Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duy Trân tổ sư

Phiên bản Dịch · 2539 chữ

Lâm Thanh Loan gật gật đầu, không nói gì thêm.

Chung quy đây là việc nhà Vô Cực Môn người ta, huynh đệ tương tàn, vốn không phải là chuyện người ngoài có thể bình luận.

- Tiền bối, tình hình hiện tại của Tân nhi sau này sẽ phát triển ra sao?

Lúc này, Tiêu Phàm thực sự quan tâm tới thương thế của Tân Lâm. Tiêu Phàm y đạo cao minh, từ ý nghĩa nào đó mà nói, còn có thể thấy rõ sinh tử luân hồi, nhưng tình hình trước mắt của Tân Lâm, hắn lại không thấy được. Trong “Vô cực thuật tàng” không có ghi lại.

Điều này cũng rất dễ lý giải, dù bảo mệnh phù là bí mật bất truyền của Thất Diệu Cung, Thất Diệu Cung lại cùng Vô Cực Môn giằng co mấy trăm năm, loại cơ mật này làm sao có thể tiết lộ cho truyền nhân Vô Cực Môn biết được?

- Ta cũng không biết nữa.

Lâm Thanh Loan trực tiếp nói.

Sắc mặt Tiêu Phàm đại biến, hỏi:

- Ngay tiền bối cũng không biết sao?

- Có gì mà kỳ quái chứ? Loại tình huống này ta cũng chưa gặp phải bao giờ. Tố âm chi thể vốn ít lại càng ít, loại thể chất này có thể gặp mà không thể cầu. Thất Diệu Cung chúng ta kế thừa hơn ngàn năm, mới có tố âm chi thể chân chính đại thành đấy, tuy nhiên chỉ có ít thôi. Đều là cung chủ tiền bối, Thất Diệu Cung chúng ta kì tài ngút trời, sao có thể bị người ta tập kích, bản thân trọng thương được?

Lâm Thanh Loan lập tức tức giận đáp.

Thật vất vả, hơn một trăm năm mới có một tố âm chi thể như Tân Lâm, lại bị hủy trong tay một tiểu tử Vô Cực Môn.

Mặt Tiêu Phàm lại đỏ lên, ngượng ngùng hỏi:

- Tiền bối, vậy trong điển tịch quý phái không ghi chép lại mấy việc có liên quan sao?

Đây cũng là đường cùng rồi, hắn chỉ có thể ôm ý tưởng đó mà hỏi. Không phải môn phái nào cũng có điển tịch to, dày, cùng cực cổ kim như Vô Cực Môn.

Hơn nữa môn phái giang hồ, truyền chính là võ công đao kiếm, một vài bí kíp võ thuật liền khó rồi.

- Có, tự ngươi xem đi.

Ai mà biết sự hồi đáp của Lâm Thanh Loan lại khiến Tiêu Phàm rất không ngờ, bà giơ tay lên, một quyển sách mỏng bay nhẹ tênh về phía Tiêu Phàm, vững vàng dị thường, giống như có một bàn tay vô hình nâng đỡ cuốn điển tích, không nhanh không chậm tới trước mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm âm thầm gật đầu.

Không hổ là cung chủ Thất Diệu Cung, Tân Lâm thụ nghiệp ân sư, nội công quả thực cao minh. Ngẫm lại cũng rất bình thường, không phải ai cũng có tư cách là đối thủ với Chỉ Thủy tổ sư, cùng nhau đánh cuộc như vậy.

Tiêu Phàm giơ tay nhận lấy, chỉ cảm thấy một sức lực lớn đánh thẳng tới, may mắn Tiêu Phàm sớm có chuẩn bị, lập tức lưu chuyển Hạo Nhiên Chính Khí, vô thanh vô tức hóa giải cỗ lực đó.

Hai hàng lông mày Lâm Thanh Loan hơi nhướng lên.

Lực đạo này nhìn như rất tầm thường, kì thực bao hàm thủ pháp nội công cực kỳ cao minh, tổng cộng có tam phần lực, tầng một mạnh hơn tầng hai, nội lực kém chút có thể ngăn lại được tầng một, nhưng cũng không ngăn nổi tầng lực thứ hai, không thể tưởng tượng tiếp sau đó còn có chiêu cất giấu, tầng lực thứ ba nối gót tới, phi xuất dương tương bất khả.

Tiêu Phàm tuổi còn trẻ mà có thể cử trọng nhược khinh (xử lý việc khó một cách dễ dàng), dường như vô sự đem chiêu của bà hóa giải. Lão đầu tử Chỉ Thủy này xem ra cũng lợi hại, dạy dỗ đồ đệ được như thế. Khó trách mấy năm qua Thất Diệu Cung cùng Vô Cực Môn tranh đấu chưa từng thắng qua một hồi. Nếu không phải môn quy Vô Cực Môn nghiêm khắc, nghiêm cấm lạm sát, nếu là một môn phái tà ác một chút, Thất Diệu Cung sớm đã gặp phải phiền toái rồi, làm sao có thể hương khói tận tới ngày nay, lại còn ngày càng hưng thịnh nữa chứ.

Tiêu Phàm cầm cuốn sách, khom người vái Lâm Thanh Loan, sau đó mới bắt đầu xem. Ánh mắt mới đảo qua bìa sách, sắc mặt lập tức hơi đổi, vô cùng kinh ngạc.

Bìa ngoài màu lam, chỉ thêu đóng sách, tuy nhiên trang sách lại được đổi mới hoàn toàn, rõ ràng là sách cổ, bằng nhãn lực của Tiêu Phàm, có thể thấy đây mới chính là Tống bản thư chân chính.

Có điều Tống bản thư rất chân quý không phải là nguyên nhân khiến Tiêu Phàm giật mình. Tống bản thư cùng loại, trong mật thất Chỉ Thủy quan không biết cất giấu bao nhiêu, Tiêu Phàm nếu thiếu tiền tiêu, tùy tiện đem một quyển ra thị trường đồ cổ thì cũng có thể dẫn tới chấn động.

Điều khiến Tiêu Phàm giật mình chính là tên sách, trên bìa viết 6 chữ Khải to tướng (một loại chữ hán xưa_ Duy Trân Tổ sư văn tập.

Duy Trân tổ sư, Lý Duy Trân, Lý Cốc!

Danh tướng thời Ngũ Đại.

Lý Cốc trong lịch sử cũng không có danh khí quá lớn. Nếu không phải là người say mê lịch sử hoặc sinh viên chuyên lịch sử, rất ít người nghe qua đại danh của ông.

Lý Cốc, Tự Duy Trân, Dĩnh Châu Nhữ Âm nhân. Hai bảy tuổi đạt học hàm tiên sĩ, trước sau ở thời Ngũ Đại Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu, làm quan ba triều. Hậu Chu năm đầu Quảng Thuận, đảm nhiện Hộ Bộ Thị Lang. Không lâu sau đó đảm nhiệm Trung Thư Thị Lang, cùng trung thư môn hạ Bình

Chương Sự, chính thức trở thành tể tướng triều đình Hậu Chu

Cuốn “Tống sử Lý Cốc truyện” ghi lại: Lý Cốc cao tám thước, tướng mạo cường tráng. Thiếu dũng lực thiện xạ, đảm nhiệm hiệp vì sự.

Thời Ngũ Đại vốn là thời loạn thế, triều đình đoản mệnh một tên tiếp một tên, Hoàng Đế hoán đổi như lồng đèn kéo quân, bởi vì cái gọi là “Thiên tử, binh hùng tướng mạnh lâm vào”, qua vài chục năm ngắn ngủi, trung nguyên thay đổi năm triều đại, mười bốn Hoàng đế. Hoàng đế còn như vậy, đại thần thì càng không phải bàn tới. Cho nên, người thường có thể biết cái tên gọi Lý Cốc, biết ông là tể tướng của Ngũ đại Hậu Chu (5 triều đại thời Hậu Chu), phán độ giữ Thiết tam ti cũng là chuyện tốt rồi.

Ngay Tiêu Phàm cũng chưa từng nghĩ tới, cái tên Lý Cốc lại được lưu truyền trong một môn phái giang hồ, hơn nữa còn trịnh trọng gọi ông là “Duy Trân tổ sư”.

Chẳng lẽ Lý Cốc và Thất Diệu Cung lưu truyền ngàn năm trên giang hồ có quan hệ với nhau?

Lâm Thanh Loan hiểu Tiêu Phàm giờ phút này rất kinh ngạc, thản nhiên nói:

- Không có gì phải kinh ngạc cả, Duy Trân tổ sư chính là một trong những tổ sư của bổn môn, bổn môn thừa kế rất nhiều công pháp, nhất là thuật bói toán tướng mệnh phong thủy, đều là do Duy Trân tổ sư kế thừa lại.

- Nhưng ta nghe nói quý giáo lấy nữ làm trọng, đệ tử nam giới đều bị cho ra ngoài mà...

Khó trách Tiêu Phàm không hiểu, một môn phái “trọng nữ”, lại thờ phụng một thủy tổ là nam nhân, dù thế nào cũng có chút quái dị.

- Đây là việc nhà chúng ta.

Câu đầu tiên Lâm Thanh Loan đã chặn nghi vấn của Tiêu Phàm lại.

- Tiền bối, theo ta được biết, Tân nhi không hiểu thuật bói toán phong thủy tướng mệnh đúng không?

Tiêu Phàm không bị “hù dọa”, tiếp tục bám riết không tha truy hỏi tới cùng. Tình huống này, Tiêu Phàm thân là chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn nhất định phải hỏi cho rõ.

Cho tới nay, Thất Diệu Cung đều là truyền thừa giang hồ chính tông, Lâm Thanh Loan bây giờ nói cho hắn biết thuật bói toán tướng mệnh phong thủy cũng là truyền thừa của Thất Diệu cung. Mấy ngày trước Hoa bà bà chính miệng nói với Tiêu Phàm, cung chủ sớm đã tính tới “kiếp nạn” này của Thánh nữ. Thuật bói toán này quả thực cao thâm khó lường.

Mà Tân Lâm lại là Thánh nữ Thất Diệu Cung, cung chủ người kế thừa thuận vị thứ nhất lại ở cùng Tiêu Phàm bốn năm. Tiêu Phàm không phải hoài nghi Tân Lâm “nằm vùng”, Tân nhi tuyệt đối sẽ không lừa hắn, không thể là huyền học, khẳng định là sẽ không. Nhưng trình độ huyền học Thanh Loan cung chủ cao thâm như vậy, vì sao không truyền lại cho truyền nhân của mình?

Trong này, rốt cuộc có nguyên nhân gì?

- Tiêu chân nhân, không ngờ ngươi đa nghi nặng như vậy. Ngươi hoài nghi lung tung như vậy không sợ Tân nhi thất vọng ư?

Khóe miệng Lâm Thanh Loan hiện lên ý cười châm chọc, khinh thường nói.

Tiêu Phàm không hổ thẹn, khom người xuống cũng không nói chuyện.

Chuyện này, Lâm Thanh Loan hẳn sẽ cho hắn một câu trả lời.

Đây là “việc công”, không có nửa điểm quan hệ với hắn và Tân nhi.

- Rất đơn giản, Tân nhi luyện võ kỳ tài, không thích hợp học huyền học. Vô Cực Môn các ngươi không phải rất chú ý duyên phận sao?

Giải thích này của Lâm Thanh Loan nghe vào hơi có lệ, không đáng tin cậy lắm, nhưng Tiêu Phàm rất tin tưởng.

Dựa vào thân phận của Lâm Thanh Loan, cùng với khí thế phong độ toát ra, quyết không nói ngoa trước mặt vãn bối là hắn. Nếu quả thực có chuyện bí mật khó nói, Lâm Thanh Loan sẽ trực tiếp từ chối Tiêu Phàm, giống như nói “việc nhà” lúc trước.

Không nói cho ngươi chính là không nói cho ngươi, nhưng tuyệt không nói dối.

Tiêu Phàm bắt đầu mở cuốn sách ra xem.

Tên sách là “Duy Trân tổ sư văn tập”, khẳng định không phải Lý Cốc tự viết, mà là hậu nhân biên soạn ra. Sách không dày, ngôn ngữ miêu tả nội dung cuốn sách cũng không quá mức phong phú.

Trong cuốn sách quả nhiên có ghi lại một chút liên quan tới thuật bói toán tướng mệnh phong thủy, dùng từ vô cùng tinh luyện, không có nửa chữ dư thừa.

Xét cho cùng đây cũng là bí kíp của Thất Diệu Cung, mặc dù là Lâm Thanh Loan tự tay giao cho hắn, Tiêu Phàm cũng không xem quá lâu. Chẳng qua thoáng nhìn qua một số hàng chữ cũng khiến Tiêu Phàm rất kinh ngạc. Lý Cốc ghi lại nội dung huyền học, không ngờ lại rất mới mẻ, nhưng suy nghĩ hơn thì càng nghĩ càng có lý.

Bất kể là học thuật gì, lí giải của mỗi vị đại sư đều là mỗi người một vẻ.

Lịch sử tướng mệnh, chưa từng có đại danh Lý Cốc, nhưng Lý Cốc thực sự là một đại sư tướng mệnh.

“Tướng sử Lý Cốc truyện” có ghi rõ- Khiết Đan chủ bệnh viết: Khi ta đi về phía nam, ngươi nói Phương Bắc ta không còn, ngươi còn biết thuật chi? Nay ta thống khổ, nếu có thể cứu ta, tức cho ngươi phú quý”. Cốc viết: “Thực vô thuật, che lấp đôi tai làm người”. Khí sắc Cốc độ lượng. Chốc lát đức quang tạ thế, vĩnh khang kế lập.

Hậu Tấn năm Thiên phúc, hoàng đế Gia Duật Đức Quang xuôi Nam diệt tiến, bắt tù binh tiến đá quý cho hoàng đế, Lý Cốc nhậm chức Thứ sử, ngắt lời nói Gia Luật Đức Quang dương thọ sắp hết. Kết quả như lời Lý Cốc, Hậu Tấn bị diệt không lâu, thì Gia Luật Đức Quang băng hà.

Cùng loại “Tống sử Lý Cốc truyền” ghi lại: Bên trong Chu Hiển Đức, Hỗ Tái vì văn thành danh, Xu Mật Sử Vương theo tiến lệnh cho làm Tri Chế Cáo. Trừ thư chưa xuống, thư ngôn phác nghệ. Cốc viết: Tư nhân bạc mệnh, suy nghĩ chưa tới nơi “. Phác viết:” Công trên bàn thạch, lúc này lấy vật tiến người, ngôn mệnh chi tài. Hỗ Tái trở thành Tri Chế Cáo, thiên hàn lâm học sĩ, nhiều lần hấp tấp. Thế vị phác có thể tiến sĩ, Cốc có thể biết được người.

Hỗ Tái này là trạng nguyên đoan chính của Hậu Chu, trong năm Hậu Chu Hiển Đức, cũng là trạng nguyên công Vương Phác đảm nhiệm Xu Mật Sứ, đối với Hỗ Tái vô cùng hài lòng, đề cử Hỗ Tái đảm nhiệm trung thư Tri Chế Cáo, nhưng lại bị tể tướng Lý Cốc ngăn cản, trì hoãn không bổ nhiệm. Vương Phác tự đi hỏi nguyên nhân, Lý Cốc cho Vương Phác biết nguyên nhân, nói Hỗ Tái đoản mệnh, sợ y không thể đảm đương nổi chức vụ.

Vương Phác không cho nó là đúng, còn nói thẳng Lý Cốc giả thần giả quỷ, nói hươu nói vượn, kiên trì bổ nhiệm Hỗ Tái vào chức Tri Chế Cáo, Lý Cốc không phản đối, không ngờ sau đó chẳng bao lâu, Hỗ Tái chết thật, năm đó mới 36 tuổi.

Vương Phác Vương Văn Bá là trạng nguyên ba năm liền Ngũ Đại Hậu Hán, trong lịch sử đại đại hữu danh, hơn hẳn danh khí của Lý Cốc, trí tuệ Vương Phác cảnh mẫn, tinh thông âm luật, chăm chỉ hiếu học, cũng nghiên cứu số tử mệnh lý. Tuy nhiên, từ chuyện xưa này có thể suy ra Lý Cốc mới là đại tướng sư, hơn nữa còn vô cùng tự tin với tướng thuật của mình. Thân là tể tướng, không bổ nhiệm người được cho là “tư nhân bạc mệnh”, rõ ràng là tể tướng phân xử công minh - Chính sự trực tiếp nói lý do trước mặt mọi người, trước mặt hoàng đế Sài Vinh, đã nhận được sự tín nhiệm của Xu Mật Sứ.

Nếu không phải là người cực kỳ tự tin về nhân tướng thuật thì sao dám làm như vậy?

Một đại tướng sư như vậy đúng là một trong những thủy tổ Thất Diệu Cung, xem ra sau này nhất định phải nhận thức Thất Diệu Cung một lần nữa.

428-duy-tran-to-su/1162138.html

428-duy-tran-to-su/1162138.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 652

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.