Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạm Linh xảy ra chuyện rồi (2)

Phiên bản Dịch · 2030 chữ

- Thất thúc công, xin người nhất định phải cứu Linh Linh, Phạm Anh nhất định không có lòng tốt gì.

Hoàng Dũng Huy lại không ngó ngàng gì đến, trực tiếp hướng về phía Nguyên Thành Tử kêu la. Bất kể vị Hoàng nhị thiếu này trong mắt người khác là “phế vật” cỡ nào, ít nhất trong lòng cậu ta tâm địa thiện lương, đối với Phạm Linh một tấm chân tình.

Nguyên Thành Tử nghiêm mặt, đối với lời cầu khẩn của Hoàng Dũng Huy làm như không nghe thấy.

Nếu như ở tình huống bình thường, cho dù có Di Nô và “Bất Cổ phái” làm hậu đài, trong mắt Nguyên Thành Tử, một Phạm Anh cũng không tính là gì. Ngọc Dương Quan ở thành Lạc Già khai phái nhiều năm như vậy. Không phải bất kỳ đệ tử của trường phái Hàng Đầu Sư nào cũng có thể ức hiếp đến cửa. Nhưng thế cục trước mắt, tất cả cái khác không bàn đến, trước khi thương lượng lập kế hoạch, Nguyên Thành Tử tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay với Phạm Anh. Bằng không, một mình Phạm Anh là chuyện nhỏ, gây nên sự chú ý của Ma Cưu đại quốc sư, thì sẽ rất phiền toái.

- Ngươi gấp cái gì? Nói thế nào Phạm Linh cũng là em họ của Phạm Anh, gã sẽ không thật sự làm gì nó đâu.

Mắt thấy Hoàng Dũng Huy “om sòm không ngớt”, Nguyên Thành Tử rất không có kiên nhẫn quát lên.

- Không phải không phải, Thất thúc công, người không biết, Phạm Anh là một tên lòng lang dạ sói, vốn dĩ không có nửa chút tình người. Gã căn bản không nhận Linh Linh có phải là em họ của mình hay không, cha của Linh Linh chính là bị Phạm Anh bức tử đấy..

Hoàng Dũng Huy gấp đến độ muốn khóc lên.

- Hoàng nhị thiếu, bình tĩnh chớ vội. Chúng ta sẽ đi cứu Phạm Linh.

Ngay khi Hoàng Dũng Huy “cùng đường bí lối”, thì Tiêu Phàm mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, âm thanh ôn hòa, không có nửa điểm ý tứ muốn “thi ân” với Hoàng Dũng Huy, dường như tất cả là chuyện đương nhiên.

- Tiêu chân nhân!

Nguyên Thành Tử ở bên cạnh vội vàng nói, trong sắc mặt nghiêm khắc hơi mang theo vài phần lo âu và khó hiểu.

Hoàng Dũng Huy chính là một đứa trẻ, nó không hiểu chuyện, lẽ nào Tiêu chân nhân cậu cũng không hiểu chuyện sao? Hành động lần này của Phạm Anh, tất có thâm ý. Hiện giờ căn bản không đáng vì một Phạm Linh đi đánh rắn động cỏ, tất cả mọi chuyện nhất định phải nhìn xa trông rộng.

Tiêu Phàm khoát tay, ngăn Nguyên Thành Tử, thản nhiên nói:

- Nguyên Thành chân nhân, đây là việc của chúng ta, không nên kéo theo người vô tội liên lụy vào. Hơn nữa, Phạm Anh đột nhiên làm như vậy, tôi đối với động cơ của gã cảm thấy rất có hứng thú.

Chiếu theo lý mà nói, Phạm Linh hiện tại tuyệt đối không thể thu hút sự chú ý của Phạm Anh. Một em họ sa cơ thất thế, đã không tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với Phạm Anh, đáng cho Phạm Anh phải đích thân xuất mã đi bắt người sao?

Lường trước Lâm Thành Đạc sau khi lĩnh giáo thủ đoạn của “Hàng Đầu Sư” Tiêu Phàm, cũng không dám ở trước mặt Phạm Anh nói hươu nói vượn. Hơn nữa, cho dù Lâm Thành Đạc không cam tâm, một hạ nhân như y, làm sao có thể mê muội để Phạm Anh vì y đích thân ra tay đi bắt em họ của chính mình?

- Ý của Tiêu chân nhân là...

Nguyên Thành Tử không khỏi sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

- Nguyên Thành chân nhân, trước khi chưa có thông tin tình báo chính xác, tất cả những phân tích phỏng đoán đều không thể làm căn cứ. Hành động tùy tiện, đối với chúng ta, đều không có lợi ích gì. Phạm Anh bên đó, có lẽ có thể có một số tin tức mà chúng ta cần.

- Đúng vậy, đúng vậy, ta hoàn toàn tán đồng với ý kiến của Tiêu chân nhân.

Nguyên Thành Tử liên tiếp gật đầu.

Tô Nam vẫn bàng quan lạnh nhạt, không nói lời nào.

Đối với chân tướng của tất cả sự việc, ông ta hoàn toàn không biết gì cả, hiển nhiên cũng không tiện biểu thị thái độ. Hơn nữa, ông ta cũng rất muốn tận mắt nhìn thấy, Tiêu Phàm ra tay đối phó với Phạm Anh. Tình thế cách cấm, ông ta không thể không lựa chọn tin tưởng Tiêu Phàm. Thế nhưng lựa chọn tin tưởng và thật lòng tín nhiệm, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Giữa chuyện này, có thể hợp tác đến mức độ nào, quyết định bởi sự tín nhiệm lẫn nhau giữa đôi bên, có thể đến mức độ nào.

Sau đó không lâu, một chiếc xe con màu đen bình thường, lái ra từ cửa sau của Hoàng phủ, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ xuống thành Lạc Già, đại quản gia Lâm Thành Đạc của Phạm phủ cuối cùng cũng hoàn thành công việc của một ngày, lái chiếc xe con mới tinh của mình, mỏi mệt rời khỏi Phạm phủ, quay về nhà.

Từ sau khi được Phạm Anh công nhận, cuộc sống của Lâm Thành Đạc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ban đầu y chỉ là một tên tôi tớ hạ đẳng nhất, ở trong ký túc công nhân của Phạm phủ, làm gì có nhà của riêng mình? Bây giờ không những lái xe con mới toanh, còn mua được nhà.

Tuy nhiên tất cả mọi chuyện cũng đều có cái giá của nó, chức đại quản gia của Phạm phủ quả thật không dễ làm, mỗi ngày mệt như một con chó. Nhất là thời gian này, việc càng nhiều.

Dưới tình huống bình thường, Lâm Thành Đạc vẫn ở lại Phạm phủ, không thường xuyên quay về nhà của mình. Hôm nay tình hình không giống nhau, Lâm Thành Đạc nhất định phải về. Y hẹn gặp một người phụ nữ tại nhà.

Đương nhiên người phụ nữ này bất luận là thân hình hay tướng mạo đều không có cách nào so sánh được với Phạm Linh, tốt xấu cũng là nữ giới. Dù sao Phạm Linh bên đó căn bản đã không có hy vọng gì rồi, Lâm đại quản gia cũng không thể thật sự đi thắt cổ trên một cái cây, vẫn là kịp thời hưởng lạc thú trước mắt thì tốt hơn.

Chỉ cần nghĩ đến “màn diễn trên giường” tối nay, Lâm Thành Đạc liền chấn động tinh thần, chỉ cảm thấy mỏi mệt toàn thân đều được quét sạch, không kìm lòng nổi nhấn ga cao nhất, chiếc xe lao như tên bắn, vút thẳng về phía trước.

Mặc dù Lâm Thành Đạc là đại quản gia của Phạm phủ, Phạm Anh đối với y không bạc. Nhà thuộc khu tầng lớp thượng lưu của người Hoa, y vẫn là có dùng một trăm năm cũng mua không nổi. Chỉ có thể lựa chọn nhà ở khu người Hoa tập trung kém hơn một chút, an cư ở nơi giáp với khu dân nghèo.

Vậy cũng đã rất tốt rồi, tuyệt đối không phải người nào đều có thể có nhà của riêng mình ở thành Lạc Già này.

Ước chừng sau nửa giờ, xe con cuối cùng cũng tiến vào một tiểu khu. Lâm Thành Đạc đỗ xe dưới lầu, hoan hỉ lấy điện thoại ra, gọi điện cho người phụ nữ kia, bảo ả đến đây gặp gỡ. Người phụ nữ kia thuê phòng ở một tiểu khu cách đó không xa, bằng không, nếu như ở một nơi cách đó xa một chút, Lâm Thành Đạc liền đi đường vòng đến đón ả.

Không biết là do nguyên nhân gì, người phụ nữ kia không đồng ý cho Lâm Thành Đạc đi đón ả. Có lẽ có cái gì không tiện. Lâm Thành Đạc cũng không tìm hiểu sâu, dù sao y cũng không định kết hôn với ả, hà tất gì phải làm rõ ràng như vậy?

Loại nhân duyên ngắn ngủi này, tụ hợp ly tan, đều là chuyện rất bình thường.

Nghe giọng nói ỏn ẻn yêu kiều trong điện thoại, Lâm Thành Đạc chỉ cảm thất xương cốt cả người đều muốn giòn ra, cười híp mắt tiến vào thang máy, trực tiếp lên tầng mười hai, huýt sáo, móc chìa khóa, mở cửa nhà ra.

Lâm Thành Đạc mua căn nhà chung cư này, diện tích không nhỏ, xấp xỉ một trăm hai mươi ba mươi mấy mét vuông, tu sửa nội thất cũng xem như rất khá. Ít nhất ở tiểu khu cấp thấp này, trang trí nội thất của Lâm Thành Đạc, xem như là rất có đẳng cấp rồi. Trước mắt vẫn là một mình Lâm Thành Đạc ở, không có nữ chủ nhân. Nếu không phải do hai tên Tiêu Phàm, Phạm Nhạc này chặn ngang, Lâm quản gia đã hạ quyết tâm muốn để Phạm Linh trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này.

Đáng tiếc bây giờ, tất cả đều không có khả năng rồi.

Vừa mới mở cửa phòng, “xoạch” một tiếng, đèn lớn phòng khách liền tự động sáng lên.

- Là ai? Kẻ nào...

đọc truyện tại htt
p://truyencuatui.net/Lâm Thành Đạc giật nảy mình, bị dọa tới toàn thân run rẩy, chân phải vừa nhấc lên vội vã thu về, trong miệng kêu lên kinh hoảng.

- Đi vào!

Trong phòng khách, truyền đến giọng nói lạnh lùng của Phạm Nhạc.

Quả tim của Lâm Thành Đạc trong nháy mắt liền chìm đến đáy cốc, nhưng cũng không dám chần chừ, chỉ có thể liên thanh đáp ứng, cứng rắn tiến vào phòng khách. Trong lòng không ngừng kêu khổ - Bọn họ làm thế nào lại tìm được chỗ này?

Mua căn hộ này, Lâm Thành Đạc không hề nói với bất kỳ ai, cho dù ở Phạm phủ, người biết được cũng rất ít. Lâm Thành Đạc mặc dù chỉ là một tên tôi tớ, nhưng cũng biết đến đạo lý “thỏ khôn có ba hang”. Chủ tử Phạm Anh của y vốn dĩ là ngồi lên ngai vị một cách bất chính, Lâm Thành Đạc đi theo Phạm Anh, mấy năm nay là một bước lên mây. Thế nhưng ngộ nhỡ có một ngày, Phạm Anh xui xẻo, Lâm Thành Đạc nghĩ, cũng phải giữ lại cho bản thân mình một đường lui.

Ai biết được Phạm Anh còn chưa gặp xui xẻo, bản thân y đã bị vận đen chiếu đến rồi.

Vừa vào cửa, sau khi nhìn rõ tình hình ở phòng khách, Lâm Thành Đạc lại càng khó chịu trong lòng.

Tên Hàng Đầu Sư họ Tiêu kia, lại ngồi trong phòng khách nhà y uống trà!

Cô bạn gái xinh đẹp vô cùng kia của gã, ngồi ở bên cạnh. Nhị thiếu gia ban đầu của Phạm phủ - Phạm Nhạc tiên sinh, cũng đứng ở bên cạnh. Bởi vậy có thể nhìn ra được, đoàn người này rõ ràng là do tên “Hàng Đầu Sư” họ Tiêu kia cầm đầu, Phạm Nhạc cũng chỉ có thể làm tên hầu cho người ta mà thôi.

Trực tiếp coi nơi này trở thành địa bàn của nhà mình rồi.

Chỉ có điều miệng Lâm Thành Đạc cho dù có căm phẫn hơn nữa, cũng nào dám mở miệng chất vấn? Dừng bước lại ở phía xa, không ngừng cúi đầu khom lưng về phía đám người Tiêu Phàm, ôm lấy đầu không dám ngẩng lên.

472-pham-linh-xay-ra-chuyen-roi-2/1162188.html

472-pham-linh-xay-ra-chuyen-roi-2/1162188.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 342

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.