Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy tổ Hàng Đầu Sư

Phiên bản Dịch · 1910 chữ

Ánh mắt quái dị của Tô Nam trong nháy mắt lập tức thu về, mỉm cười hỏi, so với Tô Nam nổi giận đùng đùng khi nãy tưởng như hai người khác nhau.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, lật tay một cái, “Càn Khôn đỉnh” nhỏ màu đỏ hiện ra, bày ra trước mặt Tô Nam. Sắc mặt của Tô Nam, đột nhiên trở nên cực kỳ kỳ dị, quan sát “Càn Khôn đỉnh” từ trên xuống dưới, dường như vô cùng hiếu kỳ.

- Tô Nam giáo chủ?

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm nhẹ nhàng dương lên, hỏi.

- Ha ha, Tiêu chân nhân mong lượng thứ, bảo vật này, thật sự ẩn chứa sức mạnh linh hồn quá mạnh mẽ, vì thế nên ta có chút thất thần...

Tiêu Phàm âm thầm cả kinh.

Đây là lần đầu tiên có người nói với hắn, “Càn Khôn đỉnh” ẩn chứa sức mạnh linh hồn mạnh mẽ. Lời này của Tô Nam, khẳng định là có cảm xúc mà phát ra, tuyệt đối không phải là ăn nói lung tung. Trong các loại thuật sư, Hàng Đầu Sư đối với việc tìm tòi chuyên sâu nghiên cứu sức mạnh của linh hồn, gần như tương xứng với Khổ Tu Đại Lạt Ma trên cao nguyên Hoàng thổ, là “cao nhân linh giới” được công nhận.

Khó trách mấy ngày nay, khi Tiêu Phàm dùng lực thần niệm tiến vào bên trong “Càn Khôn đỉnh” nghiên cứu Huyết Hàng thuật, luôn có một cảm giác đặc biệt, dường như ở nơi sâu nhất trong nội tâm của hắn có thể dẫn phát ra cộng hưởng với “Càn Khôn đỉnh”. Đương nhiên đây chỉ là một loại cảm giác như có như không, rất không ổn định, khó có thể nắm bắt. Khi Tiêu Phàm ổn định tinh thần, muốn nghiêm túc đi tìm loại cảm giác đó, luôn uổng công vô ích.

Loại cảm ngộ về mặt linh hồn này, vẫn là thật sự không thể miễn cưỡng.

Trước đó, Tiêu Phàm cũng từng dùng lực thần niệm thăm dò “Càn Khôn đỉnh”, nhưng lại chưa từng có loại cảm giác tương tự như thế. Cũng không biết nguyên nhân là do Huyết Hàng hay là do tu luyện lại ác quỷ đạo.

- Chiếc “Càn Khôn đỉnh” này là bảo vật do giáo phái của chúng tôi truyền lại, có tác dụng an hồn.

Tiêu Phàm thuận miệng giải thích một câu.

Nghe Tiêu Phàm nói “Càn Khôn đỉnh” có tác dụng an hồn, Tô Nam liên tục gật đầu, nói:

- Thì ra là thế, khó trách... Tiêu chân nhân, Huyết Hàng là bị ngươi thu vào trong “Càn Khôn đỉnh” này sao? Đây là thật là rất kỳ diệu đó.

Nói xong, không ngừng quan sát đánh giá “Càn Khôn đỉnh”, luôn miệng tấm tắc.

Cơ Khinh Sa không kìm nổi xen vào hỏi:

- Tô Nam giáo chủ. Xin hỏi Hàng Đầu Sư các ông khi nghiên cứu những Hàng Đầu khác, là làm như thế nào?

Tô Nam liếc mắt nhìn cô một cái, nói:

- Bình thường, Hàng Đầu Sư đều sẽ không nghiên cứu Hàng Đầu Sư thuật của các Hàng Đầu Sư khác, nếu như nhất định phải nghiên cứu, chỉ có thể lấy thân đi thử. Thế nhưng làm như vậy vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần công lực hơi kém, rất dễ trúng Hàng Đầu của đối phương.

- À, hóa ra là như vậy, cảm ơn Tô Nam giáo chủ giải thích nghi hoặc.

Cơ Khinh Sa nho nhã lễ độ khom người, thấp giọng nói.

Tiêu Phàm tay phải niết quyết, truyền pháp lực vào trong “Càn Khôn đỉnh”. Mặt quỷ Huyết Hàng đỏ như máu, liền dần dần hiện lên bên trong “Càn Khôn đỉnh”. So với mấy ngày trước, mặt quỷ đã thu nhỏ lại rất nhiều, hơn nữa cũng mong manh loãng hơn, không ngưng kết đặc như lúc trước, tựa như thực thể bình thường. Mũi miệng của mặt quỷ khép chặt, tựa như dáng vẻ hấp hối.

Tô Nam vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức khẽ co rút, nói:

- Không tệ, đây đúng là Huyết Hàng thuật, hơn nữa còn mang theo cỗ khí cực kỳ rõ ràng của “Bất Cổ phái”, tà khí rất nặng. Có thể thấy chủ nhân của Hàng Đầunày, chuyên ra tay từ phía nghiêng. Cách này, quả thật có thể trong một khoảng thời gian ngắn làm ra được tác dụng vô cùng rõ ràng, tiến độ nhanh hơn nhiều so với người khác. Thế nhưng hậu họa cũng rất lớn...

Tiêu Phàm vội hỏi:

- Thỉnh Tô Nam giáo chủ. Cái gọi là hậu họa, chỉ là cái gì?

Tô Nam nói:

- Hậu họa lâu dài, chính là Hàng Đầu Sư này, cả đời rất khó tiến vào cảnh giới cao minh thực sự. Không có bao nhiêu hy vọng có thể trở thành đại Hàng Đầu Sư. Hậu họa trước mắt, lại là loại phương pháp này sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của chủ nhân, nảy sinh tâm ma, rất dễ bị lực tinh thần hùng mạnh xâm chiếm.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Khó trách khi hắn dùng Phù Lục đối phó với “âm bộc” của Phạm Anh, vô cùng thuận lợi, gần như không hề gặp phải lực kháng cự nào. “Âm bộc” tương đương với thân phận luyện chế của Hàng Đầu Sư, tâm tính của chủ nhân không ổn đinh, lực lượng tinh thần của “âm bộc” sẽ càng trở nên yếu đuối. Bắt tay vào từ phương diện này, hẳn là cách tốt để bỏ ít công sức thu lại hiệu quả gấp đôi.

- Tiêu chân nhân, Huyết Hàng này giam ở trong đỉnh bao lâu rồi?

- Bốn ngày.

- Bốn ngày?

Tô Nam lại giật mình kinh hãi, ngay lập tức thở dài nói:

- Đây quả thật là tài giỏi, cho dù là Hàng Đầu Sư chúng ta, muốn tiêu diệt Hàng Đầu của người khác hạ xuống là chuyện dễ dàng, thế nhưng muốn đem Hàng Đầu hoàn chỉnh do người khác hạ bóc tách ra, lại giam cầm thêm vài ngày nghiên cứu, gần như không thể tưởng tượng... Xem ra thiên hạ to lớn, còn có rất nhiều công pháp bảo vật, là chúng ta trước đây ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Trong mắt không kìm nổi lộ ra vẻ hâm mộ.

Nếu như ông ta có thể có bảo vật như “Càn Khôn đỉnh” này, vậy thì trên việc tu luyện Hàng Đầu thuật, khẳng định có thể có ích lợi to lớn, càng tiến lên tầng cao hơn.

Chỉ có điều Tiêu Phàm nhìn qua vô cùng điềm tĩnh tự nhiên, cũng không e sợ bảo vật của bản thân bị người khác nhớ nhung. Dựa vào thủ đoạn mà Tiêu Phàm biểu hiện khi nãy giam cầm “âm bộc” của ông ta, Tô Nam cũng biết người này không dễ đối phó.

Tay phải Tiêu Phàm vừa chỉ, lại một đạo pháp lực truyền vào trong “Càn Khôn đỉnh”, hỗn độn đồ án màu đỏ tươi vốn dĩ đang chặt chẽ che lại miệng đỉnh, màu sắc dần dần mờ nhạt, ẩn thu lại không nhìn thấy.

- Tô Nam giáo chủ, tôi bình thường là dùng lực thần niệm đi dò xét Huyết Hàng này, bây giờ cấm chế đã mở ra, giáo chủ không ngại thử một chút chứ.

Hai mắt Tô Nam sáng lên, ngay sau đó lắc lắc đầu, nói:

- Ha ha, ta thì không thử nữa.

“Càn Khôn đỉnh” thần kỳ như thế, là báu vật ẩn chứa sức mạnh linh hồn mạnh mẽ mà trong cuộc đời Tô Nam hiếm gặp, Tô Nam cũng không dám dễ dàng dùng lực thần niệm của bản thân thâm nhập vào bên trong đỉnh, ngộ nhỡ đây là một cái bẫy, liền có phiền phức lớn rồi.

Loại nguy hiểm này, không mạo cũng được.

- Được!

Tiêu Phàm cũng không miễn cưỡng, thuận tay thu “Càn Khôn đỉnh” trở về, mắt nhìn về Tô Nam, cũng không nói chuyện thêm nữa.

Thế nhưng ý tứ của Tiêu Phàm, Tô Nam hiển nhiên lòng dạ biết rõ – Tô Nam giáo chủ, ta đã biểu hiện lòng thành của mình cho ông, ngay cả báu bật sư môn đều không chút do dự đưa ra rồi, hiện tại có phải nên đến phiên ông biểu thị một chút lòng thành hay không?

Tô Nam nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:

- Tiêu chân nhân, tướng thuật của ngươi quả thật tinh chuẩn vô cùng, “Nạp Cát phái” của chúng ta là gặp phải phiền phức lớn. Gặp phải loại phiền phức này, không chỉ riêng ta, còn có “Tinh Nguyệt phái”, “Đỗ Thành phái” cũng gặp phải phiền phức giống như vậy...

- Hả? Cái này sao có thể?

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa còn chưa nói thì thôi, Nguyên Thành Tử đã kinh ngạc kêu lên, khắp mặt đều là vẻ không tin được.

Khó trách Nguyên Thành Tử kinh ngạc, lời nói ra của Tô Nam quả thật kinh người. “Tinh Nguyệt phái”, “Đỗ Thành phái” đều là bang phái Hàng Đầu uy danh chấn động của Đan Mạn quốc. Cho dù không bằng nội tình thâm hậu của “Nạp Cát phái”, cũng là đại bang phái nhất đẳng. Từ trong những phái này đều sinh ra Hàng Đầu Sư đệ nhất, trong các thời kỳ khác nhau được hoàng thất Đan Mạn quốc khâm phong làm đại quốc sư.

Bất kể là “Nạp Cát phái” hay là “Tinh Nguyệt phái”, ở đây đều là đại thế lực hết sức quan trọng, hiện nay cư nhiên đều gặp phải phiền phức lớn, quả thực làm cho người ta không thể tin nổi. Ba phái này nếu như liên thủ nhất trí, sợ là đủ đảo điên một nửa giang sơn của Đan Mạn quốc rồi.

Tiêu Phàm bất động thanh sắc hỏi:

- Tô Nam giáo chủ, có phải bởi vì Ma Cưu đại quốc sư?

- Đúng, chính là vì lão!

Lần này, Tô Nam cũng thoải mái lên, không còn che dấu nữa. Xem ra ông ta đã cơ bản tiếp nhận thân phận “đồng minh” của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nói rất có lý, muốn hợp tác vui vẻ, mọi người đều cần đưa ra chút thành ý.

- Nguyên Thành chân nhân, không biết mọi người gần đây có nghe nói đến lời đồn đại liên quan đến Ma Cưu đại sư hay không?

Tô Nam bổng nhiên chuyển hướng về phía Nguyên Thành Tử, hỏi.

- Ở thành Lạc Già, lời đồn đại có liên quan đến Ma Cưu đại quốc sư, trước giờ chưa từng ngừng nghỉ. Mấy ngày nay, thậm chí còn có người nói Ma Cưu đại quốc sư nuôi dưỡng sáu đôi “âm bộc”... Ha ha, đây không phải là đùa sao?

Nguyên Thành Tử vuốt vuốt chòm râu hoa râm, lắc lắc đầu, vẻ mặt không cho là đúng.

- Lần này quả thật không phải là đùa!

Ai ngờ đang nói chưa xong, Tô Nam đã tiếp lời, trầm giọng nói.

- Cái gì?

Nguyên Thành Tử ngay lập tức lại trợn mắt há mồm.

470-thuy-to-hang-dau-su/1162185.html

470-thuy-to-hang-dau-su/1162185.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 403

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.