Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chế phục

Phiên bản Dịch · 2456 chữ

Tính cách Phạm Anh không phải cái loại khoanh tay chịu chết, biết rõ thế cục cực kỳ bất lợi, cũng không nguyện đầu hàng. Gầm lên giận dữ, tay vung lên, một đạo hàn quang nhanh chóng bắn ra. Nhìn kỹ lại, đó là một kích vô cùng sắc bén đấy, một tiêu Yến tử tinh xảo vọt thẳng tới phía bên trái đầu tên đạo sĩ.

Đây là ám khí độc môn do Phạm Anh và Phạm Nhạc khổ luyện nhiều năm mới có được.

Những người có thể ngăn chặn Phạm Anh ở trong này đương nhiên cũng không phải người bình thường, tất cả đều là đệ tử thân tín của Nguyên Thành Tử, tính ra họ đều là đồng tông sư huynh của Phạm Anh. Mắt thấy tiêu Yến tử sắc bén đang phóng tới, một đạo sĩ trung niên khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia cười khinh thường, ngón tay trái vừa nhấc, đã nhanh chóng kẹp lấy tiêu Yến tử.

Tuy nhiên, một chiếc tiêu Yến tử này của Phạm Anh vốn cũng không muốn làm bị thương ai, chỉ là muốn ngăn cản thế tấn công ở phía trước anh ta một chút. Một tiêu bắn ra, cũng không liếc mắt nhìn hướng bên này nữa, mà xông tới đạo sĩ đứng bên phải, chẳng thèm quan tâm liền khí vận đan điền. “Hự” một tiếng, cũng là một chưởng đánh tới đạo sĩ trung niên, hung hãn vô cùng, không ngờ là đấu pháp muốn cả hai bên đều bị thương.

Phạm Anh không hổ là “Kiêu hùng”, tính toán cục diện hung hiểm như thế, trong nháy mắt liền phân biệt rõ lợi hại được mất, biết rõ ở tình huống này nếu “đi từng bước”, gặp chiêu phá chiêu quả là biện pháp ngu nhất, chỉ có liều mạng, mới có hi vọng mở được đường tiến.

Luận võ công, trong phòng này ngoại trừ Lâm Thành Đạc sớm đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu kia, không có người nào yếu thế so với anh ta. Ngay cả vị người hầu của Cơ Khinh Sa kia, cũng là nữ đạo sĩ của Ngọc Dương Quan đóng giả.

Lấy ít địch nhiều, không liều mạng làm sao còn có nửa điểm hy vọng?

Chỉ tiếc, nhìn thực lực trước mặt là quá mạnh, dù liều mạng chiến đấu cũng chỉ là uổng công.

Tên đạo sĩ bên phải kia đã bị đấu pháp “chết cùng” của Phạm Anh làm cho hoảng sợ, miệng cúi xuống mắng một tiếng. Không thể không đem chưởng lực thu trở về, tự bảo vệ mình trước đã. Gã và Phạm Anh cũng không muốn phải liều mạng đến mức “Huyết hải thâm cừu”.

Một chưởng bức lui được tên đạo sĩ bên phải, Phạm Anh thở dốc một hơi, chạy ra hướng ngoài cửa.

Sau lưng tiếng gió nổi lên.

Phạm Anh bị chấn động mạnh, không dám đi về phía trước nữa, chỉ có thể né tránh ở một bên. Tiếng gió này tuy rằng cũng không quá bén nhọn, nhưng Phạm Anh lại có thể cảm nhận được một cỗ hàn ý cực kỳ nguy hiểm. Nếu mình kiên trì đi về phía trước, tuyệt đối chỉ còn đường chết. Tốc độ xuất thủ của người sau lưng kia, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với mình. Ở loại tình huống này, toàn bộ môn hộ phía sau lưng Phạm Anh mở rộng, không có bất kỳ phòng bị.

- Phạm Nhạc!

Phạm Anh hừ lạnh một tiếng.

Đối với hơi thở của người phía sau, gã quá quen thuộc. Trước kia, gã thường xuyên cùng luận bàn võ nghệ với Phạm Nhạc, chỉ có điều không ngờ tới, mấy năm không gặp, võ công của Phạm Nhạc đã đạt đến trình độ này.

Phạm Anh đương nhiên không thể tưởng được, mấy năm này, Phạm Nhạc đều luôn khổ luyện, hy vọng một ngày kia, có thể trở về đến thành Lạc Già, tính sổ với gã. Tương đối mà nói, Phạm Anh mấy năm này cũng quá bận, vừa muốn luyện tập Thuật Hàng Đầu, vừa muốn khuếch trương kinh doanh. Trăm phương ngàn kế muốn đánh bẹp Hoàng gia, bất kể là thế nào, đều phải hao tổn rất nhiều thời gian và tinh lực, võ thuật mặc dù không bị hoang phế, nhưng cũng không có tiến bộ lên bao nhiêu.

Phạm Nhạc không kêu nửa tiếng, chiêu thức trên tay cũng không chậm chút nào, chiêu nào cũng giống chiêu nào, mỗi một chiêu đánh ra, đều vô thanh vô tức, lại kẹp thêm nội lực cực kỳ hùng hậu, giống như đã không hoàn toàn là kế thừa dòng chính của Long Môn phái.

- Phạm Nhạc, đấu pháp đàn bà như vậy, ngươi học từ chỗ nào đấy...

Phạm Anh vài lần muốn bức Phạm Nhạc, tông cửa xông ra, lại không hề có tác dụng, bị Phạm Nhạc gắt gao quấn lấy, hoàn toàn không thể thoát thân, không khỏi vừa sợ vừa giận, quát mắng.

- Theo tôi học đấy.

Cơ Khinh Sa cười tự nhiên, nhẹ giọng nói ra.

- Cô là ai?

Phạm Anh gần như tức nổ phổi.

Cho dù Phạm Anh vẫn không hiểu được, giữa Cơ Khinh Sa và Mikhail rốt cuộc là loại quan hệ nào. Nhưng không hề nghi ngờ, người phụ nữ này tuyệt đối không phải trợ lý của Mikhail. Mikhail sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến thành Lạc Già để đối phó với gã.

- Tôi tên là Cơ Khinh Sa, là bạn của Phạm Nhạc. Phạm Anh tiên sinh, tôi khuyên anh đừng chống cự vô vị nữa. Chỉ cần Phạm tiên sinh đồng ý hợp tác, chúng ta cũng không có ý định muốn lấy mạng của anh!

Cơ Khinh Sa nhẹ giọng nói ra, ngữ điệu vô cùng dịu dàng.

- Muốn lấy mạng của tôi? Quả là nực cười!

- Biết đây là nơi nào không? Đây là thành Lạc Già! Các ngươi nếu thật sự dám giết tôi, có thể sống mà rời khỏi đây sao? Sư phụ tôi là Di Nô, tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi!

Phạm Anh giận tím mặt, lớn tiếng kêu lên.

- Phạm tiên sinh, xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Cơ Khinh Sa than nhẹ một tiếng, một trận tiếng “bi bi ba ba” vang lên, năm ngón tay phải tinh xảo của Cơ Khinh Sa bỗng nhiên dài thêm vài phần, sơn móng tay đỏ tươi trở nên cực kỳ diễm lệ.

Bóng người chợt lóe, làn gió thơm bắt đầu khởi động, Phạm Anh thấy hoa mắt, năm ngón tay nhỏ và dài của Cơ Khinh Sa bỗng nhiên chạm vào mặt gã lúc nào không hay. Không giống với Cơ Khinh Sa súc thế kinh người lúc trước, thời điểm xuất thủ lập tức trở nên vô thanh vô tức, chỉ thấy vô số lợi chỉ múa máy ở trước mặt Phạm Anh.

Nguyên Thành Tử luôn đứng bên cạnh lẳng lặng xem cuộc chiến, giờ đây trên mặt cũng hơi biến sắc, hạ giọng nói nói:

- Thiên Thủ Quan Âm thiên biến thủ!

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Chân nhân có ánh mắt tốt đấy.

Thiên Thủ Quan Âm thiên biến thủ là tuyệt kỹ thành danh của “Ngọc Quan Âm”, ở mấy tỉnh phương bắc Trung Quốc, trở thành đại danh. Thậm chí nhiều cao thủ đứng đầu phía nam cũng đã được nghe nói đến đại danh của thiên biến thủ. Tuy nhiên đây là võ thuật gia truyền của mẫu tộc Cơ Khinh Sa, rất ít lộ diện trong giang hồ. Nguyên Thành Tử trốn ở trên hải đảo Nam Dương, không ngờ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, thật là uyên bác.

Khi bị Phạm Nhạc và hai gã đạo sĩ giáp công, Phạm Anh sớm đã khó có thể ứng đối. Cơ Khinh Sa này vừa gia nhập, Phạm Anh trong khoảng khắc đã hiện lên dấu hiệu bị thua, liên tiếp gặp nạn.

Trường hợp như vậy, đương nhiên không ai nói quy củ giang hồ, đạo nghĩa võ lâm cùng gã.

Đây là thế giới của “Người thắng làm vua”.

“Bụp” một tiếng vang nhỏ, xen lẫn một tiếng “Hừ” của Phạm Anh, một cánh tay đã chuyển động mất linh.

- Khốn khiếp... Aaa...

Không đợi Phạm Anh lửa giận giải phóng xong, đã liên tiếp trúng chiêu, rốt cục đứng không vững, hai đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Hai gã đạo sĩ trung niên một phải một trái, ấn chặt bờ vai của gã xuống, đưa hai cái cánh tay của gã vắt ở sau lưng.

Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc thân hình chợt lóe, liền thối lui đến bên cạnh Tiêu Phàm.

- Các ngươi... Dám!

Phạm Anh vẻ mặt trướng đến đỏ bừng, thất bại cũng không khiến gã cảm thấy hổ thẹn, nhưng ở trước mặt Phạm Nhạc, hai đầu gối quỳ xuống đất mới làm gã xấu hổ vô cùng. Rất lâu trước kia, sau khi gã biết rằng quyền kế thừa của mình xếp hạng sau Phạm Nhạc, Phạm Nhạc liền biến thành “Kẻ thù” lớn nhất trong suy nghĩ của gã, mong muốn diệt trừ được y cho bỏ tức.

Hơn nữa, gã cũng đã làm được.

Trong mắt gã, Phạm Nhạc đã bại dưới tay mình.

Nhưng hiện tại, gã lại không thể kháng cự mà quỳ gối trước mặt kẻ bại tướng ngày xưa!

Phạm Anh thật không cam tâm.

Một tiếng “Hừ”, Phạm Anh cắn vào đầu lưỡi của mình, một ngụm máu tươi phun ra, đồng thời miệng lẩm bẩm, khuôn mặt mới vừa rồi còn trướng đến đỏ bừng, nháy mắt trở nên tái nhợt vô huyết.

Vốn chỉ là phòng trà có vẻ tương đối râm mát, bỗng nhiên lúc đó âm phong từng trận, một màn sương đen từ trong cơ thể của Phạm Anh dần dần xông ra, ngưng tụ thành hình. Tuy rằng miệng mũi mơ hồ, nhưng cũng có thể nhìn ra được, là một đứa bé ước chừng bốn năm tuổi.

Không ngờ Phạm Anh lại đưa Âm Quỷ mà gã nuôi dưỡng bấy lâu đi ra.

Nói như vậy, Âm Quỷ mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng cũng sẽ được thả ra để hoạt động vào ban đêm, ban ngày thì giấu ở trong cơ thể của Hàng Đầu Sư nghỉ ngơi. Ánh nắng nóng cháy là một trong những kẻ địch nguy hiểm nhất của Âm Quỷ. Đương nhiên, nếu Hàng Đầu Sư trình độ đủ cao, công lực thâm hậu, nuôi dưỡng Âm Quỷ vô cùng nhiều, cũng có thể hoạt động ngắn ngủi vào ban ngày. Về phần công lực của Đại Hàng Đầu Sư đạt tới cảnh giới như Tô Nam, Ma Cưu rồi, thì việc nuôi dưỡng Âm Quỷ có còn bao nhiêu hạn chế, vậy cũng không biết được.

Chỉ mới mấy năm Phạm Anh đã trở thành Hàng Đầu Sư, việc nuôi dưỡng Âm Quỷ đương nhiên cũng không phải quá lợi hại. Buổi tối thừa dịp người khác chưa chuẩn bị hạ Hàng Đầu, hoặc là tìm hiểu tin tức một chút, miễn cưỡng cũng có thể sử dụng. Nhưng ở Ngọc Dương Quan, các loại pháp trận, loại Âm Quỷ tiêu chuẩn này, căn bản cũng không đủ ỷ vào.

Tự nhiên, Phạm Anh cũng không muốn sử dụng Âm Quỷ làm đối địch.

Đối mặt Nguyên Thành Tử, loại đạo môn tông sư này, đơn thuần lấy Âm Quỷ phát động công kích, đơn giản chính là muốn chết.

- Mau, đi về nhà, cầu cứu sư phụ...

Âm Quỷ vừa mới ngưng tụ thành hình, Phạm Anh liền không chút do dự mà ra lệnh.

Trong lòng gã hiểu rất rõ, dưới ánh mặt trời nóng bỏng ở nơi này, Âm Quỷ phải về đến Phạm phủ báo tin cho Di Nô, gần như phải hao tốn hết toàn bộ tinh lực. Âm Quỷ mà gã khổ cực tế luyện mấy năm, nhất định sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhất định phải bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng mà lửa đã cháy đến nơi rồi.

Rơi vào tay Phạm Nhạc, gã còn con đường khác sao? Xem chừng Phạm Nhạc còn muốn nuốt sống tim gã.

So với việc ngồi chờ chết, thì không bằng liều chết đánh cược một lần. Chỉ cần Di Nô có thể nhận được hơi thở cầu cứu, như vậy còn hy vọng có thể xoay chuyển tình thế. Đối với Di Nô, Phạm Anh rất được lòng tin. Vị sư phụ này của gã tuy có chút tham hoa háo sắc, nhưng đối với Hàng Đầu Thuật lại rất nghiêm túc. Huống chi, tổ sư gia đã về tới bang Lạc Già, dừng chân ở trang viên Ma Cưu cách chừng mười km, lại là chỗ dựa lớn cho Phạm Anh.

Ném chuột sợ vỡ bình, lường tin rằng Phạm Nhạc cũng không dám đột nhiên hạ độc thủ đối với mình.

Điều khiến Phạm Anh thấy kỳ lạ là, mắt thấy gã tế ra Âm Quỷ, nhưng bọn Nguyên Thành Tử lại không có chút động tĩnh nào, dường như không thèm để ý chút nào, cho rằng Âm Quỷ của gã không có gì bất lợi.

- Phạm tiên sinh, chẳng lẽ mấy ngày nay anh đều không phát hiện ra, khối hóa thân này của anh đã không giống như trước kia sao?

Lúc này, Tiêu Phàm mỉm cười mở miệng, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Phạm Anh đang quỳ dưới đất, giọng nói bình tĩnh dịu dàng.

- Cái gì không giống?

Phạm Anh cười lạnh hỏi ngược lại.

Người này, lại có thể biết nói ra lời nói ngây thơ như thế. Ở trong lĩnh vực võ công, lấy ít địch nhiều, Phạm Anh tự nhận mình đã không có cơ hội lật ngược tình thế nữa rồi. Phải có thực lực tuyệt đối mới được. Nhưng Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng Âm Quỷ, chính là thân ngoại hóa thân, có ổn hay không, chẳng lẽ chính mình lại không biết?

Tên thanh niên Hoa kiều này không biết đến từ đâu, không ngờ nhiễu loạn tinh thần của mình, đúng là hay nói đùa.

Nhưng ngay sau đó, Phạm Anh biết mình đã mắc sai lầm rồi.

Hơn nữa sai thật sự thái quá!

478-che-phuc/1162194.html

478-che-phuc/1162194.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 365

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.