Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức Phạm Anh mang đến

Phiên bản Dịch · 2469 chữ

Giống như phán đoán của Tiêu Phàm, động tác của Phạm Anh tuy rằng không nhanh chóng, nhưng đã hoàn thành đúng hạn, gã chủ động liên hệ với Phạm Nhạc. Phạm Nhạc cho gã số điện thoại liên lạc.

Trong điện thoại, Phạm Anh không nói nửa câu vô nghĩa, trực tiếp mời bọn họ đến quán cà phê Hắc Thiên Nga nói chuyện, rồi lập tức cúp điện thoại.

- Quán cà phê Hắc Thiên Nga ở gần công ty, tôi trước kia thường xuyên vào nơi đó nghỉ ngơi một chút.

Phạm Nhạc thuận miệng giải thích với Tiêu Phàm.

Cái gọi là “Công ty”, chính là tổng bộ tập đoàn công ty Phạm thị, là địa chỉ công ty trước kia của Phạm Nhạc. Lúc đó Phạm Nhạc vừa tham gia đào tạo chuyên sâu ở trường đại học người Hoa ở thành Lạc Già, vừa đi làm ở công ty, lãnh đạo toàn bộ công việc của tập đoàn Phạm thị. Cho nên anh ta và Cơ Khinh Sa là bạn học, lớn hơn Cơ Khinh Sa vài tuổi.

Quán cà phê Hắc Thiên Nga, Cơ Khinh Sa trước kia cũng thường xuyên đến đấy. Đó là vùng tập trung nhiều công ty người Hoa nhất, cũng là khu vực phồn hoa nhất thành Lạc Già, thuộc loại “thành phố không đêm”. Quán cà phê Hắc Thiên Nga có thể mở ở gần tổng bộ tập đoàn Phạm thị, đương nhiên rất tốt, rất hợp khẩu vị của Cơ Khinh Sa.

- Vậy thì đi thôi.

Tiêu Phàm không chút do dự, lập tức đứng dậy.

Phạm Nhạc không động đậy, chần chờ nói:

- Tiêu Phàm, tôi vẫn có chút lo lắng. Phạm Anh con người này, anh có thể không biết, gã không phải cái loại nguyện thua cuộc. Tôi cũng đã lâu không tới quán cà phê Hắc Thiên Nga, có lẽ đã có nhiều thay đổi.

Ngụ ý của Phạm Nhạc rất rõ ràng, chính là lo lắng Phạm Anh không cam lòng nhận thua, đã thiết kế cái bẫy nào đó ở quán cà phê Hắc Thiên Nga.

Dù sao lúc này ở thành Lạc Già, bọn họ người đơn thế cô, Phạm Anh mới là rắn địa phương. Thậm chí có thể điều động người của Cục Cảnh Sát thành Lạc Già. Đơn đả độc đấu, ba người bọn họ ai cũng không sợ Phạm Anh. Nhưng bây giờ là thời đại vũ khí nóng.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:

- Yên tâm đi. Phạm Anh không dám làm quỷ kế gì đâu. Dương đồng và Âm đồng đang trong cơ thể của gã, gã làm gì bất thường có thể dấu diếm được người khác, nhưng không thể gạt được bản thân gã.

Hai đứa trẻ Âm quỷ hiện tại chẳng khác nào là “Lính gác” được Tiêu Phàm đặt ở bên người Phạm Anh, thực thi theo dõi gã hai mươi bốn giờ. Phạm Anh nếu có gì bất thường, không thể gạt được hai vị âm dương này, đương nhiên cũng không thể gạt được Tiêu Phàm.

Phạm Nhạc chung quy cũng không biết nhiều về Hàng Đầu Thuật, đương nhiên không biết Tiêu Phàm đã nắm chắc trong tay hai vị âm quỷ, nên có thể làm theo ý mình. Thế giới thuật sư, vốn không phải người thường cũng có thể lý giải được hết. Thấy Tiêu Phàm chắc chắc như vậy, Phạm Nhạc cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Kỳ thật Tiêu Phàm có thể dễ dàng khống chế được Âm Quỷ mà Phạm Anh nuôi dưỡng, không chỉ có dựa vào Phù Lục của Vô Cực Môn, nguyên nhân chủ yếu chính là “Càn Khôn Đỉnh”. Tiêu Phàm đem Huyết Hàng mà Phạm Anh giáng vào cơ thể Hoàng Thanh Vân thu vào bên trong “Càn Khôn Đỉnh”, lại dùng thần niệm tiến hành điều tra, trong lúc vô tình đã phát triển ra sự kỳ diệu của “Càn Khôn Đỉnh”, làm cho hắn ở phương diện khống chế Âm Quỷ nhận được lĩnh ngộ sâu sắc.

Trước đó, Tiêu Phàm cũng từng lấy thần niệm điều tra trong đỉnh Càn Khôn, cũng không biết là duyên phận chưa tới hay là công lực không đủ, vẫn không có thu hoạch. Lần này, có “Huyết Hàng”, có lẽ là bởi vì tác dụng kết nối giữa dược lý học và huyền học, Tiêu Phàm thần niệm bỗng nhiên có liên hệ với “Càn Khôn Đỉnh”, từ khía cạnh nào đó, chính là “Càn Khôn Đỉnh” đã truyền thụ cho Tiêu Phàm một ít nhận thức mới.

Làm người đứng đầu Vô Cực Môn, nắm giữ tam bảo trấn giáo, “Càn Khôn Đỉnh” thần kỳ như thế, Tiêu Phàm cũng không bị bất ngờ cho lắm. Chỉ sợ bảo đỉnh còn có nhiều điều thần kỳ hơn nữa. Chỉ là trước mắt hắn còn chưa biết hết được.

Chuyện như vậy, còn phải chú ý tới duyên phận. Gấp gáp cũng không được.

Một lát sau, chiếc ô tô con màu đen liền rời khỏi tiểu khu, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Phạm Nhạc lần này tìm chỗ dừng chân là nằm ở một khu chung cư xa hoa trong khu phố người Hoa, cách Hoàng phủ và Phạm phủ không quá xa. Cái tiểu khu này không lớn lắm, nên tìm được một chỗ cho thuê phòng cũng không quá khó khăn. Ba người bọn họ đều là bộ dạng người Hoa, điều này mới khiến cho chủ cho thuê nhà cho bọn hắn thuê phòng.

Khu phố người Hoa ở thành Lạc Già tồn tại sự “Kì thị chủng tộc” vô cùng nghiêm trọng, người bản địa cho dù có nhiều tiền cũng thuê không được phòng ở vùng này, chứ đừng nói đến việc mua nhà ở chốn này. Những người Hoa giàu có thượng đẳng, tuyệt đối không muốn ở cùng một cư xá với người bản địa.

Ngoại trừ “Huyết thống luận” làm càn, thế cục trị an xã hội khu dân nghèo ở thành Lạc Già cũng là nguyên nhân chính. Khách quan mà nói, trình độ dã man của người bản địa ở đây còn vượt xa người Hoa.

Khu sinh sống của Người Hoa cách quán cà phê Hắc Thiên Nga không đến nửa giờ đi xe.

Một đường núi với hệ thống đèn nê ông không ngừng lóe sáng, dòng người và xe cộ hối hả, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra ảo giác đã về tới thành phố ở trong nước, hoàn toàn không giống như là đang ở trên hải đảo, “Cùng nhảy múa” với người dân bản địa dã man.

“Quy củ” của quán cà phê Hắc Thiên Nga cũng giống như khu phố người Hoa, nếu là người bản địa sẽ không được vào. Cho dù là những nhân vật cao quý ở thành Lạc Già cũng không được tiếp đãi. Trừ khi có người Hoa dẫn theo, quán cà phê Hắc Thiên Nga mới có thể ngoại lệ cho vào. Loại tình huống này ở nơi đây rất bình thường, chứ không phải quy tắc do quán cà phê Hắc Thiên Nga sáng tạo ra.

Đương nhiên, thành Lạc Già có rất nhiều nhân vật cao cấp, ví dụ như người phụ trách Cục Cảnh Sát toà thị chính, cũng rất có thân phận địa vị đấy. Nhưng bọn họ biết rõ vùng này rất kỳ thị người bản địa nên cũng rất “Tự giác”, không đến đây để bị người khác xem thường, ngược lại họ sẽ tới những chỗ khác.

Bị người khác kỳ thị rất hay sao? Lại không thể từng giây từng phút đem chức vụ thân phận của mình viết lên trên một cái bảng đeo trên ngực.

Cũng may thành Lạc Già cũng có không ít chỗ ăn chơi xa hoa, chỉ nhìn tiền không nhìn người, cũng không ngăn cản người dân địa phương đi vào. Qua nhiều năm như vậy, mới có thể bình an vô sự.

Tuy nhiên, ở một nước gần Đan Mạn thì loại mâu thuẫn này lại trở nên gay gắt, mấy chục năm qua, không ngừng bộc phát hoạt động bạo lực nhằm vào người Hoa, đã tạo thành không ít thảm án máu tanh.

Phạm Nhạc đưa xe con vào bãi đỗ xe tầng hầm ở cửa hàng bách hóa lớn, ba người cùng nhau đi qua thang máy tiến vào khu bách hóa, đi vào quán cà phê Hắc Thiên Nga đèn mờ tối dịu dàng.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa thần sắc thản nhiên, vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào ở bên cạnh. Thần niệm điều tra chỉ có thuật sư giỏi mới làm được. Người bình thường dù võ công cao tới đâu, không thể dùng kỹ xảo giác quan thứ sáu thăm dò ở trên thần niệm lực thì cũng giống như người bình thường mà thôi, không có gì khác biệt. Nhiều nhất cũng chỉ có thể hơi mơ hồ dự cảm được, điều này cũng đã rất giỏi rồi.

Phạm Anh một mình ngồi ở trong góc tối, mấy ghế phụ bên cạnh đều không có người khách nào khác, cũng không biết là nguyên nhân gì, những người khách khác đều rất tự giác tạo khoảng cách nhất định với Phạm Anh, dường như họ sợ ngồi gần quá sẽ dính vạ lây.

Đây đúng là kết quả Phạm Anh cần.

Là gia trưởng đương nhiệm của Phạm gia, là nhân vật quan trọng trong tầng lớp người Hoa quý tộc ở thành Lạc Già, Phạm Anh sớm đã không có thói quen “lăn lộn” cùng một chỗ với người thường. Huống chi, gã bây giờ là một kẻ bại trận, đang hẹn người ta gặp mặt, tâm tình không vui. Cũng có thể bất kỳ một “người qua đường vô danh” nào nửa tỉnh nửa mê, làm một vài động tác lơ đãng có thể kích thích đến Phạm Anh.

Chọc giận Phạm tiên sinh, cũng không phải hành động sáng suốt.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc chậm rãi đi tới, Phạm Anh vẫn đứng lên, miễn cưỡng cố ra vẻ tươi cười. Đối với tên tu tưởng biến thái Tiêu Phàm này, Phạm Anh ít nhiều vẫn còn tâm lý sợ hãi nhất định.

Loại người “tính cách tiện nhân” này càng bị đánh mới càng thành thật, rất nhiều người đều có.

Tiêu Phàm ngồi xuống đối diện với Phạm Anh, khẽ vuốt cằm, không nói một tiếng.

Hắn và Phạm Anh, vốn cũng không có “tiếng nói chung”, đối với Phạm Anh loại người không có đạo đức này, Tiêu Phàm rất khó ngồi chung một chỗ. Nếu không phải là bởi vì “Sự việc cần đến”, Tiêu Phàm cũng sẽ không đồng ý với Phạm Nhạc, sau khi chuyện thành công tha cho gã một con đường sống, còn chia cho gã một phần ba gia sản? Dựa vào tính cách của Tiêu Phàm, kẻ như vậy, đều không cần Phạm Nhạc phải ra tay, Tiêu Phàm sớm đã có cách xử lý.

- Tiêu tiên sinh, Cơ tiểu thư, Phạm Nhạc...

Phạm Anh ngượng ngùng gọi tên mấy người.

Cơ Khinh Sa gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Phàm.

Phạm Nhạc vẫn đứng ở phía sau Cơ Khinh Sa. Y một lần nữa về tới thành Lạc Già, trong lòng cũng không xem mình là gia chủ của Phạm gia, y vẫn theo thói quen như trước, vẫn xem mình là bạn kiêm “vệ sĩ bên người” của Cơ Khinh Sa. Đương nhiên, đây không phải do Cơ Khinh Sa yêu cầu, là Phạm Nhạc tự mình nhận làm thân phận này. Cơ Khinh Sa dù phản đối thế nào, cũng không có hiệu quả.

Phạm Nhạc loại người tính cách này, một khi đã nhận định làm việc gì thì không ai có thể ngăn cản.

Nhưng Phạm Nhạc lại không biết, động tác tự nhiên này của y đã tạo ra một áp lực tâm lý rất lớn đối với Phạm Anh. Theo vị trí ba người trước mắt này có thể thấy Phạm Nhạc là “Người hầu” của Cơ Khinh Sa, mà Cơ Khinh Sa thì rõ ràng để Tiêu Phàm làm chủ, giống như chim nhỏ nép vào lòng người.

Ở sâu trong nội tâm của Phạm Anh, luôn cho rằng Phạm Nhạc còn hơn bản thân mình, tất cả cái mình có đều ăn trồm từ tay Phạm Nhạc. Nếu so sánh như vậy, Tiêu Phàm thật sự rất cao cao tại thượng rồi, trên ưu thế của loại tâm lý này, nhiều khi có thể phát huy tác dụng rất lớn ở trong “đàm phán”.

- Tiêu tiên sinh, tôi hỏi thăm cụ thể rồi, việc tìm kiếm nam nữ thuần âm và thuần dương, đúng là do Đại Quốc Sư ra lệnh. Tổng cộng cần sáu đôi nam nữ, trước mắt trang viên Ma Cưu đã có bốn đôi, còn thiếu hai đôi, trong nửa tháng phải tìm cho ra.

Thấy Tiêu Phàm không nói một lời, Phạm Anh cũng lập tức nói vào vấn đề chính.

Tổng cộng sáu đôi.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa không khỏi liếc nhau một cái, đều lập tức nghĩ tới tin đồn Ma Cưu Đại Quốc Sư nuôi âm quỷ cũng là sáu đôi.

Trong lúc này, khẳng định việc đó có chút quan hệ với nhau.

- Như vậy, Đại Quốc Sư muốn những nam nữ âm dương đó rốt cuộc để làm gì?

- Nghe Di Nô nói, là vì tu luyện ‘Thiên Quỷ Hàng’. Nếu trực tiếp hợp thể với âm quỷ thì nguy hiểm quá lớn, cho dù Đại Quốc Sư cũng không có mười phần nắm chắc. Cho nên, trước khi hợp thể, muốn cho âm quỷ và nam nữ âm dương đó hợp thể, dung hợp sinh hồn bọn họ, cuối cùng tái hợp lại làm một, cùng với Đại Quốc Sư hợp thể, ‘Thiên quỷ hàng’ có thể được luyện thành công.

Phạm Anh không có giấu diếm điều gì, một hơi đều nói ra hết, tuy nhiên sắc mặt lại không nhịn được trở nên tái nhợt, vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Từ giờ phút này, gã coi như là đã phản bội Ma Cưu Đại Quốc Sư rồi. Một khi sự việc bại lộ, dù chạy đến chân trời góc biển, cũng khó lòng thoát chết.

Trên thế giới này, có mấy người có thể trốn thoát khỏi sự đuổi giết của Ma Cưu Đại Quốc Sư?

482-tin-tuc-pham-anh-mang-den/1162198.html

482-tin-tuc-pham-anh-mang-den/1162198.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 411

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.