Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Thành chân nhân

Phiên bản Dịch · 1988 chữ

Phán đoán từ tiếng bước chân, có hai người đang đến. Trong đó có một vị là Hoàng Cao Huy. Bất luận là bước chân hoặc tiếng nói của ai, chỉ cần nghe qua một lần, Tiêu Phàm đều có thể nhớ rất rõ.

Hoàng Cao Huy đi phiá sau đạo nhân. Anh ta là đại thiếu gia của Hoàng gia, người thực tế phụ trách mọi việc thường ngày trong nhà Hoàng gia. Trong nhà của mình đương nhiên phải giữ lễ, nhường đạo nhân đi trước. Thân phận của đạo nhân này chắc chắn không đơn giản, mà người đạo nhân đi đằng trước này, bước chân dường như không phát ra tiếng. Nếu không phải Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa đều là đại cao thủ, người thường tuyệt đối nghe không ra.

- Phúc thọ vô biên! Tiêu cư sĩ, Cơ cư sĩ, đêm khuya quấy rầy rồi. Xin hai vị cư sĩ đừng trách tội.

Đạo nhân đến trước cửa dừng bước, chậm rãi nói, giọng nói rất nhã nhặn, không hề có chút ác khí nào.

Cơ Khinh Sa ngạc nhiên, hạ thấp giọng nói với Tiêu Phàm:

- Là chân nhân trụ trì Ngọc Dương Quan, chưởng giáo môn phái Long Môn ở Lạc Già thành, Nguyên Thành Tử.

Thân phận này, chẳng khác gì là lãnh tụ của giáo đạo ở Lạc Già thành, cũng chính là lãnh tụ tinh thần của người Lạc Già thành.

Tiêu Phàm gật gật đầu, cao giọng nói:

- Cho mời Nguyên Thành chân nhân.

Cửa lớn phòng khách bị nhẹ nhàng đẩy ra, một lão đạo sĩ mặc chiếc áo choàng đội mão vàng (mũ đạo sĩ đội) có sự đi cùng của Hoàng Cao Huy, chậm rãi đi tới cửa. Lão đạo sĩ này tóc đã hoa râm, chòm râu dài cũng là màu xám trắng. Nhìn chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi. Dung mạo hiền từ, chỉ nhìn tướng mạo, bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ ông ấy có liên quan gì đến cao thủ võ lâm.

Chỉ có cao thủ với nhau, mới có thể nhìn ra. Giữa hai con mắt của lão đạo sĩ, thần quang trầm tĩnh, cho thấy nội lực cực kỳ thâm hậu.

- Tiêu cư sĩ, Cơ cư sĩ!

Vừa nhìn thấy Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa, đôi mắt của Nguyên Thành Tử hơi nhíu lại, cúi đầu chào.

Nguyên Thành Tử trước khi đến thăm viếng đêm khuya, lai lịch có liên quan đến vài vị “khách nhân thần bí”, đương nhiên bắt buộc phải hỏi Hoàng Dũng Huy một cách cẩn thận. Cho dù vị nhị thiếu gia của Hoàng gia này, quả thực là một tên mọt sách, nói chuyện dài dòng, không rõ sàng, nhưng những miêu tả quan trọng vẫn rất rõ ràng. Căn cứ theo sự miêu tả của Hoàng Dũng Huy, Tiêu Phàm là một “Hàng Đầu Sư”

Trong toàn bang Lạc Già, Hàng Đầu Sư người Hoa cũng không phải là số ít, chỉ là so với Hàng Đầu Sư bản địa, số lượng ít hơn rất nhiều. Một Hàng Đầu Sư thần bí trẻ tuổi người Hoa đột nhiên chủ động đến tìm Hoàng gia, chắc chắn là có nguyên nhân, nhất định trong đêm nay phải tìm hiểu cho rõ ràng.

Sau khi biết được đối phương là Hàng Đầu Sư, cho dù là Hoàng Cao Huy dũng cảm đầy mình, cũng không dám một mình đi đến thăm viếng. May mà có Nguyên Thành chân nhân đích thân trấn thủ, nên cũng không cần quá sợ hãi.

Nhưng Nguyên Thành Tử vừa nhìn thấy Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa, liền nhạy bén ý thức được, sự miêu tả của Hoàng Dũng Huy có vấn đề, chí ít là không được hoàn chỉnh. Tiêu Phàm có là Hàng Đầu Sư hay không vẫn còn chưa xác định được, nhưng hắn và Cơ Khinh Sa, trăm phần trăm là cao thủ võ lâm, hơn nữa là kiểu tuyệt đỉnh cao thủ.

Nguyên Thành Tử nhìn một cái là có thể nhìn ra.

Nhất là Tiêu Phàm, hai mắt thần quang sắc bén, khuôn mặt bảo quang lấp lánh, âm thầm chuyển động không ngừng. Cả đời Nguyên Thành Tử, chỉ có khi còn trẻ, ở Long Môn phái đảm nhiệm quyền chưởng giáo, sư tổ ông ta Đan Hà chân nhân có hơi thở như vậy. Đan Hà chân nhân một tay sáng lập ra Ngọc Dương Quan, được công nhận là truyền nhân kiệt xuất nhất của Long Môn phái tại Lạc Già thành, nội công tu luyện thâm sâu vô cùng. Nghe nói đã luyện đến cảnh giới “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên” trong truyền thuyết.

Nhưng lúc đó, Đan Hà chân nhân đã thất thập cổ lai hi, siêng năng vất vả khổ luyện hơn 60 năm, luyện đến cảnh giới cao thâm như vậy, thì có thể lý giải được. Nhưng Tiêu Phàm trước mặt, nhiều lắm không quá ba mươi tuổi, tuổi trẻ đôi khi sẽ có những hành động thái quá, chẳng lẽ cũng tu luyện đến cảnh giới “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên” cao nhất rồi ư?

Nguyên Thành Tử thật sự hoài nghi cảm quan của mình có vấn đề.

Duy nhất có thể khẳng định là Tiêu Phàm chắc chắn không phải là người Hoa bản địa ở đây. Trong số những người Hoa trẻ tuổi ở Lạc Già thành, xuất hiện một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, thân là lãnh tụ tinh thần của người Hoa, Nguyên Thành Tử không thể nào không biết.

- Nguyên Thành chân nhân!

Tiêu Phàm khẽ cúi người đáp lễ.

- Danh xưng chân nhân, tuyệt đối không dám nhận. Tiêu cư sĩ xin cứ gọi thẳng danh xưng của bần đạo.

- Chân nhân quá khách khí rồi. Nguyên Thành Chân nhân mời ngồi! Hoàng tiên sinh mời ngồi!

Tiêu Phàm mỉm cười có lời mời.

Nguyên Thành Tử và Hoàng Cao Huy liếc nhìn nhau, rồi ngồi xuống trước bàn trà. Hoàng Cao Huy lần nữa cảm ơn Tiêu Phàm.

- Tiêu tiên sinh, em trai tôi đã nói hết sự tình cho tôi rồi, rất cảm ơn Tiêu tiên sinh và bạn của ngài trượng nghĩa ra tay, nếu không em tôi tối nay thật sự sẽ phiền phức rồi.

Tiêu Phàm khoát tay, nói:

- Chuyện đúng là trùng hợp. Nói ra thì nhị thiếu gia có thể coi là bị vạ lây. Tay Lâm mỗ kia và vài tên bản địa, vốn dĩ không phải nhằm vào lệnh đệ. Cho dù lệnh đệ không liên lụy trong đó, chúng tôi cũng sẽ vẫn ra tay dạy dỗ đám người kia.

Hoàng Cao Huy gật gật đầu.

Tiêu Phàm này quả nhiên đại khí, không nhân cơ hội để kể công, mà thể hiện thiện chí với Hoàng gia.

- Nói thế nào đi nữa, chúng tôi cũng rất cảm tạ Tiêu tiên sinh và những người bạn của ngài... Tiêu tiên sinh, nói ra cũng thật là trùng hợp, có lẽ là đệ đệ của tôi nghe nhầm, nó lại nói vị Phạm tiên sinh đi cùng với các ngài, là thiếu gia trước đây của Phạm gia Phạm Nhạc tiên sinh, ha ha...

Hoàng Cao Huy miệng cười “ha, ha”, nhưng trên mặt không có chút tươi cười nào. Hai mắt nhìn chăm chăm vào Tiêu Phàm, thần sắc có chút căng thẳng.

Mấy năm trước, người thừa kế hợp pháp duy nhất của Phạm gia Phạm Nhạc bỗng nhiên mất tích, dẫn đến một cơn sóng lớn trong thượng tầng xã hội của người Hoa ở đây. Hoàng gia là một trong bốn đại tộc đứng đầu, đối với chuyện này đặc biệt quan tâm. Quan hệ của Hoàng gia và Phạm gia cho dù không thể nói là mật thiết gì, nhưng trước giờ chưa từng sứt mẻ tình cảm. Phạm Nhạc mất tích, Phạm gia thay đổi quá lớn, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự “phân chia thế lực” sau này.

Phạm Anh thay thế Phạm Nhạc quản lí Phạm gia, cục diện thượng tầng xã hội người Hoa quả nhiên vì vậy mà có chuyển biến lớn. Phạm Anh không chút khách khí vươn tay vào phạm vi thế lực truyền thống của Hoàng gia, dần dần trở thành đối thủ cạnh tranh với Hoàng gia. Mấy năm gần đây, sự cạnh tranh này ngày càng khốc liệt. Mấy ngày trước, rốt cuộc cũng hoàn toàn trở mặt, Phạm Anh ỷ mình là Hàng Đầu Sư, lại có “Bất Cổ Phái” và có Đại Hàng Đầu Sư Di Nô chống đỡ, trắng đen hai bên đều ăn, không ngờ ép Hoàng gia đến mức chỉ có thể cố gắng chống đỡ, không có sức để phản công lại. Sau khi hoàn toàn trở mặt, còn ngang nhiên hạ độc thủ đối với gia trưởng Hoàng gia Hoàng Thanh Vân.

Hoàng Cao Huy một mặt phải tiếp tục kiểm soát tập đoàn, đối với bên ngoài làm như mọi việc đều rất bình thường, một mặt muốn tìm cách cứu tính mạng của cha, một mặt còn phải đề phòng chặt chẽ tên điên Phạm Anh tiến thêm bước nữa làm hại anh ta và những người quan trọng khác trong tộc nhân Hoàng gia. Dù anh ta có thông minh tháo vát thế nào, hơn mười mấy ngày ngắn ngủi cũng đã mệt mỏi kiệt sức, người đã gầy đi rất nhiều.

Cứ tiếp tục như vậy, không cần đợi đến khi Phạm Anh ra tay, bản thân anh ta cũng đã mệt mỏi suy sụp rồi.

Trong thời điểm then chốt này, vốn dĩ mọi người đều cho rằng Phạm Nhạc đã chết, bỗng nhiên hiện thân ở Lạc Già thành, làm sao không khiến người khác kinh ngạc. Dựa vào sự thông minh tài trí của Hoàng Cao Huy, lập tức ý thức được, nếu người này đúng thật là Phạm Nhạc, vậy sẽ làm thay đổi quân cờ mấu chốt trong cục diện bị động trước mắt của Hoàng gia, nên đương nhiên phải nắm chặt cơ hội hiếm có này rồi.

Tiêu Phàm thản nhiên cười, nói:

- Hoàng tiên sinh, Phạm Nhạc này, chính là Phạm Nhạc mà anh đang nghĩ.

- Cái gì?

Cho dù đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng Hoàng Cao Huy vẫn rất kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Ngay cả người trầm tĩnh nghiêm nghị như Nguyên Thành Tử, hai hàng lông mày cũng nhíu lại, dường như cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đối với việc này, nói:

- Tiêu cư sĩ, chuyện này là thật sao?

Tiêu Phàm cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Nguyên Thành Tử và Hoàng Cao Huy liếc nhìn nhau, vẫn có chút bán tín bán nghi.

Ngay vào lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Phạm Nhạc đẩy cửa đi vào.

Hoàng Cao Huy không kìm lòng nổi liền đứng lên, nhìn về phía Phạm Nhạc, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Phạm Nhạc không thèm để ý đến Hoàng Cao Huy, bước nhanh đến trước mặt Nguyên Thành Tử, cúi thấp người chào, cao giọng nói:

- Đệ tử Phạm Nhạc, bái kiến chưởng giáo sư bá!

Phạm Nhạc bái sư đệ của Nguyên Thành Tử làm thầy, là đệ tử tục gia của Dương Ngọc Quan. Bởi vì cậu ta thiên phú cực cao, nên có phần được chưởng giáo Nguyên Thành Tử yêu quý, từng đích thân chỉ giáo cho cậu ta. Nếu không phải cậu ta là người thừa kế duy nhất của Phạm gia, Nguyên Thành Tử thậm chí còn muốn cậu ta xuất gia Ngọc Dương Quan, thụ lấy y bát.

454-nguyen-thanh-chan-nhan/1162166.html

454-nguyen-thanh-chan-nhan/1162166.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 423

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.