Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng đối nghịch với ta

Phiên bản Dịch · 1946 chữ

- Cư sĩ xin dừng bước!

Người đàn ông mặc Hoa phục vòng qua một hành lang gấp khúc, phía bên phải là thông tới biệt thự của Tô Nam, bên trái cách đó không xa là biệt thự của Hoàng Thanh Vân. Một người trung niên hướng về phía người đàn ông, chắp tay, trầm giọng nói.

Là một trong đệ tử đích truyền của Nguyên Thành Tử.

- Ngài là đạo sĩ của Ngọc Dương Quan?

Rốt cục thì người đàn ông cũng dừng bước, bình tĩnh nhìn, thản nhiên dùng tiếng Hán phổ thông hỏi.

- Vô lượng thọ phúc, bần đạo Kim Dương, chính là Ngọc Dương Quan đạo sĩ. Xin hỏi cư sĩ...

Trung niên đạo sĩ Kim Dương tử một câu nói còn chưa dứt lời, đã bị người đàn ông ngắt lời, thản nhiên nói:

- Ngọc Dương Quan các ông chẳng phải luôn tự xưng là công chính vô tư hay sao? Tại sao lại cho vệ sĩ đến đây? Quy định này có từ bao giờ thế?

Người đàn ông nói liên tục dường như không khách khí chút nào cả.

Kim Dương tử hơi xấu hổ cười, đồng thời trong lòng cũng dâng lên sự tức giận, nhưng vẫn cố nén cười nói:

- Rất xin lỗi cư sĩ, đây là việc nhà của Ngọc Dương Quan chúng tôi, không phiền đến ngài bận lòng.

- Vậy sao? Nói như thế, Ngọc Dương Quan các ông nhất định phải đối nghịch với Ma Cưu tôi sao?

Người đàn ông mặc Hoa phục chậm rãi nói, giọng điệu đã trở nên lạnh như băng.

Ma Cưu!

Gã chính là Ma Cưu Đại Quốc Sư!

Không ngờ tự mình giết tới cửa.

Chẳng trách lại có khí thế khinh người như thế, không thể chống đỡ được.

Kim Dương tử càng kinh hãi hơn, lùi lại vài bước, không ngừng kính lạy:

- Kim Dương tử tham kiến Đại Quốc Sư!

Thanh âm không kìm nổi sự run rẩy.

Có vẻ như y vừa cản đường Đại Quốc Sư, giọng điệu lại còn có chút lỗ mãng.

Trước mặt các đại nhân vật khác thì điều này cũng không có gì, cũng lắm chỉ là gây ấn tượng không tốt, khiến cho nhân vật lớn không hài lòng, cho dù có đắc tội với Tô Đan cao nhất nước Đan Mạn hậu quả cũng không đến mức quá nghiêm trọng.

Nhưng, lúc này người mà y đắc tội chính là Ma Cưu!

Hàng Đầu Sư số một của nước Đan Mạn.

Ma Cưu “Hừ” lạnh một tiếng, ống tay áo phất về phía trước một cái, Kim Dương tử chỉ thấy một nguồn sức mạnh cực lớn đánh thẳng tới. Hơi thở trong đan điền còn chưa kịp chống đỡ đã bị một lực lớn đánh trên ngực, Kim Dương Tử hét to một tiếng, cả người hướng phía sau bay thẳng ra ngoài, ước chừng bay ra 5~6 mét, khiến lan can bằng kim loại trên đường mòn rớt xuống.

Hiển nhiên là bị đâm thủng ngực!

Trong lúc nguy cấp, một bóng người bên cạnh lóe lên, nhanh như tên rời cung, phóng đến trước mặt Kim Dương Tử, bật hơi mở thanh âm, đánh lên đầu vai Kim Dương Tử một chưởng. Kim Dương Tử kêu to một tiếng, thân mình vượt ra ngoài, quăng thật mạnh lên đám cỏ, cú rơi chật vật không chịu nổi, toàn thân không một chỗ nào là không đau.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế, người giúp đỡ ông ta chính là sư phụ, Ngọc Dương Quan trụ trì chân nhân, chưởng giáo Nguyên Thành Tử của môn phái Long Môn ở Lạc Gia Thành.

Ma Cưu Đại Quốc Sư ra tay thật sự quá nhanh quá mức hống hách, cho dù Nguyên Thành Tử võ công cao cường, bay nhanh đoạt ra, cũng không có thể thong dong hóa giải thế công của Ma Cưu Đại Quốc Sư, chỉ có thể dùng cách lấy thể diện để cứu đệ tử.

Tuy nhiên nói thì nói thế, trong tình huống Ma Cưu Đại Quốc Sư đã xuất thủ thì có thể cứng rắn cứu một cái mạng đồ đệ, Nguyên Thành Tử cũng có thể khoe khoang được rồi.

- Vô lượng thọ phúc! Nguyên Thành Tử Ngọc Dương Quan bái kiến Đại Quốc Sư!

Nguyên Thành Tử cách khá xa, chừng 4-5m, chắp tay hướng về Ma Cưu Đại Quốc Sư, giọng điệu vô cùng kính cẩn.

Ở nước Đan Mạn, không ai dám vô lễ với Đại Quốc Sư, bao gồm cả Tô Đan cao nhất và người cao nhất của quân đội chính phủ. Ở trước mặt Đại Quốc Sư đều hết sức kính cẩn và khách khí.

Đại Quốc Sư thực muốn gây chuyện với ngươi, thì cho dù ngươi có vác trên vai một trăm ngàn súng, có hộ vệ bao quanh chỉ sợ cũng khó có thể chu toàn được.

- Nguyên Thành đạo trưởng. Trước kia tai chưa bao giờ can thiệp sự phát triển của đạo giáo ở Ngọc Dương Quan và Lạc Già Thành, đó là bởi vì ta kính trọng các ngươi cùng là thuật pháp nhất mạch. Qua nhiều năm như vậy. Ngọc Dương Quan làm việc coi như giữ quy củ, không có quá đáng, ta có thể dung nhịn được. Nhưng tại sao hiện tại các ông lại giúp người khác cố tình đối nghịch với ta?

Ma Cưu Đại Quốc Sư nhìn phía Nguyên Thành Tử, nói không vội vàng không hấp tấp, giọng điệu sớm khôi phục lại bình tĩnh. Không có ý tức giận.

Nguyên Thành Tử lại khom người, kính cẩn nói:

- Không dám! Đại Quốc Sư đã hiểu lầm, chúng ta tuyệt không có ý này... Chủ yếu là mấy ngày nay, cơ thể Hoàng Thanh Vân có chút không thoải mái, cho nên tôi mới mang vài tên đồ đệ ở trong này chữa bệnh cho nó, chứ cũng không có ý tứ gì khác.

đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc❤truyện
Nói thì nói như thế, nhưng Nguyên Thành Tử trong lòng cũng là không ngừng kêu khổ.

Trên thực tế, ông ta, Tô Nam và Tiêu Phàm đã thỏa thuận, giống như lời nói của Ma Cưu Đại Quốc Sư, phải đối nghịch với Ma Cưu. Nhưng bây giờ đối mặt cùng Đại Quốc Sư, Nguyên Thành Tử nào dám thừa nhận?

Thật sự không nghĩ tới, Ma Cưu Đại Quốc Sư sẽ đích thân giết đến tận cửa.

Giờ này khắc này, Tiêu Phàm vừa vặn không ở đây, Tô Nam liệu có ra tay hay không, cũng còn chưa biết. Dù Nguyên Thành Tử và vài vị môn nhân cùng đối nghịch với Ma Cưu Đại Quốc Sư, thì dù là nửa điểm thắng lợi cũng không thể nắm chắc được.

Nếu Ma Cưu Đại Quốc Sư tức giận, Tiêu Phàm lại không thể đến kịp, Tô Nam cũng không xuất thủ, chỉ sợ những nhân vật tinh anh Ngọc Dương Quan bọn họ cùng cả Hoàng phủ, đêm nay toàn bộ sẽ bị Ma Cưu Đại Quốc Sư giết.

Nguyên Thành Tử và toàn bộ tinh anh Ngọc Dương Quan, nếu đánh với Đại Hàng Đầu Sư bình thường. Thắng bại là 50/50, nhưng mà đánh với Đại Quốc Sư kiệt xuất nhất Đan Mạn mấy chục năm qua, thắng bại trên cơ bản không cần phải luận đến nữa.

Trong suy nghĩ của Nguyên Thành Tử, cho dù bọn họ tam phương liên kết, muốn lật đổ Ma Cưu Đại Quốc Sư, đều cần phải khéo léo tìm cách, như vậy mới có một chút phần thắng. Cho nên Tiêu Phàm đề xuất muốn mượn chỗ của Ngọc Dương Quan, bắt Phạm Anh, Nguyên Thành Tử không chút do dự liền đáp ứng. Bất kể thế nào Phạm Anh là đệ tử Di Nô, là đồ tôn của Ma Cưu. Cho dù nhiều thành lũy chắc chắn, công phá từ nội bộ sẽ tiết kiệm sức lực và tỉ lệ thành công cũng cao hơn là công phá từ bên ngoài.

Ai ngờ kế hoạch của bọn họ mới vừa mới triển khai, Phạm Anh không cung cấp bất luận tin tức gì hữu dụng, Ma Cưu Đại Quốc Sư liền đi trước một bước giết tới cửa.

Đại Quốc Sư, ngươi thật đúng là ra bài không theo quy củ a!

Không ai chơi như thế đâu.

Nhưng Đại Quốc Sư nhất định ra bài theo lối mòn của mình, thì Nguyên Thành Tử cũng chỉ có thể giương mắt nhìn không có biện pháp.

- Là thế này phải không?

Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt Ma Cưu Đại Quốc Sư lóe lên tinh quang, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt của Nguyên Thành Tử, giọng điệu thản nhiên, hoàn toàn nghe không ra gã không tin tưởng lời tự biện của Nguyên Thành Tử nữa.

- Theo ta được biết, mấy ngày nay các ngươi vẫn ở nơi này, một vị lão bằng hữu của ta may mắn thế nào cũng chạy tới nơi này. Nguyên Thành đạo trưởng, chẳng lẽ ngươi muốn nói cho tanh biết, điều này thực sự chỉ là trùng hợp sao?

- Việc này...

Nguyên Thành Tử ngập ngừng, không biết nên trả lời như thế nào.

Tô Nam ở cách đó không xa, trong lúc này, Nguyên Thành Tử vừa không có thể thừa nhận chuyện này với Ma Cưu Đại Quốc Sư, dẫn tới Ma Cưu lập tức trở mặt mà ra tay với bọn họ, lại cũng không thể nhiều mặt nói xạo, bởi như vậy, không khỏi đắc tội Tô Nam. Bọn họ vốn đã là đồng minh vô cùng yếu ớt, chỉ sợ sẽ lập tức tan rã.

Bất kể hậu quả thế nào, ông ta và Ngọc Dương Quan đều chịu không nổi.

Không có Tô Nam và “Nạp Cát phái” gia nhập liên minh, đơn thuần dựa vào lực lượng của Ngọc Dương Quan và Tiêu Phàm, muốn đánh bại Ma Cưu và mười mấy tên Hàng Đầu Sư “Bất Cổ phái”, quả thực chính là truyện nghìn lẻ một đêm.

Đương nhiên, nếu cẩn thận phân tích mà nói, Ngọc Dương Quan sở dĩ chọn cách này, hoàn toàn là có liên quan đến Hoàng Thanh Vân, mà địch nhân của Hoàng Thanh Vân, chỉ có Phạm Anh, nhiều nhất còn dính dáng đến Di Nô, còn với Ma Cưu Đại Quốc Sư, thực sự không có chút quan hệ gì. Hiện tại Phạm Anh đã bị Tiêu Phàm chế phục, Ngọc Dương Quan hoàn toàn không có lý do nhất định phải đối nghịch với Ma Cưu. Chẳng qua, nếu Nguyên Thành Tử thật muốn như vậy rời khỏi mà, khiến cho Tiêu Phàm không có thể thuận lợi lấy được “Xích Viêm Thảo”, như vậy Tiêu Phàm liệu có thật sự sẽ giải quyết Phạm Anh, diệt trừ đại họa tâm phúc của Hoàng gia bọn họ, điều này cũng khó mà nói được..

Ít nhất Nguyên Thành Tử cảm thấy nếu mình ở địa vị Tiêu Phàm, chắc chắn sẽ không đại độ như vậy.

Các ngươi không giúp ta xuất lực, lại muốn kiếm được lợi từ chỗ ta, trên đời nào có chuyện tốt như vậy?

Tinh thần vị lãnh tụ người Hoa của Lạc Già Thành này, chưa bao giờ cảm thấy khó xử thế này.

- Nói như vậy, Đại Quốc Sư là đặc biệt đến vì ta sao?

484-dung-doi-nghich-voi-ta/1162200.html

484-dung-doi-nghich-voi-ta/1162200.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.