Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị thần tiên (1)

Phiên bản Dịch · 1953 chữ

Có đại cao thủ như Nguyên Thành đạo nhân trấn thủ, cũng không cần cẩn thận quá.

Ngay lập tức Nguyên Thành Tử đích thân dẫn đường. Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc và những người khác đi sát theo sau, đi đến một căn biệt thự khác trong khu nhà. Về phần Phạm Linh và Hoàng Dũng Huy, cũng không cần tham gia vào. Khu nhà này thiết kế rất có nghệ thuật, cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, con đường quanh co khúc khuỷu, đặc biệt là lúc đêm khuya vắng người, trong ánh trăng mờ ảo, càng lộ vẻ tĩnh mịch.

Ngôi biệt thự mà Hoàng Thanh Vân ở, cảnh giới so với “nhà khách” mà Tiêu Phàm bọn họ ở còn nghiêm ngặt hơn nhiều. Vài tên vệ sĩ súng đã lên đạn vác trên vai đứng gác ở cửa, hiển nhiên không phải là đối thủ của Tiêu Phàm và những người khác. Những tên vệ sĩ này, phòng ngừa người thường xâm nhập thì không có vấn đề gì, nhưng muốn phòng bị đại sư thuật pháp, chẳng qua là mơ mộng hão huyền thôi.

Lực lượng phòng ngự thực sự, đang nẩn núp trong bóng tối, nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được.

Tiêu Phàm dựa vào giác quan thứ sáu đảo qua hết một lượt, chí ít bên ngoài biệt thự cảm nhận được năm cao thủ trở lên, pháp lực dao động mơ hồ, đều là thuật sư biết về thuật pháp, khí tức rất giống Nguyên Thành Tử, chắc chắn là môn nhân đệ tử của Ngọc Dương Quan. Hoàng Thanh Vân sau khi mắc phải âm mưu của kẻ khác, liền khẩn cấp điều người từ Ngọc Dương Quan đến đây.

Hàng Đầu Thuật đương nhiên lợi hại, diễn biến bất thường, nhưng không phải là hoàn toàn không thể phòng bị, đặc biệt là đạo sĩ thuật pháp cao minh hoặc hòa thượng đều có pháp lực để tránh khỏi sự tổn thương của Hàng Đầu Thuật.

Đương nhiên, điều này cũng tùy từng người mà khác nhau. Nếu gặp phải là người ngang tầm như siêu cấp Đại Hàng đầu sư Ma Cưu Đại Quốc Sư, vậy thì đạo sĩ và hòa thượng cao minh có pháp thuật cao minh đến đâu, đều không dám khoe khoang có trăm phần trăm chắc chắn có thể khiến Hàng Đầu thuật của đối phương trở nên vô dụng.

Chỉ là tu luyện tới thân phận Ma Cưu Đại Quốc sư, khắp thiên hạ người đáng để y đích thân ra tay đối phó, cũng thật sự không nhiều. Người thực sự có đủ “tư cách”, bản thân cũng không phải vừa, tuyệt đối không dễ đối phó.

Ngoài những đạo môn cao thủ đang ẩn nấp ở trong bóng tối ra, Tiêu Phàm còn ở bên ngoài biệt thự cảm nhận được có một pháp trận cực lớn. Dựa vào khí tức của trận đồ này, chắc là Cửu Cung bát quái trận của Toàn Chân đạo. Cửu Cung bát quái trận là trận thế thường gặp, song nếu là do một người thuật pháp cao thâm bố trận ra, uy lực cực lớn. Cửu Cung bát trận này mang theo khí tức của Long Môn phái, đương nhiên cũng là do Nguyên Thành Tử bày bố, hơn nữa pháp lực dao động cực kỳ mạnh mẽ, dễ thấy là mới được bố trận không lâu trước đó.

Tà pháp yêu thuật bình thường, muốn đột phá Cửu Cung bát quái trận lớn mạnh để xâm nhập vào bên trong, căn bản là không có khả năng. Chẳng trách Tiêu Phàm ở trong khu nhà không cảm thấy khí tức tà ác của Hàng Đầu thuật, đều là công lao của Cửu Cung bát quái trận này.

Sau khi đi vào trong biệt thự, chân Tiêu Phàm đột nhiên hơi dừng lại, ngẩng đầu quán sát xung quanh, hai hàng lông mày khẽ chau lại, dường như cảm thấy có điều gì bất thường.

Nguyên Thành Tử cũng dừng bước, bình tĩnh hỏi:

- Tiêu cư sĩ?

Một lát sau, Tiêu Phàm gật đầu nói rằng:

- Huyết Hàng thuật quả lợi hại.

Nguyên Thành Tử biến sắc, hỏi:

- Tiêu cư sĩ có phát hiện gì ư?

Tiêu Phàm quay đầu nhìn ông ta, nhẹ giọng nói:

- Chân nhân, Cửu Cung bát quái trận là chân nhân đích thân bố trận ư?

Nguyên Thành Tử không khỏi thở dài, nói:

- Tiêu cư sĩ ngay cả điều này cũng nhìn ra rồi?

Tiêu Phàm này, trẻ tuổi, không những nội công tuyệt đỉnh, mà còn là một cao thủ thuật pháp. Hiện tại xem ra, hắn không ngờ cũng tinh thông vô cùng đối với pháp trận.

Quả nhiên là hậu sinh khả úy, thế hệ mới thắng thế hệ cũ.

Chỉ hai từ “thiên tài”, đã không thể nào mà hình dung được. Trong giới thuật pháp từ khi nào đã xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi lợi hại như vậy?

- Đúng vậy, Cửu Cung bát quái trận là đại trận đường đường chính chính của đạo môn, uy lực cực mạnh. Dưới sự bao phủ của uy lực pháp trận này, ác khí của Huyết Độc vẫn lan tỏa khắp nơi, chỉ muốn khuếch tán mở rộng ra ngoài. Huyết Hàng thuật này, không ngờ quá tà ác rồi. Hàng Đầu Sư bình thường đều sẽ không luyện chế ra Huyết Hàng tà ác đến vậy, xem ra tên Hàng Đầu Sư thi triển pháp thuật này đã hoàn toàn đi vào con đường tà đạo. Nhưng nếu như vậy, uy lực của Hàng Đầu thuật tất nhiên sẽ ngày càng mạnh, chẳng lẽ nó một chút cũng không sợ bị cắn trả lại sao?

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nói.

Cái này dường như rất giống người luyện võ. Chỉ biết tấn công không biết phòng thủ, một mực theo đuổi uy lực hại người, nhưng lại không quan tâm phòng ngự bản thân. Một khi gặp phải cao thủ đích thực, hại người không được, bản thân còn bị nguy hiểm.

Người lựa chọn cách như vậy, thường tính cách rất cố chấp, thậm chí có chút điên khùng.

Loại Hàng Đầu Sư thế này, tuy lợi hại nhưng sơ hở của bản thân nhất định có rất nhiều.

Nguyên Thành Tử không kinh ngạc mà còn lấy làm mừng, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, vẻ mặt vui mừng nói:

- Tiêu cư sĩ nói quá đúng, hoàn toàn giống với suy nghĩ của tôi. Tiêu cư sĩ quả nhiên là chuẩn mực của một thế hệ tông sư mới. Tôi đã xem tướng mệnh cho Thanh Vân, tuy trước mắt có khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn có quý nhân tương trợ, gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành thường. Xem ra vị quý nhân này, chính là Tiêu cư sĩ rồi.

- Tiêu cư sĩ, mời!

Hoàng Phủ Quân Thanh Vân tiên sinh đã định trước sẽ gặp quý nhân tương trợ, trước mắt xem ra, tình hình rất xấu.

Hoàng Thanh Vân nằm ở trên giường, mặc quần áo ngủ. “Hóa trang” có thể coi là chỉnh tề. Nhưng xem một cách tỉ mỉ, thì có thể phát hiện, nhân vật tai to mặt lớn, lãnh đạo giới thương mại trong xã hội người hoa ở Lạc Gia thành này, kỳ thực không “ngoan ngoãn” nằm đó, mà là bị trói ở trên giường.

Trên mặt của Hoàng Thanh Vân, toàn là những đốm đỏ dày đặc. Tình trạng có chút giống với bệnh mề đay, nhưng màu sắc của những đốm nhỏ đậm hơn rất nhiều, rất giống như từng giọt máu tươi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuyên thấu làn da, bắn ra ngoài.

Hoàng Thanh Vân ngay cả ở trên giường cũng không ngừng vặn vẹo, khuôn mặt đầy vẻ thống khổ. Đôi tay không ngừng nắm chặt rồi lại mở ra, dường như dốc hết toàn lực muốn thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng.

- Ngứa, ngứa a...

Hoàng Thanh Vân khàn giọng hét lớn, trên cổ gân xanh nổi lên, dường như không để ý đến Nguyên Thành Tử, Tiêu Phàm và những người khác đang bước vào cửa.

Hai người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc áo đạo sĩ, đứng ngay bên giường, sắc mặt đầy bất lực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trói tay chân của Hoàng Thanh Vân, chính là để ngăn y “gãi ngứa”. Sự ngứa ngáy mà loại Hàng Đầu thuật này mang đến, căn bản không phải là sức người có thể ngăn cản được. Chỉ cần đôi tay của Hoàng Thanh Vân được tự do, chỉ sợ trong chốc lát, y sẽ cào nát da thịt rất thê thảm.

Nhân viên hộ lý bình thường nhìn thấy tình trạng như vậy, nào dám ở lại trong phòng này, cho dù có trả thêm nhiều tiền, cũng không có người dám ở đây hầu hạ Hoàng Thanh Vân. Một khi bị Hàng Đầu thấu dính vào, tiền có nhiều cũng chẳng để làm gì, không sống để mà hưởng thụ.

Hai đạo cô này, đương nhiên cũng là môn nhân đệ tử của Nguyên Thành Tử, được đặc biệt điều từ Ngọc Dương Quan đến, tu vi không kém.

- Sư phụ!

Vừa thấy Nguyên Thành Tử vào cửa, hai đạo cô vội vàng chạy ra đón chào, chắp tay thi lễ. Ánh mắt chỉ nhìn vào Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa và đám người Phạm Nhạc.

Làm sao đêm hôm khuya khoắt, sư phụ dẫn nhiều người lạ vào đây làm gì?

Bộ dạng lúc này của Hoàng Thanh Vân, có gì để “tham quan” chứ.

- Cha à, cha à, cha đừng có lo...

Hoàng Cao Huy là một đức con có hiếu, nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cha, cũng không để ý đến những thứ khác, vội vàng chạy tới, quỳ xuống trước giường, nắm chắc bàn tay của Hoàng Thanh Vân, vội vàng hỏi, hai mắt lộ vẻ lo âu.

- Ngứa, ngứa... Cao Huy, gãi một chút, gãi cho ta một chút...

Ý thức của Hoàng Thanh Vân rất tỉnh táo, vừa nhìn đã nhận ra Cao Huy, lập tức nắm chặt tay con trai, gào lên thảm thiết.

- Cha à, cha hãy cố chịu một chút...

Nước mắt của Hoàng Cao Huy lập tức trào ra, vẻ mặt chất đầy sự đau khổ, nhưng bất luận thế nào cũng không vươn tay ra để gãi cho cha. Rõ ràng đây không phải là biện pháp để giải quyết, chẳng may làm trầy da, lại bị lây nhiễm, tình hình lại càng gay go.

- Cao Huy, gãi một chút, hãy, hãy gãi chút...

Hoàng Thanh Vân đau khổ cầu khẩn.

- Thanh Vân!

Nguyên Thành Tử bước nhanh đến phía trước, khẽ quát một tiếng. Vẻ mặt nghiêm túc.

- Thất thúc, Thất thúc, xin thúc đó, hãy giết tôi, thật sự không thể chịu được nữa.

Hoàng Thanh Vân lập tức liền chuyển sang Nguyên Thành Tử, lớn tiếng cầu khẩn nói, trong đôi mắt có chút máu chảy ra.

Thì ra Nguyên Thành Tử cũng là người của Hoàng gia, mà còn là trưởng bối của Hoàng Thanh Vân, chẳng trách tận tâm tận lực với Hoàng gia, thậm chí đem toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Ngọc Dương Quan điều điều đến Hoàng gia.

- Nếu không, viên thuốc kia, viên thuốc kia đưa cho cháu uống thêm một viên...

456-vi-than-tien-1/1162168.html

456-vi-than-tien-1/1162168.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 427

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.