Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Trần Quan

Phiên bản Dịch · 2495 chữ

- Tiêu Phàm, như thế nào?

Cơ Khinh Sa vội vàng hỏi, dưới tình hình cấp bách như thế này thì mọi lễ phép lễ tiết đều bị vứt hết lên chín tầng mây, tiếng “Tiêu Phàm” thốt lên.

“Càn Khôn Đỉnh” hủy diệt mặt quỷ không tốn chút sức nào. Tuy rằng nói mặt quỷ này chỉ là tà khí hình thành bám trên một giọt máu, đạo hạnh thấp kém, “Càn Khôn Đỉnh” lại là bảo vật trấn giáo của Vô Cực Môn, song phương căn bản là không cùng một đẳng cấp. Tuy nhiên “Càn Khôn Đỉnh” cuối cùng cũng là khắc chế mặt quỷ, cũng có thể nói là thuật pháp của Vô Cực Môn có thể đối phó với Hàng Đầu Thuật.

Tiêu Phàm trầm ngâm nói:

- Huyết Hàng Thuật này tà khí rất nặng nhưng căn cơ lại mỏng. Xem ra thời gian lúc đầu tu luyện loại Hàng Đầu Thuật này Phạm Anh đã quá nóng vội đi đường tắt, không chú trọng nền móng. Âm độc đúng là đủ âm độc nhưng căn cơ không vững.

- Đúng là như vậy. Tôi cũng phỏng đoán như vậy, đáng tiếc là lúc đó chúng tôi thân ở Thành Lạc Già thật sự không có thời gian nghiên cứu cẩn thận. Nếu chẳng may Phạm Anh mời Di Nô đến tự tay đối phó thì chúng tôi chỉ sợ đến cơ hội bỏ chạy cũng không có.

Cơ Khinh Sa nói, giọng điệu có chút oán hận.

- Phạm Anh ngay từ đầu đã đi đường tắt, xem ra muốn có thành tựu trên Hàng Đầu Thuật là khó mà được rồi.

Tiêu Phàm nói rất chắc chắn.

Bất kể là thuật pháp nào đều phải nắm vững căn cơ. Căn cơ không vững thì dù có tiến bừa lên cũng không phải là con đường chân chính. Trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ thấy hiệu quả nhưng đợi đến cảnh giới tương đối cao thâm thì dùng cả đời cũng khó có tiến bộ.

Cơ Khinh Sa liên tục gật đầu nói:

- Đây là chắc chắn rồi, lý tưởng nhân sinh của Phạm Anh cũng không phải là trở thành Hàng Đầu Đại Sư mà là chưởng môn nhân của một đại gia tộc đệ nhất Thành Lạc Già. Chỉ cần có Di Nô che trở thì các môn phái Cổ độc sư khác trong Thành Lạc Già cũng không dám tùy tiện ra tay với gã. Đại Quốc Sư Ma Cưu sớm trở thành nhân vật trong truyền thuyết, nhưng Hàng Đầu Đại Sư thật sự nổi danh ở Thành Lạc Già, thường xuyên lộ mặt bên ngoài thì chỉ có mấy người Di Nô. Không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật, lại nói thế lực của bốn đại gia tộc người Hoa tại Thành Lạc Già cũng vô cùng to lớn, thêm cả đạo giáo trong Thành Lạc Già cũng rất hưng thịnh, coi như là Hàng Đầu Đại Sư cao minh cũng phải kiêng kỵ... Tiêu Phàm, Huyết Hàng của Phạm Nhạc còn có thể giải không?

Tiếng “Tiêu Phàm” lần thứ hai này kêu đã vô cùng thuận miệng, bên trong sự tùy ý còn mang theo vài phần thân mật.

- Thử một chút xem sao.

Tiêu Phàm không chút nào do dự liền nói.

Vì Phạm Nhạc giải trừ Huyết Hàng Thuật tuy sẽ làm chậm trễ mất một hai ngày, nhưng nếu Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc đều có thể cùng hắn đến Thành Lạc Già thì trợ lực này là rất lớn. Dù sao bọn họ đã từng là địa đầu xà Thành Lạc Già, ít nhất là hoàn cảnh và ngôn ngữ đều quen thuộc hơn hắn nhiều. Có thể dung nhập vào xã hội địa phương sẽ dễ dàng hoàn thành một số nhiệm vụ mà Tiêu Phàm tự mình rất khó hoàn thành.

- Thật tốt quá...

Đến cả người một mực điềm tĩnh, cực kỳ chú ý tới phong độ khí chất như Cơ Khinh Sa nhất thời cũng quên mất cả hình tượng, không kìm nổi vui mừng kêu ra tiếng.

Trên khuôn mặt cứng nhắc của Phạm Nhạc cũng hiện lên vẻ chấn động.

- Nhưng mà nơi này không được, chúng ta phải tìm một nơi thích hợp.

Tiêu Phàm nhìn phòng khách rực rỡ tráng lệ trong căn hộ xa hoa này một lát, lắc đầu nói.

Cơ Khinh Sa gật đầu đồng ý.

Tại khách sạn năm sao cao cấp này thi pháp dẫn động thiên địa dị tượng chỉ sợ sẽ rất phiền toái, làm không tốt còn kinh động đến các Bộ ngành đặc thù. Trước mắt Tiêu Phàm cũng chẳng có thời gian để xử lý mớ lộn xộn này.

...

Sáng sớm.

Giữa rừng núi sương mù dầy đặc, ánh sáng mặt trời đầu thu bị che lấp ở ngoài trời, ánh sáng màu vàng kim không thể xuyên qua tầng lớp mây mù dầy đặc để chiếu vào. Trên con đường lên núi đã có không ít người đi lên, những con người này nam nữ già trẻ đều có, không ít người già cổ đeo túi hương vừa nhìn đã biết là muốn lên núi dâng hương tạ lễ.

Con đường lên núi này chỉ thông đến một nơi —— Vô Trần Quan.

Vô Trần Quan được xây dựng ở trên đỉnh núi Thước Sơn nằm ở vùng ngoại ô thành phố phương Nam. Nhiều năm trước đã trở thành thánh địa đạo giáo của thành phố phương Nam, không ít người dân thành phố phương Nam mỗi năm đều hướng đến Vô Trần Quan dâng hương cầu nguyện, sau khi ước nguyện đạt thành lại đến Vô Trần Quan dâng hương tạ lễ.

Theo sự phát triển kinh tế, cuộc sống của người dân thành phố phương Nam càng ngày càng tốt, công việc cũng càng ngày càng bận. Tín đồ đến Vô Trần Quan thắp hương cầu nguyện không có một chút giảm đi ngược lại càng ngày càng đông. Mỗi ngày khách đến dâng hương trên con đường đều là nối liền không dứt.

Nhất là một số lớp người trước ít đọc sách, không có văn hóa gì mà chỉ ghi nhớ một nguyên tắc: Cuộc sống tốt rồi thì phải kính thần kính bồ tát.

Trong lòng của không ít khách dâng hương này bồ tát của phật giáo và thần tiên của đạo giáo cũng không có gì khác biệt, dù sao cũng đều là thần. Một số khách dâng hương thành kính, gặp miếu là vào, gặp phật là bái.

Bất kể ngồi ở vị trí trên cao kia là bồ tát phật tổ hay là Ngọc hoàng Đại đế Thác Tháp Thiên vương thì cứ dập đầu bái lạy khẳng định là không sai.

Bất quá Vô Trần Quan sở dĩ có thể trở thành thánh địa của đạo giáo cũng không chỉ bởi vì những khách dâng hương thành kính này mà càng quan trọng hơn là bởi vì chủ trì của Vô Trần Quan Vô Trần chân nhân danh tiếng rất lớn, được không ít khách dâng hương thành kính tôn xưng là “Đại thiên sư”, “Lão thần tiên”. Vô Trần chân nhân đã trụ trì Vô Trần Quan hơn ba mươi năm, nhiễm nhiên trở thành lãnh tụ của giới đạo giáo thành phố phương Nam có vô số tín đồ.

Con đường xi măng rộng lớn bằng phẳng vòng qua núi chính là do Vô Trần Quan nhiều năm trước tự bỏ tiền ra sửa, đương nhiên số tiền này đều đến từ những khoản quyên góp cúng bái của tín đồ hương khách. Trước lúc đó con đường vòng qua núi đến Vô Trần Quan nhỏ hẹp đổ nát rất khó đi.

Vô Trần chân nhân không chỉ có danh tiếng lớn trong tín đồ hương khách mà trong giới thương nhân thành phố phương Nam danh tiếng cũng không nhỏ. Đã từng là hội trưởng hội dịch học thành phố phương Nam, đại sư phong thủy đẳng cấp cao nhất, không ít ông chủ các công ty lớn mỗi khi có hoạt động gì đều cung thỉnh “Đại thiên sư” tới coi phong thủy âm dương, chỉ điểm chỗ sai lầm.

Nghe nói có khá nhiều đại nhân vật đều khiêm tốn nghe “Đại thiên sư” chỉ điểm.

Giới thương nhân thành phố phương Nam rất nhiều người được công nhận là đại phú hào, lãnh đạo thương giới đều dùng lễ tiết của vãn bối quỳ bái Vô Trần chân nhân.

Cho nên sáng sớm đã có hương khách không dứt tiến đến Vô Trần Quan cũng không có chút nào kỳ quái.

Tiếng còi xe vang lên, trong sương mù ẩm ướt xuất hiện một đoàn xe con. Đi đầu là một chiếc xe Citroën màu đen, ở giữa là một chiếc Mercedes Benz, một chiếc Audi, phía sau cùng lại là một chiếc Citroën màu đen.

Chiếc Mercedes Benz ở phía trước, chiếc Audi ở phía sau.

Nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra chủ nhân của chiếc Audi thân phận rõ ràng cao hơn chủ nhân của chiếc Mercedes Benz. Bởi vì biển số xe của chiếc Audi là biển số nhỏ, cái loại biển xe này gần như có thể đi ngang tất cả các nơi trong toàn thành phố phương Nam mà tuyệt đối không bị cảnh sát giao thông chặn lại.

Người có nhiều tiền hơn nữa cũng chưa chắc lấy được biển số xe này.

Người có được loại biển xe này không nhất định phải là lãnh đạo nhưng bắt buộc phải có quan hệ mật thiết với lãnh đạo, ví dụ như “Đảng Nha nội”. Đương nhiên cũng có thể ngồi trong chiếc xe đó chính là một vị lãnh đạo.

Chuyện như vậy ai có thể nói rõ được?

Chiếc Citroën đen thui rất rõ ràng có địa vị là cảnh vệ.

Đoàn xe con này chạy như bay trên con đường vòng qua núi, để lại từng cỗ khói xe, lập tức làm cho những người đi đường rất bất mãn. Một số ít những người khách dâng hương lớn tuổi cằn nhằn chỉ trích những người này không thành tâm, khẳng định không được thần tiên phù hộ.

Cầu thần cầu phật quan trọng nhất là phải có tâm.

Người đến đi bộ cũng không chịu thì có tư cách gì để cầu thần?

Người bây giờ chính là quá xốc nổi rồi, có tiền liền thích sĩ diện. Kỳ thực trong những hương khách này cũng có những người thân phận không thấp.

Núi cũng không cao, từ chân núi đến đỉnh núi tuy có con đường vòng qua núi nhưng cũng chỉ có lộ trình vài cây số. Đoàn xe con rất nhanh đi đến đỉnh núi, chạy qua chỗ quảng trường rải đá xanh, đi thẳng đến trước Vô Trần Quan mới dừng lại.

Thật là một tòa đạo quan khí thế rộng rãi.

Chỉ nghe mỗi cái tên Vô Trần Quan thật sự chẳng uy phong chút nào, người không tự mình đi đến đây tuyệt đối sẽ không nghĩ đến nơi gọi là Vô Trần Quan cư nhiên là tổng hợp một dãy kiến trúc miếu thờ đạo quan.

Từ xa nhìn lại vẫn như trước bị sương mờ bao phủ, có thể thấy một mảnh rường cột được trạm trổ nguy nga lộng lẫy.

Mà quảng trường bằng đá xanh trước cửa Vô Trần Quan cũng vô cùng rộng lớn.

Nguyên bản bốn chiếc xe con đen bóng trên con đường vòng lên núi vô cùng uy phong nhưng vừa đứng trước cánh cửa cực đại của Vô Trần Quan lập tức trở nên nhỏ bé.

Chiếc xe Citroën đi đầu còn chưa dừng lại hoàn toàn thì cửa xe đã bị mở ra, một người đàn ông thân thủ mạnh mẽ hơn ba mươi tuổi nhảy xuống, nhanh chóng chạy đến trước chiếc Mercedes Benz mở cửa xe, vẻ mặt tươi cười cúi người mời ông chủ xuống xe.

Ông chủ từ chiếc Mercedes Benz xuống ước chừng mới bốn mươi tuổi, có đặc điểm khuôn mặt của người Lĩnh Nam điển hình, làn da khá đen, xương gò má cao, môi dày rộng, mặc áo phông hàng hiệu, mái tóc đen bóng được chải gọn gàng, đúng kiểu cách nghiêm chỉnh của ông chủ lớn.

Nhưng giờ này phút này ông chủ lớn lại không có thời gian lên mặt, chân vừa chạm đất liền khom lưng cúi thấp người xuống chạy chậm đến trước chiếc xe Audi, cung kính mở cửa xe nói tiên tiếp:

- Lý đại tỷ, mời, mời!

Sau đó chính chủ rốt cục cũng ra sân.

Trên chiếc xe Audi bước xuống là một người phụ nữ trung niên mặc áo tím váy tím, nhìn kỹ hẳn đã ngoài năm mươi tuổi rồi. Tuy nhiên từ cách trang điểm của bà ta có thể thấy Lý đại tỷ này dường như không chịu già. Áo tím váy tím phong cách thanh thoát vô cùng thích hợp với những cô gái trẻ dưới ba mươi tuổi, mặc ở trên người Lý đại tỷ có chút không thích hợp, may mà Lý đại tỷ bảo dưỡng rất tốt phần eo không hiện ra quá nhiều thịt thừa.

Bằng không sẽ thật sự làm ngươi khác đau mắt.

Bản thân Lý đại tỷ hiển nhiên sẽ không cho là như vậy. Rõ ràng đã nhuộm tóc đen búi thành một búi tóc vô cùng tinh tế, đội một chiếc mũ che nắng màu tím, giơ tay nhấc chân cũng phải tận lực thể hiện mình không giống người thường, chỉ có điều hơi thở con buôn thì làm cách nào cũng không che đậy được.

Vợ của đại nhân vật có rất nhiều người xuất thân bình thường, tựa hồ đều có chút kết hợp của nhà quê và thành thị, chẳng ra cái vị gì.

Dù sao thời điểm bắt đầu kết hôn chồng của họ cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, còn cách xa mới vượt trội hơn người, tự nhiên yêu cầu đối với người vợ cũng không thể quá cao.

Không có yêu cầu gì nhiều.

Đến nay không dễ dàng mới trèo lên được địa vị cao, phu nhân tự nhiên cũng phải gây khó dễ một phen xem như là bồi thường.

Lý đại tỷ rất hài lòng về sự ân cần của ông chủ lớn.

Nhưng ngay sau đó tâm tình tốt của Lý đại tỷ liền bị phá hư hết.

- Đứng lại! Đang làm gì?

Một tiếng gào to truyền đến, ngữ khí cứng rắn thiếu lễ tiết.

Ngay sau đó liền có người chặn đường của Lý đại tỷ và ông chủ lớn.

436-vo-tran-quan/1162147.html

436-vo-tran-quan/1162147.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 483

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.