Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành trống

Phiên bản Dịch · 2403 chữ

Khi nhận được điện thoại của Cơ Khinh Sa, thì tín hiệu di động của Tiêu Phàm đang không được tốt.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu chân nhân đang ở trong một sa mạc ở Tây Á.

Rời khỏi thành phố Lục Khúc, Tiêu Phàm trực tiếp đến khu Tây Á, chạy tới tổng đàn Tây Ly giáo.

Cho dù ngày thường Tiêu chân nhân liệu sự như thần, nhưng lần này lại đoán sai. Nói như thế không phải là thực lực của Tây Ly giáo quá hùng mạnh nên nên khiến Tiêu Phàm gặp rắc rối, mà là hiện tại những thứ mà Tiêu Phàm đang nhìn thấy hoàn toàn là một đống hoang tàn.

Ở đây có một ốc đảo lớn. Trong sa mạc rất hiếm gặp một ốc đảo lớn như vậy. Có thể khẳng định là trước kia ốc đảo này rất xanh tươi, tràn đầy sức sống. Điểm này có thể nhìn ra được dựa vào những công trình kiến trúc có tính vĩnh cửu chi chít trên ốc đảo.

Bình thường thì cho dù trên ốc đảo có dân mục cư sinh sống thì cũng chỉ dựng lều trại, hòa hợp với thiên nhiên. Trong sa mạc khí trời luôn thay đổi, khiến người ta khó mà nắm bắt được. Nhưng ở ốc đảo này lại có những công trình kiến trúc có tính vĩnh cửu nối nhau san sát. Đây là một nơi tập trung dân cư có tính vĩnh cửu.

Căn cứ tình báo của Uông Vĩ Thành, nơi này chính là tổng đàn của Tây Ly giáo.

Là đệ tử thân truyền của Dung Thiên Tổ Sư, Uông Vĩ Thành đã ở ốc đảo này một thời gian. Tiêu Phàm rất dễ dàng tìm ra được nơi này, đến nửa bước cũng không đi, có thể thấy được Uông Vĩ Thành rất lưu manh, không đùa giỡn, tự cho là khôn vặt trước mặt hắn.

Một người Hoa muốn tiếp cận với tổng đàn Tây Ly vốn dĩ rất khó. Người ở đây có tính bài ngoại. Đối với người ngoại tộc chính là “không cùng tổ tiên thì tâm cũng khác”. Nhưng việc này không làm khó Tiêu Phàm được, dọc đường đi cũng không phải là không có người khiêu khích, cố ý làm khó dễ. Những người này đều nhận phải sự trừng phạt nghiêm khắc, Tiêu Phàm ra tay không chút dung tình.

Lúc này tính cách Tiêu chân nhân thay đổi rất lớn, nóng nảy hơn nhiều so với trước kia.

Đương nhiên, sở dĩ Tiêu Phàm xuống tay vô tình không chỉ bởi vì tính cách thay đổi mà còn vì tình hình hiện tại thực sự rất bức bách. Ở trong này mà ôn hòa, thì chính là tự mình đi tìm tai vạ. Người Hồ ở đây tuyệt đối sẽ không vì tính tính của bạn tốt mà thân mật với bạn, ngược lại họ cho rằng người yếu đuối thì có thể bắt nạt. Hơn nữa phong tục tập quán của họ cũng khác với người Hoa Hạ, những điều cấm kỵ rất nhiều. Người ngoài đến đây, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ phàm vào điều kiêng kỵ của họ. Sau đó sẽ có một đống người xông lại đánh giết bạn.

Tiêu Phàm không có nhiều thời gian giằng co cùng bọn họ như vậy, trực tiếp ra tay giáo huấn là biện pháp tốt nhất.

Sau đó thì tất nhiên là các bộ tộc ở ven đường đều kinh sợ vị khách đến từ phương Đông này. Sau khi ra tay giáo huấn vài lần, Tiêu Phàm đi thẳng tới ốc đảo nơi có tổng đàn Tây Ly giáo, trên đường không gặp thêm bất kỳ phiền phức nào nữa.

Cho đến khi Tiêu Phàm nhìn thấy không khí trầm lặng trên ốc đảo.

Không có một người nào cả!

Cho dù ốc đảo chiếm diện tích không nhỏ, nhưng Tiêu Phàm vẫn nhanh chóng dạo qua một vòng. Tất cả kiến trúc đều không bị hao tổn gì, nhưng không nhìn thấy bóng dáng nửa người. Tất cả những thứ đáng giá đều bị mang đi, không để lại thứ gì.

Toàn bộ tổng đàn Tây Ly đã rút lui.

Đây là phán đoán bước đầu của Tiêu Phàm.

Uông Vĩ Thành không mật báo hiềm nghi. Bởi vì Tiêu Phàm có thể nhìn ra được. Nơi này được chuyển đi hết không phải mới xảy ra gần đây, mà ít nhất cũng phải khoảng một tháng rồi. Trên nền nhà, trên mặt các dụng cụ gia định đều có rất nhiều cát bụi. Hắn tìm được Uông Vĩ Thành ở thành phố Lục Khúc, tuy nhiên đó là trước đó vài ngày, thời gian không khớp nhau. Hơn nữa Uông Vĩ Thành cũng không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy được.

Không phải Tiêu Phàm tin tưởng phẩm hạnh của ông ta. Mấu chốt là Uông Vĩ Thành không chỉ có một mình, mà sau lưng ông ta còn có cả một gia tộc. Nếu ông ta dám lật lọng trước mặt Tiêu Phàm, thì cũng chính là gây phiền toái cho cả Uông gia.

Nói cách khác những nhân vật lớn của Tây Ly giáo sợ có một ngày Tiêu Phàm đến trả thù, nên đã rút lui trước rồi.

Không thể nghi ngờ, đây là một quyết định chính xác, hiện tại không phải là Tiêu Phàm đã đến rồi sao?

Tuy rằng giáo chúng của Tây Ly giáo đông, nội tình thâm hậu, đây là đại giáo phái nổi tiếng ở khu vực Tây Á. Nhưng các nhân vật quan trọng của giáo đều trong tình trạng bị trọng thương chưa lành. Dung Thiên Tổ Sư thực sự không dám hy vọng xa vời, dựa vào các đệ tử khác trong giáo có thể ngăn cản Tiêu Phàm và Vô Cực Môn của hắn. Nên so với việc ngồi chờ Tiêu Phàm giết đến tận cửa, thì tránh đi sớm hơn một chút thì tốt hơn.

Đối đầu với Tiêu Phàm và Vô Cực Môn thực sự là không nắm chắc được. Thắng, đơn giản là có được bình an nhất thời, một khi thua thì tai họa sẽ ngập đầu. Lẽ nào còn có thể hy vọng kẻ địch của mình sẽ hạ thủ lưu tình sao?

Bài toán này, Dung Thiên Tổ Sư và các nhân vật đầu não của Tây Ly vực đều đã tính rất rõ ràng.

Vì thế họ đã để lại cho Tiêu Phàm một tòa thành trống không!

Tiêu Phàm tế lên Huyền Vũ giáp, thả ra thần niệm lực, vận dụng “Thiên nhãn thần thông”, tỉ mỉ tìm lại một lần nữa. Rốt cục xác định, nơi này quả thực là một tòa thành trống không, không để lại bất cứ vật gì còn sống.

Tiêu Phàm rất tức giận, không thể không thừa nhận chiêu này của Dung Thiên Tổ Sư rất tuyệt. So với người Hoa, những người Tây Á này càng thực tế chứ không sĩ diện.

Tất nhiên, một giáo phái lớn như vậy, rút lui toàn bộ thì không thể không để lại chút dấu vết gì. Nếu Tiêu Phàm đồng ý ở lại, cẩn thận tìm kiếm thì chắc chắn có thể tìm được manh mối. Tuy nhiên điều Tiêu Phàm lo lắng là, cho dù mình có vất vả tìm được manh mối thì cuối cùng cũng chỉ tìm được giáo chúng bình thường của Tây Ly giáo mà thôi. Dựa vào kinh nghiệm suy đoán, cuộc chạy trốn lớn như vậy, chỉ cần ngưởi dẫn đầu có chút kiến thức phổ thông thì có thể tiến hành một cách chỉnh thể được, mà hẳn là xé chẵn ra lẻ. Nếu không thì một khi bị kẻ thù đuổi theo, thì sẽ nguy hại đến toàn quân.

Trong sa mạc mờ mịt này không ngừng tìm kiếm, tiêu phí hai năm, ba năm, thậm chí là ba năm đi truy tìm những thứ mà không biết kết quả, Tiêu Phàm cảm thấy mình không thể lãng phí thời gian như thế được.

Trên thực tế Vô Cực Môn và hắn sẽ nhanh chóng gặp phải một đối thủ nguy hiểm hơn, dũng mãnh hơn. Hiện tại đối với Tiêu Phàm thì thời gian là thứ vô cùng quý giá, nhất định phải tận dụng nó.

Lúc này, Tiêu Phàm liền nhận được điện thoại của Cơ Khinh Sa.

- Anh ở đâu đấy?

Giọng Cơ Khinh Sa vẫn tao nhã, tràn đầy sức hấp dẫn nữ tính như vậy. Điều này cho thấy, trước mặt Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa hoàn toàn thả lỏng, tháo mặt nạ mạnh mẽ của cô gái ra một cách tự nhiên.

Ốc đảo này cách sa mạc chỉ một đoạn, nhưng ở trung tâm ốc đảo có xây dựng tháp nhận tín hiệu. Từng là tổng đàn của Tây Ly giáo, tất cả mọi thứ trên ốc đảo đủ để sánh ngang với thành phố thực sự. Trước khi họ rút lui, thì ở đây cần cái gì đều có cái đó.

Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, nói:

- Ở sa mạc Tây Á.

- Anh đi tìm bọn họ rồi sao?

Cơ Khinh Sa gần như liền lập tức kịp phản ứng, liền vội vàng hỏi.

Cũng đến lúc Tiêu Phàm nên trả thù rồi.

- Ừ. Tuy nhiên lần này vồ hụt rồi. Ở đây chẳng có gì cả, một bóng quỷ cũng không nhìn thấy.

Trong ngữ khí của Tiêu Phàm có chút hơi nôn nóng.

Cơ Khinh Sa ngơ ngẩn ngơ ngác một chút, lập tức hiểu ý tứ của Tiêu Phàm, giật mình nói:

- Bọn họ chạy rồi sao?

- Đúng, chạy sạch rồi...

Trong điện thoại, Tiêu Phàm nói qua tình hình ở đó.

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng gật đầu, đánh giá người dẫn đầu của Tây Ly giáo nói:

- Sát phát quyết đoán, không chút do dự, chỉ có thể là những người này. Vậy bây giờ anh định làm thế nào? Tiếp tục ở đó tìm manh mối sao? Có cần tôi giúp không, có cần tôi đến đó giúp anh không?

- Thôi, tôi sẽ về, tôi sẽ đi tìm cô.

Tiêu Phàm nói.

Cơ Khinh Sa liền nhẹ nhàng cười. Cho dù chưa từng mặt đối mặt, cho dù cách ngàn dặm ngàn dặm, Tiêu Phàm vẫn đoán được tâm tư của cô. Thực sự là cô muốn gặp Tiêu Phàm.

Ngắt điện thoại của Cơ Khinh Sa, Tiêu Phàm không chút do dự rời khỏi ốc đảo. Hắn không có ý định lại đi tìm Diệp Cô Vũ Thiên Ưng giáo nữa. Những thứ mà Uông Vĩ Thành tình báo về Thiên Ưng giáo và Diệp Cô Vũ đều rất mơ hồ, cũng không tỉ mỉ. Xét cho cùng, Uông Vĩ Thành là vu thánh của Tây Ly giáo, không trực tiếp qua lại với Thiên Ưng giáo. Trong năm vu thánh của Tây Ly giáo, thời gian ở tổng đàn Tây Á của Uông Vĩ Thành là ít nhất, vì thế sự hiểu biết về căn cứ địa của Thiên Ưng giáo cũng có hạn. Ngọn nguồn giữa Diệp Cô Vũ và Dung Thiên Tổ Sư, ông ta cũng chỉ nghe thấy chứ không biết rõ.

Uông Vĩ Thành không có cách nào cung cấp cho Tiêu Phàm một cách chính xác vị trí của tổng đàn Thiên Ưng giáo.

Ở Tây Á, Mộc Thứ Di thần bí hơn Tây Ly giáo nhiều.

Hiện tại, tổng đàn Tây Ly giáo là một tòa thành trống không, cho dù Tiêu Phàm có tổn hao khí lực tìm được sào huyệt của Mộc Thứ Di cũng không chắc sẽ đạt được ý muốn. Diệp Cô Vũ âm hiểm độc ác, nhưng Tiêu Phàm cũng nhất định phải thừa nhận, vị này từng đã là Ngũ sư huynh, thật sự là đối thủ rất dũng mãnh. Nói cách khác, thậm chí Diệp Cô Vũ còn khó đối phó hơn Dung Thiên Tổ Sư.

Nếu tìm không thấy, vậy trước tiên hoãn một chút đi, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày những người này sẽ xuất hiện.

Điểm này, Tiêu Phàm rất tin tưởng.

Tuy nhiên, chờ khi bọn họ xuất hiện, bọn họ sẽ kinh ngạc phát hiện phải đối mặt với một Tiêu Phàm dũng mãnh hơn trước rất nhiều, thậm chí là một Tiêu Phàm lòng lang dạ sói.

Sa mạc, ốc đảo sâu trong lòng đất, một tòa cung điện ngầm trong lòng đất.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, vội vã đi trong thông đạo ngầm. Những vệ binh vừa nhìn thấy người này đều kính cẩn hành lễ.

Người đàn ông trung niên vội vàng đi qua, dường như không thấy mọi người đang thi lễ, sắc mặt cực kỳ ác liệt.

Ước chừng sau thời gian uống một chén trà, người đàn ông trung niên mặc áo bào đi vào một căn phòng bí mật phía trước, gập người lại, trầm giọng nói:

- Sư phụ, hắn đi rồi!

Một lát sau, trong mật thất vang lên tiếng trả lời nặng nề:

- Ngươi chắc chắn chứ, hắn không phát hiện ra dấu vết gì sao?

Có thể nghe ra được, người trong mật thất rất yếu, trung khí không đủ.

Người đàn ông trung niên lập tức kính cẩn nói:

- Chắc chắn là không phát hiện ra. Dù sao đây cũng là tổng đàn của Tây Ly giáo chúng ta, có trận văn thánh thú lưu lại từ xưa, bất kể ai muốn dựa vào pháp khí và thuật pháp để tìm tức khí của chúng ta thì đều không thể tìm được. Sư phụ cứ yên tâm.

Trong giọng nói của người đàn ông tràn đầy tự tin.

- Ừ...

Lại sau một lúc lâu, trong mật thất lại vang lên một tiếng trả lời rất nhỏ, sau đó lại yên tĩnh, không một tiếng động.

Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng khom người lui ra ngoài mật thất chờ, thấy người trong mật thất không căn dặn gì nữa mới cúi bái thật sâu rồi mới xoay người rời đi.

581-thanh-trong/1162312.html

581-thanh-trong/1162312.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 552

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.