Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng minh

Phiên bản Dịch · 1996 chữ

Thật lâu sau khi kinh hoàng, Nguyên Thành Tử mới ha ha nói:

- “Xích Viêm Thảo” quả thật có công hiệu cải tử hoàn sinh, nhưng Tiêu chân nhân đâu phải muốn là có được? Trực tiếp đi trang viên của Ma Cưu xử lý Ma Cưu Đại Quốc Sư?

- Nếu đây là biện pháp duy nhất thì tôi tính thử xem sao.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói không có chút ý nôn nóng nào, dường như đang kể một chuyện vô cùng đương nhiên theo lý lẽ thông thường.

Nguyên Thành Tử lại cười khổ nói:

- Tiêu chân nhân, xin thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ cho dù là Chỉ Thủy tổ sư cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Tiêu Phàm chậm rãi nói:

- Hàng Đầu Thuật thật là đáng sợ nhưng những gì Vô Cực thừa hưởng không đơn giản như tưởng tượng bên ngoài.

- Cái này...

Nguyên Thành Tử nhe răng không biết nên nói như thế nào nhưng thật ra trong lòng thở phào một hơi, dường như khối đá lớn nhất rốt cục rơi xuống đất.

Nếu Tiêu Phàm thật sự đến vì “Xích Viêm Thảo”, hơn nữa là muốn nhất định phải có, như vậy, Tiêu Phàm chính là đồng minh đáng tin cậy nhất. Ít nhất ở trong chuyện đối phó Ma Cưu Đại Quốc Sư có thể hoàn toàn tin tưởng Tiêu Phàm. Đối với Nguyên Thành Tử mà nói, Tiêu Phàm thật sự là một “Lợi thế” lớn, có Tiêu Phàm gia nhập liên minh, Ngọc Dương Quan và Nguyên Thành Tử lão sẽ có đủ tư cách “Đàm phán” với Tô Nam.

Nếu như xung đột với “Phái Bất Cổ” đã không thể tránh khỏi, như vậy liên kết cùng Tô Nam và “Phái Nạp Cát”, là thế tất phải làm. Nhưng mà làm đồng minh cùng đứng cùng ngồi liên kết với “Phái Nạp Cát”, hay là làm một “Người hầu nhỏ” theo đuôi, kết quả là hoàn toàn khác nhau. Tối thiểu, vạn nhất sự việc không thuận lợi, Ngọc Dương Quan và Hoàng gia không đến mức bị trở thành “Tốt thí”.

Nếu Tiêu chân nhân đã quyết tâm, Ngọc Dương Quan nguyện ý hết sức tương trợ!

Nguyên Thành Tử lập tức nói, thần sắc hết sức trịnh trọng.

Cơ Khinh Sa không khỏi hé miệng cười.

Lão đạo sĩ này cũng thật “giảo hoạt”, rõ ràng là ông ta cần thêm sự trợ giúp của Tiêu Phàm nhưng từ trong miệng ông ta nói ra giống như là Tiêu Phàm nhận của ông ta một ân tình vậy.

Chẳng qua Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không vạch trần ông ta.

Miệng nói như thế nào là một chuyện, cuối cùng hợp tác như thế nào còn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.

Tiêu Phàm cười cười, đang muốn mở miệng thì cửa bức màn nhung dày có thêu hình thiên nga ở cửa sổ phòng khách khẽ động, như có như không một cơn gió lạnh thổi vào. Sắc mặt Nguyên Thành Tử và Cơ Khinh Sa lập thay đổi.

Tiêu Phàm dùng đạo thuật xem, một lá Chu Sa Phù Lục hiện ra.

- Tiêu chân nhân, không thể, đây là phân thân của giáo chủ Tô Nam...

Nguyên Thành Tử kinh hãi vội kêu lên.

Tiêu Phàm dường như không nghe thấy, tay trái bấm quyết, cánh tay phải run lên, Phù Lục lập tức hồng quang chói mắt, nhanh như tia chớp bắn về phía bóng người xuất hiện mơ hồ trong phòng khách.

Bóng người kia chính là một “âm bộc” mà Tô Nam nuôi dưỡng, so sánh với “đồng tử” mà Phạm Anh nuôi dưỡng, khác biệt vẫn là rất rõ ràng. Quỷ vật mà Phạm Anh nuôi dưỡng, rõ ràng đang nằm ở giai đoạn bắt đầu, bóng người mơ hồ không rõ, dường như còn đang ở thời kì non trẻ, hơn nữa Phạm Anh cũng chỉ nuôi hai con quỷ vật. “Âm bộc” do Tô Nam nuôi này, rõ ràng là tướng mạo của thanh niên, mặc dù cũng là mơ hồ không rõ, dáng người lại cao lớn hơn rất nhiều.

Tô Nam nuôi tổng cộng sáu tên “âm bộc”.

Nguyên Thành Tử nói khách khí, xưng hô bằng thân phận của Tô Nam. Không nghĩ đến mặc dù ông ta nhắc nhở Tiêu Phàm rồi, Tiêu Phàm vẫn là nửa phần mượn danh nghĩa cũng không, nói đánh là đánh.

Mắt thấy Phù Lục lóe nhanh như chớp bắn tới, trên mặt “âm bộc” cũng hiện ra vẻ mặt nhân cách hóa, vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Gió lạnh nổi lên, liền muốn rút ra ngoài, nhưng làm sao mà kịp nữa?

Trên Phù Lục huyết quang đại thịnh, “hô” lên một tiếng, liền hóa thành một tấm lưới màu đỏ như máu cực lớn chụp xuống, trong nháy mắt bao vây hoàn toàn tên “âm bộc” kia lại. Một cỗ mùi máu tanh xông lên mũi, lập tức tràn ngập phòng khách. Tên “âm bộc” kia dường như đối với tấm lưới máu này cực kỳ kiêng kỵ, vừa bị lưới máu bao phủ, liền ngơ ngẫn đứng ở nơi đó, một chút cử động nhỏ cũng không dám.

Nguyên Thành Tử vừa giật mình, vừa khâm phục.

Ngay tại đất Nam Dương, Nguyên Thành Tử đương nhiên biết rằng, Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng âm quỷ là đáng sợ đến cỡ nào, càng là Hàng Đầu Sư cao minh, âm quỷ được nuôi dưỡng lại càng lợi hại, đi đến như gió, pháp lực cao cường. Bình thường, âm quỷ do Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng, đều là dáng vẻ của trẻ sơ sinh và con nít. Mà âm quỷ do Tô Nam nuôi dưỡng, lại là dáng vẻ của người thanh niên, có thể thấy mấy tên quỷ âm này được nuôi dưỡng trong thời gian dài.

Ai ngờ dưới sự công kích của Tiêu Phàm, đám âm bộc này cư nhiên không hề có chút lực kháng cự nào, bó tay chịu trói.

Một tiếng “hừ” lạnh, gió âm bên ngoài biệt thự nổi lên từng trận từng trận, Tô Nam đã đến bên ngoài.

- Tiêu tiên sinh, ngươi đây là ý gì?

Tô Nam trong sân bên ngoài biệt thự lạnh lùng hỏi, giọng điệu rất không có thiện ý.

Thông thường mà nói, một khi ra tay với âm quỷ do Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng, tương đương với việc đã chính thức khiêu chiến.

Nguyên Thành Tử không khỏi căng thẳng. Không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm lại xem như không nhìn thấy, mỉm cười nói:

- Tô Nam giáo chủ, mời tiến vào trong nói chuyện một chút?

Truyện❤Của Tui
. net - Được!

Tô Nam không chút do dự, một lời đáp ứng, lập tức bước vào phòng ngủ. Ánh mắt quét qua “âm bộc” đang bị lưới máu trói chặt nơi cửa sổ sát đất một cái, hai hàng lông mày hơi dương lên, ngay sau đó liền nhìn về phía Tiêu Phàm bên này.

- Tiêu tiên sinh, không ngờ ngươi cũng là Hàng Đầu Sư, hơn nữa còn là người của “Bất Cổ phái”.

Giọng nói của Tô Nam lạnh băng, khắp mặt đều là vẻ đề phòng.

Nguyên Thành Tử càng thêm thất kinh, mãnh liệt đứng dậy, sợ hãi nghi hoặc quan sát Tiêu Phàm, giống như không quen biết vậy.

Thật sự câu nói này của Tô Nam quá kinh người.

Tiêu Phàm không ngờ là Hàng Đầu Sư của “Bất Cổ phái”.

Bản thân mình lại xem hắn là Chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn, còn cùng hắn thảo luận đối phó với Ma Cưu đại quốc sư!

Đây, đây lại là thế nào?

Về phần Hàng Đầu Sư của “Bất Cổ phái”, bởi làm sao lại biết pháp thuật đạo môn, còn biết sử dụng Phù Lục của Vô Cực Môn, trong nhất thời, Nguyên Thành Tử làm sao có thể nghĩ nhiều đến như vậy được?

Tiêu Phàm cười cười nói:

- Tô Nam giáo chủ vì sao lại nói ra những lời này?

Tô Nam lạnh lùng nói:

- Huyết Hàng Thuật tuy rằng rất bình thường. Thế nhưng Huyết Hàng Thuật của mỗi một môn phái đều có những đặc điểm không giống nhau. Tiêu tiên sinh cho rằng dùng Huyết Hàng Thuật của “Bất Cổ phái” dung nhập vào bên trong Phù Lục, là có thể giấu được ta sao?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Nói như vậy, Tô Nam giáo chủ kỳ thật vô cùng sợ hãi đối với Huyết Hàng Thuật của “Bất Cổ phái sao? Chỉ dựa vào vài phần mùi tương tự, liền làm cho Tô Nam giáo chủ như lâm đại địch.

- Mùi tương tự? Ngươi có ý gì?

- Giáo chủ tuệ nhãn như đuốc, sao lại không tỉ mỉ phân biệt thêm một chút?

Nghe cách nói này của Tiêu Phàm, Tô Nam ngay lập tức có chút nửa tin nửa ngờ, lại cẩn thận nhìn về phía cửa sổ sát đất, chỉ nhìn thấy một tấm lưới máu vẫn đỏ lóng lánh. Mùi máu tanh xông lên mũi lại nhạt đi rất nhiều, “âm bộc” bị tấm lưới máu bao phủ lại, mặc dù vẫn không dám cử động linh tinh, trên mặt lại không hề có vẻ kinh hoảng nào.

- Kỳ lạ... Đây là...

Tô Nam dù sao trình độ không phải tầm thường, khi nãy giật mình tức giận, chưa từng nhìn kỹ, chỉ lo tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng Tiêu Phàm. Hiện giờ cẩn thận quan sát, quả nhiên liền nhìn ra sự khác nhau. Mùi máu tanh mà tấm lưới máu phát ra, cố nhiên cực kỳ giống với Huyết Hàng Thuật của “Bất Cổ phái”, thế nhưng vẫn có những điểm rất nhỏ không giống nhau. Ít đi vài phần tà khí, mà lại tản ra một loại mùi sâu không lường được. Loại mùi thần bí này, Tô Nam không hề quen thuộc, hình như có chỗ giống với đạo thuật của Long Môn phái mà Nguyên Thành Tử truyền lại, nhưng lại có sự khác nhau rõ ràng. Loại mùi này vô cùng đường hoàng chính đại, không có một chút ý của bàng môn tà đạo.

- Lên!

Tiêu Phàm giơ tay khẽ nhấc, tấm lưới máu đang bao vậy “âm bộc” này trong nháy mắt trở lại nguyên hình là tấm Phù Lục chu sa, bay quay về hướng Tiêu Phàm.

Tia máu tanh mỏng manh cuối cùng cũng biến mất không còn tăm hơi.

Gió lạnh nổi lên, “âm bộc” có được sự tự do biến thành một đoàn sương mù đen, thoắt chui vào trong cơ thể của Tô Nam, không nhìn thấy bóng dáng.

Tô Nam vội vàng lấy lực thần niệm cẩn thận kiểm tra, xác định “âm bộc” không hề chịu một chút thương tổn nào, sắc mặt căng thẳng cuối cùng mới giãn ra, chắp tay hướng về phía Tiêu Phàm, nói:

- Tiêu tiên sinh, xem ra là ta hiểu nhầm rồi, thật có lỗi.

Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Nguyên Thành Tử đã nhẹ nhàng thở phào một cái, làm ra thế xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, cười cười nói:

- Tô Nam giáo chủ, ông quả thật đã dọa bần đạo tôi sợ chết khiếp rồi.

Tô Nam liếc nhìn ông ta một cái, như cười như không nói:

- Nguyên Thành chân nhân, lời này có chút nghĩ một đằng nói một nẻo thì phải? Mọi người đều là bạn bè cũ rồi, sự lợi hại của Ngọc Dương Quan các ngươi, ta lại không phải là không hiểu rõ.

Ông cần gì phải giả ngu ở trước mặt ta?

467-dong-minh/1162182.html

467-dong-minh/1162182.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 370

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.