Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng gia gặp phiền phức

Phiên bản Dịch · 2253 chữ

Ngay sau đó, ngay cả Phạm Nhạc cũng không thể giữ chắc nổi gã, Lâm Thành Đạc hét lên một tiếng thảm thiết, cuộn tròn mình, lỗ mũi, mắt thậm chí cả lỗ tai đều có vệt máu chảy ra, hai tay gãi ngực, rất nhanh đã xé tan áo phông bên ngoài, từng vết máu xuất hiện trên ngực gã.

Hai hàng lông mày Phạm Nhạc hơi nhăn lại, buông lỏng tay.

“Ầm”!

Lâm Thành Đạc giống như một mảnh gỗ mục nát ngã xuống đất, không ngừng vặn vẹo, miệng phát ra tiếng “ha ha”, âm thanh trầm thấp, thất khiếu chảy ra máu tươi, càng lúc càng nhiều. (Thất khiếu: Hai lỗ mũi, hai lỗ tai, hai mắt và miệng)

- Tha mạng... Tha mạng...

Dục vọng muốn sống kích thích cảm quan của Lâm Thành Đạc, gã dốc hết sức cầu xin tha thứ theo tiếng “khanh khách” vang ra từ miệng gã.

Vốn muốn nói vài câu với Phạm Nhạc nhưng Phạm Linh bị cảnh trước mặt làm cho sợ hãi, trốn sau Phạm Nhạc giữ chặt cánh tay, dựa sát vào người anh ta, thân hình xinh đẹp không ngừng run lên, không dám ngước mắt nhìn xem.

Thành Lạc Già dù là một trong những thành thị có Hàng Đầu Thuật hưng thịnh nhất, nhưng tương đối mà nói Hàng Đầu Sư vẫn chiếm số lượng ít, Phạm Linh ngày thường có nghe qua lời đồn đại về Hàng Đầu Thuật và Hàng Đầu Sư không ít, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy.

Bộ dáng vị Hàng Đầu Sư này thực ra vô cùng đẹp trai và phong độ, nhưng bản lĩnh thật dọa người.

Sắc mặt Hoàng Dũng Huy trắng bệch, sợ tới mức một tiếng cũng không thoát ra khỏi nổi cổ họng. Giống như Phạm Linh, khi thấy Hàng Đầu Sư thi triển Hàng Đầu Thuật, trước đó anh ta cũng không tin tưởng Hàng Đầu Thuật tồn tại, là nghiên cứu sinh trải qua giáo dục ở trường học, đối với sức mạnh thần kì của Hàng Đầu Thuật, anh ta vẫn có chút nghi ngờ. Đây là do còn có chút cuộc sống ở thành Lạc Già, cũng nghe qua nhiều lời đồn về Hàng Đầu Thuật, nếu đổi lại là ở thành phố khác, lấy cơ sở tiếp nhận giáo dục mà nói có đánh chết anh ta, anh ta cũng không tin trên thế giới này thực sự tồn tại Hàng Đầu Thuật.

Mãi cho tới khi, việc này xảy ra trước mắt anh ta, mới khiến anh ta chịu tin sự lợi hại của Hàng Đầu Thuật.

Hành hạ Lâm Thành Đạc ước chừng thời gian một chén trà, Tiêu Phàm mới nhẹ nhàng cười. “Xuy” một tiếng bắn nhanh ra một đạo chân khí, bắn vào trong Lâm Thành Đạc, Lâm Thành Đạc cả người chấn động, chỉ cảm thấy cỗ ngứa ngáy toàn thân trước đó đột nhiên dừng lại, từ địa ngục lên thiên đường, không còn một chút khó chịu không còn chút không thoải mái nào.

May mà đầu óc Lâm Thành Đạc không bị hỏng, gã nghiêng người ghé xuống bên chân Tiêu Phàm cuống quít dập đầu, miệng nói lời cảm ơn không ngừng. Hận không thể đem tất cả sự kính trọng và ngưỡng mộ của mình với Hàng Đầu Sư thổ lộ ra.

- Đứng lên.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

- Vâng vâng...

Lâm Thành Đạc không dám kháng cự, vội vàng đứng lên, nhìn về phía Tiêu Phàm bày ra bộ mặt nịnh nọt. Giờ phút này, máu bên trong ngũ quan gã chảy ra giống như phối hợp với nụ cười nịnh nọt của gã, quả thực quá khủng bố.

Phạm Linh sợ tới mức hai mắt nhắm nghiền, không dám nhìn gã.

Ngay cả Cơ Khinh Sa cũng nhăn đôi lông mày xinh đẹp, nghiêng nghiêng đầu quay đi.

- Nói cho ngươi biết ba việc. Thứ nhất, từ này về sau không được quấy rầy Phạm Linh, nếu không ngươi sẽ chết!

- Không dám, không dám nữa...

Lâm Thành Đạc liên tục nói.

Thực sự gã không dám nữa rồi.

Gã không nghi ngờ lời nói của Tiêu Phàm, Hàng Đầu Sư tàn nhẫn nói muốn lấy mạng của người ra không phải là nói dối.

- Thứ hai, không được để lộ hành tung của chúng ta, nhất là với Phạm Anh.

- Vâng vâng, không dám không dám...

Lâm Thành Đạc gật đầu như gà mổ thóc.

Không hề nghi ngờ, đây chính là viện binh mà Phạm Nhạc mời tới để đạc biệt đối phó với Phạm Anh, Lâm Thành Đạc không dám đứng ở giữa. Đó là một lý do chân chính để chết, bất kể ai ở hai bên giơ một ngón tay nhỏ cũng đủ nắn chết gã, so với giết một con kiến còn đơn giản hơn.

- Thứ ba, sau khi trở về chờ điện thoại của ta, dựa theo chỉ bảo mà làm. Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao, sau một tháng, ta giải hàng cho ngươi.

Tiêu Phàm vẫn chậm rãi nói, giọng điệu không nhanh không chậm, dường như mỗi câu đều là pháp luật, Lâm Thành Đạc ngoài phụng mệnh không có bất kỳ con đường nào khác để đi.

- Vâng, tuân lệnh!

Lâm Thành Đạc không chút do dự, lập tức cúi đầu nghe lệnh.

- Cút!

Kế tiếp chính là mệnh lệnh của Phạm Nhạc.

- Ai da, dạ dạ, thiếu gia, tôi tôi... Không phải cái kia...

Xem ra, Lâm Thành Đạc còn muốn giải thích hành động vừa rồi của mình cho Phạm Nhạc. Phạm Nhạc không ngờ không chết mà còn mời được Hàng Đầu Sư làm viện binh trở về, xem ra không thể tránh né một trận chiến sinh tử giữa Phạm Anh và Phạm Nhạc. Nếu chẳng may Phạm Nhạc thắng, lần nữa nhập chủ Phạm gia thì đó chính là ngày gã tận thế. Cho dù Phạm Nhạc có thể tha, nhưng Phạm Linh sẽ không buông tha cho gã.

Chỉ có điều trong lúc này, thân thể gã trúng Hàng Đầu Thuật, vô pháp khả thi, chỉ có thể chú ý điều trước mắt.

- Mau cút!

Lâm Thành Đạc nói còn chưa xong, thì “BA” một tiếng, gã ăn một cái tát khiến cho mắt lấp lánh sao vàng, miệng nhất thời có vị mặn, cảm thấy toàn bộ hàm răng đều lỏng lẻo.

Phạm Nhạc còn tính đạp gã một cước, Lâm Thành Đạc sợ tới mức tè ra quần, không dám trì hoãn thêm nữa, vừa lăn vừa bò chạy đi, còn mấy tên thổ dân người hầu kia quẳng đi chỗ nào không biết, gã đâu còn hơi sức lo lắng cho bọn họ.

Dù sao mấy tên thổ dân kia chỉ cần vài đồng tiền, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, muốn chúng làm gì thì làm, Lâm Thành Đạc chưa bao giờ coi chúng là người cả.

- Nhị ca...

Phạm Linh rốt cuộc mở mắt, vừa mừng vừa sợ nhìn Phạm Nhạc.

- Linh Linh, trước hết rời khỏi đây rồi nói sau.

Phạm Nhạc khoát tay, ngừng cô lại.

Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, có bảo an đang đi tới nơi này.

Lập tức đoàn người đi về hướng chiếc xe con, Phạm Linh bị trẹo chân, không thể đi nhanh, Phạm Nhạc thấy vậy khẽ ôm eo bế cô lên. Ai nói bảo an không đáng sợ, dù gì đây cũng là bãi đỗ xe ngầm khách sạn, nếu thực sự bị người ta cản lại thì chính là phiền toái lớn. Mấy tên thổ dân côn đồ kia thương thế cũng không nhẹ, náo loạn tới cục cảnh sát sẽ không dễ gì mà thu xếp.

Chẳng lẽ lại đuổi luôn cả bảo an khách sạn?

Tuy rằng khá dễ dàng, nhưng Tiêu chân nhân không làm mấy loại việc như vậy.

Mắt thấy Hoàng Dũng Huy còn ngơ ngác đứng đó nhìn, trong tay cầm bó hoa hồng không còn ra hình thù gì, lo sợ không yên, Phạm Nhạc nhíu mày, vẫy vẫy anh ta.

- Lại đây, cùng đi đi, đứng đó làm gì hả? Chờ cảnh sát tới bắt cậu à?

- A? À à...

Hoàng nhị thiếu gia rốt cuộc phục hồi tinh thần, ôm bó hồng chạy chậm tới.

Đi tới bên cạnh xe, Cơ Khinh Sa quan sát anh ta vài lần, mỉm cười nói:

- Hoàng nhị thiếu gia, hoa này rốt cuộc là tặng hay không tặng đây?

- A? Tặng... Tặng chứ... Nhưng Linh Linh sẽ không nhận a...

Vẻ mặt anh ta rất khó xử.

Cơ Khinh Sa không khỏi bật cười, nói:

- Cậu chưa thử sao biết người ta không nhận hửm?

Hoàng Dũng Huy rốt cuộc cũng thông minh lên chút, vội đưa bó hoa lộn xộn đến trước mặt Phạm Linh, khuôn mặt bầm dập trướng lên đỏ bừng, ngập ngừng nói:

- Linh Linh, hoa này... Tặng cô...

Nhìn con mọt sách này trời sinh này, Phạm Linh dở khóc dở cười.

Cơ Khinh Sa khẽ cười nói:

- Linh Linh, nhận đi, sau này đối xử với người ta tốt một chút, hai người nhất định có duyên vợ chồng, đừng ức hiếp người thành thực a.

- Ơ?

Phạm Linh có chút ngây dại, cô không ngờ Cơ Khinh Sa lại dám nói những lời này. Chẳng qua là cô cảm thấy cô gái siêu cấp xinh đẹp này lại có cảm giác thân thiết không nói ra được. Nhưng dù có cảm thấy thân thiết, cô cũng không ngờ mới gặp mà Cơ Khinh Sa lại “đùa” như vậy.

Tiêu Phàm cũng khẽ mỉm cười.

Cơ Khinh Sa nói không sai, Hoàng Dũng Huy và Phạm Linh tướng mạo rất rõ ràng, có duyên vợ chồng điển hình. Mặc sự tình có diễn biến ra sao, hai người chung quy vẫn sẽ là vợ chồng.

- Lên xe rồi nói.

Phạm Nhạc đã an vị trên ghế lái, vẫy vẫy tay nói.

- À, dạ...

Phạm Linh ngồi ở ghế phụ vội vàng nhận lấy hoa hồng từ tay Hoàng Dũng Huy, đoan đoan chính chính ngồi yên.

Rất nhanh, xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

- Đi đâu đây?

Phạm Nhạc không quay đầu, hỏi.

Vừa đánh một trận ở đây, tạm thời không thể ở khách sạn rồi. Phạm Nhạc rời khỏi thành Lạc Già nhiều năm, trong những năm đó không có bất cứ tiếp xúc nào, để xử lí công bằng chuyện tối nay phải có chút thời gian. Tuy nhiên, bang Lạc Già và cảnh sát thành Lạc Già đều rất hủ bại, chỉ cần một ít tiền thì chuyện nhỏ như vậy rất dễ giải quyết.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Tới Hoàng gia.

- Tới Hoàng gia ư?

Phạm Nhạc trố mắt hỏi.

Hoàng Dũng Huy cũng mở to hai mắt, có chút không hiểu.

Tiêu Phàm nhìn Hoàng Dũng Huy, cười khẽ:

- Sao vậy, Hoàng tiên sinh không chào đón chúng tôi ư?

- Không, không phải. Tôi... Tôi không có ý đó, tôi muốn nói là hiện tại có chút không tiện...

Dưới ánh nhìn chăm chú trong suốt của Tiêu Phàm, Hoàng Dũng Huy lắp bắp, cả người không thấy tự nhiên. Anh ta lúc đầu vốn không giỏi cự tuyệt người khác, huống cho ba người Tiêu Phàm xuất chiêu “huyễn khốc” như vậy, sớm đem tính cách đơn thuần của Hoàng nhị thiếu gia trấn trụ, cự tuyệt thì càng khó mở miệng.

Nhưng trong khoảng thời gian này, quả thực không tiện đưa khách về nhà, nhất là người không rõ lai lịch, trong đó lại còn có một vị Hàng Đầu Sư nữa. Ở Nam Dương, bất cứ gia tộc có thế lực khổng lồ nào cũng không dám tùy tiện đưa một Hàng Đầu Sư vào nhà mình.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười nói:

- Hoàng tiên sinh, tôi biết cậu có chút băn khoăn. Nhưng không gạt cậu, trong nhà cậu có phiền phức gì chúng tôi sẽ hỗ trợ giải quyết hết.

- A? Anh... Anh cũng biết chuyện nhà tôi ư?

Hoàng Dũng Huy chấn động, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm tràn đầy sợ hãi, không kìm lòng nổi rụt người về sau.

Hàng Đầu Sư này chẳng lẽ không gì không biết, không gì không làm được sao?

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu nói rất nghiêm túc:

- Hoàng tiên sinh, nhĩ ấn đường của cậu tái, sơn căn huyết quang ẩn hiện, càn cung sát khí ngút trời. Rất rõ ràng, lệnh tôn Hoàng Thanh Vân tiên sinhi gặp phải phiền toái rất lớn, thậm chí là tai ương huyết quang. Lệnh tôn hẳn là bị trúng Hàng Đầu Thuật chứ?

Hoàng Dũng Huy há to miệng, một lúc lâu sau không nói nên lời, sợ hãi trong mắt không thoát ra nổi.

Phạm Nhạc không nói hai lời, tay lái rẽ phải, xe con lập tức chạy tới Hoàng gia. Hoàng phủ và Phạm phủ cách nhau không xa, đều tọa lạc ở khu quần cư giàu có người Hoa.

Đối với khu vực này, Phạm Nhạc thực sự quá quen thuộc.

451-hoang-gia-gap-phien-phuc/1162163.html

451-hoang-gia-gap-phien-phuc/1162163.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.