Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính tình nóng nảy (2)

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Hoàng gia tọa lạc ở khu nhà giàu cao cấp nhất, ngày bình thường ít có người không liên quan ở vùng này qua lại. Nhưng mà hiện tại ban ngày ban mặt bày ra một cuộc diễu hành lớn như thế vẫn hấp dẫn không ít người chú ý, mọi người đứng cách từ rất xa xem náo nhiệt, thỉnh thoảng giơ tay chỉ trỏ.

Địa vị Hàng Đầu Sư ở nước Đan Mạn tất nhiên cực cao, nhưng Hoàng gia bày ra cuộc diễu hành lớn như vậy nghênh đón Hàng Đầu Sư, thực sự mới là lần đầu. Cần phải biết Hoàng gia là gia tộc người Hoa đệ nhất ở Thành Lạc Già, trước kia tiếp đãi không ít khách quý, thậm chí nguyên thủ nước Đan Mạn thị sát Thành Lạc Già cũng ngủ lại ở Hoàng phủ. Những lần kia, Hoàng gia cũng tiến hành những lễ tiết như là hôm nay vậy.

Một vài người có tầm nhìn xa, lập tức trở nên u buồn.

Sự vật khác thường vì cái gì!

Hoàng gia lễ kính như thế với vài vị Hàng Đầu Sư, không hề nghi ngờ việc muốn khai chiến mọi mặt với Phạm Gia. Hai gia tộc đầu sỏ lớn người Hoa đấu nhau trận này không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người gặp họa.

Đối với tất cả những thứ ở đây Tra Cao cho là đương nhiên, dưới sự đi cùng của Nguyên Thành Tử và Hoàng Thanh Vân ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào tòa nhà lớn của Hoàng gia.

Việc ồn ào nghênh đón ở phòng khách cuối cùng lắng xuống, mọi người đã có thể ngồi xuống nói chuyện nghiêm chỉnh.

Tra Cao cũng không khách khí bưng trà sữa lên uống một ngụm, lớn tiếng nói:

- Hoàng tiên sinh, chúng ta phụng mệnh giáo chủ mà đến. Ông nói rõ chi tiết tình huống lúc đó cho chúng tôi nghe, Duy Đa rốt cuộc là chết như thế nào? Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát” chúng ta không ngờ bị người hại chết, giáo chủ rất tức giận!

Người này vóc dáng gầy yếu nhưng giọng lại to, nói ra mấy câu màng nhĩ mọi người đều vang lên những tiếng “ong ong”.

Với địa vị nhất quán trong giới Hàng Đầu nước Đan Mạn của “Phái Nạp Cát”, những lời này của Tra Cao có thể coi là không quá cuồng vọng.

- Vâng, Đại Hàng Đầu Sư Tra Cao...

Hoàng Thanh Vân trả lời không dám chậm trễ, ngay sau đó lập tức một hơi giải thích rõ ràng tình hình phát sinh với Tra Cao.

- Hoàng tiên sinh, nói như vậy, lúc ấy Duy Đa đều đem linh sủng bổn mạng và pháp thể ra dùng cả rồi hả? Nhưng vẫn là đánh không lại người ta, linh sủng bổn mạng bị giết tại chỗ, lúc này mới bị giết hại sao?

Tra Cao nhướn mày hỏi.

Hàng Đầu Sư đấu đá ngầm với người khác, đem linh sủng bổn mạng và pháp thể thể hiện ngay trước mặt người ngoài đồng thời như vậy, đây tuyệt đối là vui đùa liều mạng rồi.

- Là như vậy, tuy nhiên... Đại Hàng Đầu Sư Tra Cao, tôi không biết cái gì là linh sủng bổn mạng... Tôi chỉ thấy một con rắn lớn có màu đen trắng giao nhau...

Hoàng Thanh Vân giọng điệu châm chước, rất cẩn thận nói.

- Vậy thì phải rồi!

Tra Cao rất bực mình vung tay lên nói.

Rắn là linh sủng bổn mạng mà rất nhiều Hàng Đầu Sư thích lựa chọn nhất. Nước Đan Mạn là nước nhiệt đới, đại dương xâm nhập sâu vào đất liền, điều kiện khô nóng ẩm ướt thích hợp nhất cho các loại rắn sinh trưởng. Chủng loại rắn của nước Đan Mạn nhiều, không phải loại động vật hiếm có. Lấy rắn làm linh sủng bổn mạng chẳng những có rất nhiều chủng loại khác nhau để lựa chọn, tốc độ bồi dưỡng cũng rất nhanh.

- Sư thúc, cháu thấy tình hình đã rất rõ ràng, chính là “Phái Bất Cổ” hạ độc thủ. Tại Thành Lạc Già, ngoại trừ người “Phái Bất Cổ”, các Hàng Đầu Sư khác cũng không dám tùy tiện ra tay đối với người “Phái Nạp Cát” chúng ta.

Thái Vạn ngồi một bên lập tức nói với vẻ mặt đầy sát khí.

Thái Vạn nói cũng không phải là không có lý, các phái Hàng Đầu Sư ở Thành Lạc Già không ít nhưng thực sự có gan và trở mặt với “Phái Nạp Cát” thật đúng là không nhiều lắm. “Phái Bất Cổ” có khả năng đáng bị nghi ngờ nhất.

Phạm Anh chính là đệ tử của Di Nô.

- Còn ngươi, ngươi thấy thế nào?

Tra Cao chuyển sang một vị sư chất khác là Minh Lại hỏi.

Minh Lại lập tức nói:

- Sư thúc, cháu cùng cách nhìn với sư huynh Thái Vạn, việc này tuyệt đối có liên quan đến Phạm Anh.

- Tốt lắm, vậy chúng ta sẽ giết đến cửa, đem Phạm Anh này ra xử lý!

Tra Cao vỗ bàn mạnh một cái, nóng nảy nói.

Lời vừa nói ra, ngoại trừ Thái Vạn và Minh Lại, những người khác nhất thời ngơ ngác nhìn nhau.

Đây không phải là quá bốc lửa sao?

Cuộc nói chuyện vẫn chưa xong, ngay lập tức đã muốn đánh người rồi.

- Này, Tra Cao đại sư, cái này... Có phải nên thương lượng một chút hay không?

Hoàng Thanh Vân hơi khiếp sợ, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần thử nói thăm dò.

- Thương lượng? Có cái gì để thương lượng? Thương lượng cùng ai? Thương lượng với ngươi? Ngươi có thể giúp được việc gì?

Hoàng Thanh Vân nói còn chưa dứt lời, Tra Cao liền quay đầu nhìn thẳng ông ta, miệng nói bắn ra liên hồi, giọng điệu xung vô cùng, quả thực coi vị đứng đầu người Hoa địa phương này giống như một đứa trẻ để răn dạy.

Hoàng Thanh Vân nhất thời ấp úng nói không ra lời.

Nguyên Thành Tử hai hàng lông mày nhíu chặt, vuốt râu nói:

- Tra Cao tiên sinh, đối phương cũng không chỉ có một mình Phạm Anh. Theo chúng ta biết, sư phụ của Phạm Anh là Di Nô cũng ở tại Phạm phủ.

- Vậy thì đã làm sao? Nguyên Thành đạo trưởng, nói thật với ông, bất kể là Phạm Anh hay là Di Nô, dám giết Duy Đa, “Phái Nạp Cát” chúng ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đó. Chúng ta cũng không sợ phiền phức giống như Ngọc Dương Quan các ông đâu!

Tra Cao cười lạnh một tiếng khinh thường nói.

- Ha ha, tốt lắm, ta sẽ ở đây ngồi chờ Tra Cao tiên sinh toàn thắng!

Nguyên Thành Tử không khỏi giận dữ, lạnh lùng nói, cũng không tiếp tục ngăn trở nữa.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm liền tận mắt thấy được thủ đoạn của Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát”.

Tra Cao nhìn Nguyên Thành Tử lạnh lùng cười, không nói hai lời, dẫn theo Thái Vạn, Minh Lại đi ra cửa, lên chiếc Rolls-Royce chạy thẳng đến Phạm phủ.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, sắc trời muộn tràn ngập ánh tà dương, toàn bộ kiến trúc ở Phạm phủ khoác lên mình một tầng ánh sáng màu đỏ rực.

Tiêu Phàm hơi ngơ ngẩn một chút. Hàng Đầu Sư nước Đan Mạn thật “kiêu ngạo” như thế sao, bất chấp tất cả liền giết người trả thù? Thành Lạc Già còn có vương pháp không?

Nguyên Thành Tử dường như nhìn ra nghi ngờ của Tiêu Phàm, liền lắc đầu nói:

- Tiêu chân nhân, Hàng Đầu Sư ở nước Đan Mạn thậm chí ở toàn bộ Nam Dương đều là nghề nghiệp cực kỳ đặc biệt, pháp luật và quy tắc thông thường đối với bọn họ không có tác dụng. Cảnh sát nước Đan Mạn dính đến vụ án liên quan Hàng Đầu Thuật bình thường cũng không hỏi nữa. Cho dù đã lập thành án cũng không có hiệu lực, cho tới cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi nhíu lại, nói:

- Nếu như vậy, nếu đa số Hàng Đầu Sư liên kết lại há chẳng phải có thể cưỡng ép toàn bộ quốc gia hay sao?

Lúc này đến lượt Nguyên Thành Tử sửng sốt, ông ta thật đúng là chưa suy nghĩ vấn đề này, một lúc sau mới cười khổ nói:

- Nếu thật là như vậy, bọn họ quả thật có thể cưỡng ép toàn bộ quốc gia, thật giống như những quốc gia chính giáo hợp nhất ở khu vực Tây Á. Tuy nhiên chuyện như vậy trên thực tế là sẽ khó xảy ra. Mấy phái Hàng Đầu Sư Đan Mạn không lệ thuộc lẫn nhau. Cho dù là Đại Quốc Sư cũng không có đủ khả năng thống nhất toàn bộ các phái này. Nói thí dụ như Tô Nam, ông ấy có lẽ sẽ không trực tiếp đánh nhau với Ma Cưu tranh đoạt vị trí đệ nhất Hàng Đầu Sư, nhưng bắt ông ấy phải phục tùng sự điều khiển của Ma Cưu là điều không thể.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười gật đầu.

Điểm này chỉ cần nhìn thái độ của Tra Cao có thể nhìn ra được. Biết rõ Phạm Anh là đệ tử của Di Nô mà Di Nô là đệ tử của Ma Cưu, vậy mà mấy vị này vẫn không chút do dự liền muốn đến cửa để giết, có thể thấy được “Phái Nạp Cát” không hề có chút thần phục hay sợ hãi đối với “Phái Bất Cổ”.

Các trường phái Hàng Đầu Sư khác, đại thể hẳn là là cũng mang thái độ như vậy. Thế giới của Hàng Đầu Sư là một thế giới cực độ sùng bái thực lực cá nhân. Mỗi vị Đại Hàng Đầu Sư thành công đều có sự kiên trì của mình. Ma Cưu có lẽ là Hàng Đầu Sư trời phú kiệt xuất nhất thời đại này, các Hàng Đầu Sư khác thừa nhận ông ta là “Đệ nhất”, nhưng lại tuyệt đối không thừa nhận cả “Phái Bất Cổ” là đệ nhất.

Rolls-Royce rất nhanh lái đến cách không xa phía ngoài cửa lớn Phạm phủ, “két” một tiếng, ngừng lại.

Đám người Nguyên Thành Tử, Tiêu Phàm, Hoàng Thanh Vân thì ngồi một chiếc minibus lớn hơn, dừng lại chỗ cách xa hơn một chút, Hoàng Thanh Vân sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh nhễ nhại nhỏ xuống. Hai mắt gắt gao nhìn thẳng chiếc xe Rolls-Royce. Xem chừng Hoàng Thanh Vân thật sự hối hận, thấy không nên phái xe của mình đi đón đám người Tra Cao, hiện giờ chiếc xe Rolls-Royce chói mắt cứ như vậy đứng ở trước cửa nhà Phạm Anh, mặc kệ kết quả trận chiến này như thế nào, mình và toàn bộ Hoàng gia đều cũng khó có thể thoát thân ra ngoài.

Phạm Anh không có gì đáng kể. Thậm chí nếu có cả Đại Hàng Đầu Sư Tô Nam làm chỗ dựa mà nói, Di Nô cũng không đủ sợ, nhưng, Đại Quốc Sư Ma Cưu...

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi, da đầu Hoàng Thanh Vân ngứa ran, cả người rét run.

463-tinh-tinh-nong-nay-2/1162178.html

463-tinh-tinh-nong-nay-2/1162178.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 407

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.