Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái múa cột

Phiên bản Dịch · 2443 chữ

Ban đêm, đại sảnh khách sạn Kim Hải Ngạn biểu diễn nghệ thuật, tiếng nhạc du dương vang lên, dưới ánh đèn rực rỡ, khách khứa đông dần khiến không khí thêm phần náo nhiệt.

Là thành phố du lịch, tất cả khách sạn ở thành Lạc Già đều trang hoàng đại sảnh biểu diễn nghệ thuật vô cùng xa hoa, mỗi khi trời tối đều tiến hành biểu diễn ca múa ở đại sảnh, làm du khách vui vẻ. Dù sao trên thế giới dễ lừa nhất, cũng chính là khách du lịch. Nhưng đến xem biểu diễn lại không chỉ là khách du lịch, thậm chí có thể nói, đại đa số người xem là dân bản xứ.

Dân bản xứ cũng không phải thích đến xem biểu diễn, mà chủ yếu là muốn tìm cơ hội buôn bán. Bởi du khách có thể vào ở trong khách sạn xa hoa này, có ai không phải phú quý, nên đều là đối tượng thật tốt để kinh doanh. Nếu may mắn, buổi biểu diễn nghệ thuật ở đại sảnh có thể kéo đến nhiều du khách lắm tiền.

Ngoài dân bản xứ thích đến buổi biểu diễn nghệ thuật ở đại sảnh ra, còn có những cậu ấm trẻ tuổi tới nơi này uống rượu tìm người đẹp.

Một loại khách cuối cùng, cũng là người làm ăn. Chỉ có điều là kiểu làm ăn kinh doanh không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng số lượng khách loại này lại cũng không ít.

Nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn xã hội văn minh để đánh giá, thì thành Lạc Già thực ra chỉ có thể coi là vùng thiếu văn minh. Nếu không phải khách du lịch hứng thú, chỉ sợ số người nghe nói qua thành phố này rất ít, chứ không cần phải nói tới việc đến nơi đây tiêu tiền.

Buổ

I biểu diễn bắt đầu chưa lâu, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đã mặc trang phục tiêu chuẩn cho du khách vào đại sảnh đang biểu diễn nghệ thuật, Phạm Nhạc vẫn theo sát phía sau. Nếu để người quen của Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dạng đang cải trang của hắn lúc này, sẽ ngay tức khắc rơi kính mắt xuống đất.

Áo hoa quần cộc, chân đi giày lười.

Đúng vậy, trang phục của Tiêu chân nhân lúc này là như vậy.

Cơ Khinh Sa trong chiếc áo phông ngắn cộc tay màu đen nhét trong chiếc váy hoa màu đỏ làm toát lên vẻ đẹp của thiếu nữ tuổi thanh xuân. Chỉ có điều cho dù là thiếu nữ trong truyện tranh, cũng có rất ít người da thịt trắng hơn tuyết, yểu điệu như Cơ Khinh Sa.

Cơ Khinh Sa hoàn toàn đem tâm tình “Thiếu nữ xinh đẹp” ẩn sâu trong tâm hồn phóng thích ra ngoài. Nếu Uyển Thiên Thiên ở chỗ này, sẽ nhảy đến phía Cơ Khinh Sa đưa ra kháng nghị nghiêm chỉnh - lão Đại, làm gì có chuyện tranh giành làm ăn như cô chứ!

Thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng lẽ không phải là độc quyền của “Đệ nhất nữ ma đầu” ta sao?

Nói thực, Cơ Khinh Sa phải mất đến khoảng nửa giờ trong phòng ngủ để cọ xát với Tiêu Phàm, cuối cùng Tiêu chân nhân với vẻ mặt không tình nguyện vô cùng bất đắc dĩ mặc áo hoa trong quần cộc. May mà Cơ tổng coi như có chừng mực, tha không bắt Tiêu chân nhân phối hợp một cách lập dị hơn.

- Anh phải làm cho mình không bị người khác chú ý mới được, anh chàng đẹp trai! Nhập gia tùy tục!

Đây là lý do cuối cùng của Cơ Khinh Sa thuyết phục Tiêu Phàm.

Ở một thế giới chú trọng bị thịt, đàn ông và phụ nữ đều giống nhau.

Cơ Khinh Sa cũng rất không tình nguyện đem dáng điệu tuyệt thế của mình che đậy hơn phân nửa. Về phần màu da, Cơ tổng liền không có ý định thay đổi.

Đại sảnh bểu diễn nghệ thuật thật ra vẫn là một nơi để đi hỏi thăm tin tức. Ở trong các loại “Người làm ăn”, còn có loại “Mật thám” chuyên dựa vào bán đứng tin tức để kiếm ăn..

Những thứ Cơ Khinh Sa biết, cũng là tin tức của mấy năm trước rồi. Trong mấy năm sau khi cô rời khỏi thành Lạc Già, nơi này xảy ra chuyện trọng đại gì, cô cũng không rõ ràng. Tình hình Đại Quốc Sư Ma Cưu gần đây như thế nào, trong mười mấy môn phái Hàng Đầu Sư lớn nhỏ trong bang Lạc Già có xuất hiện Đại Hàng Đầu Sư nào lợi hại hay không, vv. Đều cần nghe ngóng rõ ràng.

Mặc dù Tân Lâm chỉ đợi Tiêu Phàm được thời gian một tháng, hiện giờ đã qua mấy ngày. Nhưng phải nắm rõ ràng mọi việc, mới có thể quyết định bước tiếp theo hành động như thế nào. Bởi vì cái gọi là “Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi”.

Cơ Khinh Sa chọn một vị trí ở góc, cùng Tiêu Phàm ngồi xuống, gọi một ít đặc sản địa phương và nước hoa quả ép.

Phạm Nhạc ngồi chỗ cuối bàn.

Vừa mới ngồi xuống không bao lâu đã có người đến mời chào kinh doanh, liền bị Phạm Nhạc đuổi đi. Hiện tại đại sảnh biểu diễn nghệ thuật vẫn rất náo nhiệt, Cơ Khinh Sa không vội tìm “Mật thám” hỏi tin tức.

Theo thời gian, khách khứa xem biểu diễn nghệ thuật trong đại sảnh dần dần nhiều hơn, biểu diễn trên sân khấu cũng bắt đầu bốc lửa. Một nhóm cô gái trẻ tuổi mặc quần áo bó sát đi lên sân khấu, bắt đầu trình diễn những động tác múa cột tiêu chuẩn.

Thêm chút mờ mờ của ánh đèn, trong đại sảnh biểu diễn vang lên một trận vỗ tay, tiếng huýt sáo và hò hét.

Nhất là những tiếng hô “Hao - hay” đặc biệt vang dội.

Tiêu Phàm không khỏi khẽ nhăn mày.

Trong đại sảnh biểu diễn nghệ thuật ở nơi đất khách quê người, cư nhiên chữ “Hảo” đã lấn át được thanh âm khác. Bởi vậy có thể thấy được trong đại sảnh biểu diễn này, ít nhất có hơn một nửa khách là đồng bào Hoa Hạ quốc.

Khách du lịch từng truyền đi một câu nói như vậy: Chỉ cần kinh tế Hoa Hạ quốc khởi sắc, thì cũng có nghĩa ngành du lịch của toàn bộ thế giới đều khởi sắc.

Thật ra chúng tôi cũng không thực sự giàu có đến mức độ như vậy, có thể gánh trách nhiệm của toàn bộ thế giới.

Lại vào lúc này, Phạm Nhạc vẫn ngồi yên lặng không nói một tiếng bỗng nhiên đứng thẳng lên, hai mắt trợn thật lớn, gắt gao nhìn thẳng về chỗ sân khấu ở phía xa, dường như nhìn thấy sự tình gì khiến anh ta cực kỳ giật mình.

- Phạm Linh...

- Làm sao vậy?

Nhiều năm Cơ Khinh Sa ở cùng Phạm Nhạc như vậy, ngoại trừ không có mối quan hệ nam nữ riêng tư, còn có thể được coi như bạn thân nhất. Giống như mỗi một bước di chuyển của cô, Phạm Nhạc đều rõ như lòng bàn tay. Và mỗi cử chỉ của Phạm Nhạc, cô đều rõ ràng. Bạn bè nhiều năm, rất ít khi cô nhìn thấy Phạm Nhạc thất thố như thế, lúc này theo ánh mắt của Phạm Nhạc nhìn lên trên sân khấu.

Trên sân khấu có tất cả sáu vũ công nữ trẻ tuổi đang múa cột, ban đầu Cơ Khinh Sa cũng không để ý. Với nhan sắc tuyệt mỹ của Cơ Khinh Sa, sao phải đi chú ý mấy cô gái múa cột biểu diễn trong vũ trường chứ?

Bây giờ xem xét cẩn thận lại phát hiện ra cả đám vũ công nữ trẻ tuổi này đều có vóc dáng rất đẹp. Hơn nữa liếc mắt một cái có thể nhìn ra họ đều là con gái Hoa kiều, chứ không phải nữ thổ dân. Nữ thổ dân bang Lạc Già có vóc dáng thấp bé, làn da ngăm đen, thật sự không thể nghĩ được họ có thể đến loại khách sạn xa hoa này múa cột kiếm tiền.

Cô gái trưởng nhóm múa cột kia, bộ dạng xinh đẹp, hai chân thon dài, eo thon nhỏ duyên dáng, là một mỹ nữ hiếm thấy. Hơn nữa làm cho người ta tim đập thình thịch chính là, trên mặt cô bé này toát ra vẻ thản nhiên u buồn và ẩn núp sự tủi thân. Loại biểu lộ ra nét u buồn và ủy khuất vô ý này là vũ khí siêu cấp, đôi khi sẽ có tác dụng vượt qua dáng người và diện mạo, đối với hầu hết nam giới mà nói có lực sát thương cực kỳ lớn.

Ví dụ như cô vũ công trưởng nhóm này mặc dù mặc trang phục vô cùng hở hang, lại làm cho người ta có một loại cảm giác – không phải cô cam tâm tình nguyện, mà là bất đắc dĩ bị ép buộc.

Ánh mắt của Phạm Nhạc liền một mực ở trên người của cô ta.

đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc❤truyện
- Phạm Nhạc...

Cơ Khinh Sa đè thấp giọng nói một tiếng, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

Rất nhanh, Phạm Nhạc lại trấn định lại, khôi phục dáng vẻ tự nhiên, mí mắt rủ xuống thản nhiên nói:

- Cô bé trưởng nhóm kia tên là Phạm Linh, là em họ của tôi. Nói về quan hệ tộc họ, thân cậngiống như Phạm Anh.

Cơ Khinh Sa giật mình kinh hãi.

Đây là có duyên, Phạm Linh làm sao lại xuất hiện ở một nơi chuyên chứa mại dâm như nơi đây vào lúc này. Cần phải biết là Phạm gia ở thành Lạc Già là nhà giàu quyền quý xếp thứ hai, một trong bốn đại gia tộc người Hoa. Đại tiểu thư dòng chính Phạm gia tại sao lại lưu lạc đến tận đây?

Từ ánh mắt hết sức kinh hoàng của Phạm Nhạc có thể thấy, mối quan hệ của anh ta và Phạm Linh không chỉ là huynh muội bình thường đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Phạm Nhạc kế tiếp nói:

- Phạm Linh cùng tôi lớn lên giống như anh em ruột thịt vậy.

Nhiều năm trước, Cơ Khinh Sa du học ở thành Lạc Già, vì luận bàn võ thuậtmà kết giao với Phạm Nhạc. Nhưng Cơ Khinh Sa tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, không xâm nhập đến cuộc sống hàng ngày của Phạm Nhạc, đối với tình hình gia đình của Phạm Nhạc hiểu biết thật sự rất ít.

Quan hệ huynh đệ thân thiết này, trước kia Cơ Khinh Sa cũng chưa từng nghe Phạm Nhạc nhắc tới. Tuy nhiên Cơ Khinh Sa biết Phạm Nhạc là độc đinh của Phạm gia không có huynh muội ruột thịt. Trong tình huống này, tình cảm của Phạm Nhạc đối với Phạm Linh có lẽ thắm thiết hơn mức đó.

- Tam thúc ở công ty có cổ phân đấy, so với cổ phần của Phạm Anh còn nhiều hơn. Hơn nữa, tam thúc là thành viên hội đồng quản trị công ty...

Phạm Nhạc lại giải thích vài câu.

Không hề nghi ngờ, tam thúc trong miệng anh ta, chính là cha của Phạm Linh.

Không cần nói đến cổ đông tập đoàn Phạm thị hay thành viên hội đồng quản trị, cho dù chỉ là cấp quản lý bình thường, thu nhập cũng đủ để cuộc sống đầy đủ, quyết không đến mức để cho con gái lưu lạc đến nơi này múa cột kiếm sống.

Nhưng Phạm Nhạc cũng chỉ giải thích vẻn vẹn hai câu như vậy, liền ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Thậm chí nghiêng đầu đi, ngay cả hướng sân khấu cũng không nhìn lại nữa.

- Phạm Nhạc.

Cơ Khinh Sa thấp giọng kêu lên với vẻ mặt có lỗi.

Phạm Nhạc khẽ gật đầu, ra hiệu mình rất rõ việc cấp bách trước mắt là gì.

Trước mắt chưa có “Xích Viêm Thảo” trong tay, bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ gì đều là tuyệt đối không thể thực hiện. Tha hương đất khách quê người, ba người bọn họ sẽ phải đối mặt với Đại Quốc Sư Ma Cưu, đối mặt với toàn bộ “Phái Bất Cổ”, thậm chí là đối mặt toàn bộ thổ dân bộ lạc bang Lạc Già. Chênh lệch mạnh yếu rất lớn, hành động nhất định phải đặc biệt để ý. Một bước đi sai sẽ rất có thể dẫn đến kết quả thua cuộc. Đến lúc đó có lẽ không chỉ đơn giản là không cứu được Tân Lâm, chỉ sợ ba người bọn họ cũng không còn sống sót trở về nước.

Tiêu Phàm bưng cốc nước trái cây trước mặt lên uống một ngụm, sắc mặt bình tĩnh, từ đầu đến cuối, hắn đều không nói một câu.

- Hay!

Lại là tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên.

Thời điểm tất cả mọi người ngậm miệng, tiếng trầm trồ khen ngợi lần này liền có vẻ đặc biệt đột ngột, lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Chỉ thấy cách đó không xa, có một người đàn ông đứng lên. Mặc dù đèn sảnh biểu diễn vô cùng mờ tối, nhưng ánh mắt của đám người Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc đương nhiên cũng nhìn thấy rõ.

Người đàn ông này không lớn tuổi lắm, ước chừng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc lòe loẹt, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cực lớn sáng lấp lánh, vóc dáng thấp bé, hình dáng thô tục, làn da ngăm đen. Nếu không phải tiếng trầm trồ khen ngợi biểu lộ thân phận của anh ta, cho dù là ai cũng đều biết anh ta là đàn ông thổ dân địa phương.

Người đàn ông thô tục hoàn toàn không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bưng cốc bia lớn lảo đảo đi về phía sân khấu, ánh mắt nhìn thẳng vào bắp đùi thon dài và bộ ngực tuyệt đẹp của Phạm Linh, không che dấu chút nào sự tham lam háo sắc của mình.

445-co-gai-mua-cot/1162157.html

445-co-gai-mua-cot/1162157.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 407

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.