Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết yêu (thượng)

Phiên bản Dịch · 2288 chữ

“Tiếng rống...”

Tiếng rống âm u ấy lại vang lên.

Trên sườn núi phía bắc phủ đầy tuyết, một bóng người chợt bay lên giữa không trung, tay chân múa may, lớn tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó, bóng người này rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết đó đột nhiên dừng lại.

Trại không lớn, Tiêu Phàm chân gần như không chạm xuống đất, phi thân từ cổng trước chạy đến cổng sau. Cổng sau số lượng người phòng thủ nhiều hơn cổng trước, hai trên lầu canh hai bên, tụ tập ít nhất hai mươi đến ba mươi người, tên như mưa rơi bay về phía ngoài trại. Tiếng súng thần công uỳnh uỳnh lại vẫn chưa vang lên.

Dù sao súng thần công nhét hỏa dược cát sắt rất tốn thời gian, sau khi bắn phát đầu tiên, trong thời gian ngắn rất khó để bắn phát thứ hai. Như vậy bộ tộc nguyên thủy sâu trong núi tuyết cũng không có khả năng có quá nhiều súng thần công.

Tất cả mọi người chăm chú nhìn vào bên ngoài trại, không ai chú ý đến Tiêu Phàm.

Trên sườn núi bên ngoài trại phủ đầy tuyết, vết máu loang lổ, khắp nơi đều là những cánh tay bị con quái vật bẻ gãy. Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không phân rõ nó đã giết chết bao nhiêu người. Cách cửa trại mấy chục mét, một cái đầu khổng lồ trắng như tuyết đang nằm ở đó. Hai tay của nó cầm lấy cái đùi của một con người, đang ăn ngấu nghiến. Tiếng xương vỡ vụn kêu “Rắc... Rắc”, tâm lý mọi người hoảng loạn.

Đồng tử hai mắt Tiêu Phàm bỗng dưng co rút lại.

Cái đầu khổng lồ của con quái vật này, nhìn từ xa, rất giống một con vượn khổng lồ, chỉ là tuyết trắng trên người nó hoàn toàn dung hòa làm một với tuyết trên mặt đất, nếu không phải lúc này nó đang ăn mà gục một chỗ không di chuyển, căn bản không phân biệt được. Bởi con quái vật đang nằm nên khó có thể đoán được chiều cao cụ thể, nhưng cũng tầm khoảng hai đến ba mét trở lên.

Tiêu Phàm vừa mới xuất hiện ở tháp canh bên cạnh, con quái vật đột nhiên cảm nhận được một cái gì đó, lập tức ngừng nhai, ngẩng cái đầu lớn, đôi mắt phát sáng, nhìn đáo dác xunh quanh để xác định vị trí chính xác mà Tiêu Phàm đang đứng.

“Hú... Hú... Hú”

Con quái vật gầm lớn tiếng, cầm cái đùi đang ăn dở dang trên tay vứt sang một bên, mạnh mẽ đứng dậy.

Khi con quái vật vừa đứng lên, Tiêu Phàm dường như thấy rõ toàn bộ diện mạo của nó. Đúng như Tiêu Phàm dự đoán, con vật này ước chừng cao ba mét, toàn thân bao trùm bởi một bộ lông rậm rạp. Mỗi một sợi đều là màu trắng, không hề bị pha trộn màu khác, tứ chi tráng kiện. Sau khi đứng lên, có phần nào tương tự cơ thể con người, dường như là “tuyết sơn dã nhân” trong truyền thuyết. Cùng với cái đầu phía trên, đôi mắt nhỏ, so với cơ thể của nó hoàn toàn không tương xứng, lại lóng lánh màu đỏ như máu, làm mọi người bên dưới vừa nhìn thấy không rét mà run bần bật. Mũi hướng lên trời, cánh mũi không ngừng cử động, thở ra một làn sương trắng. Dưới cái mũi là chiếc miệng lớn dính máu thỉnh thoảng ngọ nguậy, dòng máu tươi xuôi theo khóe miệng chảy xuống. Bên cạnh nó còn lại đống thịt vụn bị phân mảnh, cái đùi vừa mới bị gặm ăn bên kia, rõ ràng là bị xé ra từ thi thể của người đàn ông này.

Nhưng sự việc này, không hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Phàm, điều mà hắn thật sự quan tâm chính là từ người con quái vật lộ ra sát khí xung thiên, so với Quỷ Vương Khô Lâu Vương Tiên Chi mà hắn giết trong đỉnh Càn Khôn, gần như cũng không khác nhiều lắm.

Ánh mắt con quái vật khổng lồ rốt cuộc phát hiện sự xuất hiện của Tiêu Phàm, lập tức lại vang lên tiếng kêu kinh hãi.

Tiêu Phàm làm cho nhiều người trong bộ tộc Đa Ba ngạc nhiên bởi thái độ lãnh đạm, ánh sáng chợt lóe ra bên trong tay phải. Một số chiếc Liễu diệp phi đao sắc bén lộ ra, giữa tay trái giữ lấy hai tấm Phù Lục.

Mặc dù con quái vật khổng lồ vô cùng dữ tợn, trên mình mang đầy sát khí, nhưng vẫn không bằng mấy con yêu vật Quỷ Vương cấp mà Tiêu Phàm giết trong thời gian trước. Tiêu Phàm tạm thời không có ý định vận dụng “Viêm Linh Chi Nhận”.

Hắn lần này không quản đường xa ngàn dặm, cố ý chạy đến cao nguyên Tuyết Vực này, chính là để tìm kiếm tuyết liên ngàn năm để giải trừ luồng khí hung bạo ấy, Viêm Linh Chi Nhận chính là căn nguyên của luồng khí hung bạo đó, lúc không cần thiết, không cần sử dụng. Hơn nữa, Viêm Linh Chi Nhận chỉ có trảm lực. Nếu hiện tại Tiêu Phàm vận dụng toàn lực của nó, sức mạnh trong cơ thể gần như hoàn toàn bị hút sạch. Sau khi sử dụng, nếu như không giết chết được đối thủ, chính mình sẽ rơi vào nguy hiểm.

Loại võ công này là tuyệt chiêu sử dụng trong lúc sinh tử, chưa đến thời điểm cuối cùng, cho dù ai cũng sẽ không dễ dàng sử dụng.

Đây là Tuyết yêu ngàn năm.

Tiếng kinh hô của Cơ Khinh Sa, đột nhiên vang lên bên người.

Bọn họ cũng vào trại, bức tốc chạy đến bên cạnh Tiêu Phàm.

Toàn bộ trại lâp tức trấn tĩnh trở lại, mọi người dường như ý thức được, thế cục sẽ biến đổi. Vì Đang Tăng Đan Cát đã trở về, cùng với các bằng hữu của ông.

Đan Tăng Đa Cát trong bộ tộc là một anh hùng, mọi người trong tộc rất tự hào về ông.

Đan Tăng Đa Cát, Kampot, Đan Châu ở bên cạnh Tiêu Phàm xếp thành một hàng với cây đao sắc bén trên tay đi ra, dù chỉ có ba người nhưng khí thế đầy nghiêm nghị. Nhưng lần này dù là Đan Tăng Đa Cát, cũng không cách nào để mọi người trong tộc tin tưởng một cách tuyệt đối.

Những thứ khác không nói, chỉ nhìn đơn giản bề ngoài, thực lực hai bên chênh lệch quá xa.

Tuyết yêu ngàn năm cao tới hơn hai mét, gần ba mét, cao gấp đôi so với Đan Tăng Đa Cát, bốn chiếc răng nanh trong miệng, dài sắc như đao kích thước hơn một xích, chém vào người nó, chỉ sợ rất khó làm nó bị thương.

“Yaaaaa...”

Bỗng nhiên lúc đó, trong đống tuyết, một bóng người đứng lên, hướng về phía trong trại chạy bán sống bán chết.

Bên trong trại vang lên tiếng động long trời lở đất. Mọi người dường như không nghĩ đến, bên ngoài còn có người sống sót. Người này không chừng giả chết, lợi dụng lúc tuyết yêu bị đám người Tiêu Phàm làm cho phân tâm, bỗng nhiên đứng dậy chạy như điên, với hi vọng bảo toàn tính mạng.

Phải nói đây là phương pháp hoàn hảo.

Nhưng hành động này, nháy mắt chọc giận con tuyết yêu ngàn năm. Con quái vật đó có vẻ nóng nảy, nhìn thấy người đàn ông toan tính bỏ trốn, lập tức giận tím mặt. Hai tay đập mạnh xuống nền tuyết, khẽ phi thân nhanh chóng đuổi theo người đàn ông còn sống sót cuối cùng này.

- Yêu quái!

- Hãy đến đây!

Đan Tăng Đa Cát không chút do dự từ trên phía lan can tháp canh nhảy xuống, cầm cây đao tập kích về phía quái vật.

Đan Tăng Đa Cát trong suy nghĩ của bộ tộc là chiến sĩ dũng cảm nhất, tài giỏi và anh hùng, trong lúc này tự chủ mà không chút do dự. Nếu như ngay cả ông ta cũng sợ hãi, toàn bộ sĩ khí mọi người chỉ sợ lập tức sụp đổ.

“Rống...”

Chân tay tuyết yêu vươn dài, ở trên mặt tuyết di chuyển như bay, tựa như tuấn mã phi nước đại, nháy mắt đuổi kịp tên trốn thoát, rống to một tiếng, giơ tay chưởng vào phía sau nạn nhân. Bị đánh trúng, tên đó bị té nhào ra phía trước, giống như đằng vân giá vũ, hai tay vùng vẫy trên không trung, lớn tiếng kêu la thảm thiết.

Lập tức bóng người chợt hiện ra, Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt, cánh tay phải giơ lên, đánh ra một lực mạnh mẽ, nâng lấy thắt lưng nạn nhân, thay đổi điểm rơi, bay hướng về trại.

Ngay vào lúc này, Đan Tăng Đa Cát vội vã chạy tới trước mặt con tuyết yêu, vung đao lên, lưỡi đao chém trúng con quái vật.

Thất giống như có người chỉ huy, tiếng gào thét bên trong trại chợt ngừng lại, tất cả mọi người há to miệng, ngắm nhìn chờ đợi đệ nhất cao thủ của họ và quái vật khổng lồ lần đầu đối mặt giao chiến, kết quả sẽ ra sao?

“Keng”

Kết quả ngoài dự tính của mọi người, cây đao được tạo ra bằng sắt thép giao kích với thủ trảo con quái vật, không ngờ phát ra âm thanh giao nhau của kim loại.

Chẳng lẽ quái thú này không phải thân xác máu thịt, toàn thân đều là sắt thép tạo ra hay sao?

Đan Tăng Đa Cát càng kinh ngạc hơn.

Thân là Tuyết Vực Đao Vương, đệ nhất đao khách cao nguyên, thanh đao trong tay ông sắc bén cỡ nào, không ai biết rõ hơn ông ta. Cho dù trảo thủ của đối phương thật sự sắt thép đến đâu, cũng có thể chém đứt.

Tại sao kết quả lại như vậy?

Không cần Đan Tăng Đa Cát nghĩ ngợi, kình phong bên người gào thét, con tuyết yêu ngàn năm vung bàn tay trái to lớn, hung hăng. Đan Tăng Đa Cát vừa định múa đao nghênh địch, một lực lớn vô song đột nhiên giáng xuống, trong phút chốc Đan Tăng Đa Cát cảm thấy toàn thân dường như bị thiên quân đánh xuống, đừng nói vung đao nghênh chiến địch, thậm chí miệng nói không ra lời, thở không ra hơi, phải vận dụng một chút khí lực toàn thân cuối cùng, mới có thể gắng ngượng đứng ở nơi đó, không để cho mình quỵ xuống.

Môn phái của Đan Tăng Đa Cát, mỗi một vị đệ tử đều được yêu cầu đến thác nước lớn luyện công, lấy thân xác máu thịt đối kháng với uy lực của thiên địa, mỗi người đều luyện được gân cốt như sắt, lực lớn vô song.

Thời khắc này, Tuyết Vực Đao vương biết rằng, chính mình căn bản không kháng cự được.

Đây đã không phải là sức mạnh mà nhân gian có thể có.

Đây là sức mạnh yêu mị!

- Aaaa

Mọi người trong trại nhìn thấy cảnh tượng này, không thốt nên lời, thậm chí không ít người nhắm hai mắt lại, không dám nhìn.

Mới đây, có một nhóm người trong tộc đang từ trong núi tuyết trở về, tất cả mọi thứ có vẻ bình thường. Sau đó con tuyết yêu bỗng nhiên xuất hiện, trong khoảng khắc tiến vào trại giết sạch người trong bộ tộc. Không có bất kỳ người nào có thể chống đỡ được một chưởng của con quái vật. Một chưởng giáng xuống, máu tươi văng tung tóe, tức khắc thịt nát như tương.

Đan Tăng Đa Cát tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao cũng là thân xác máu thịt.

Ngay lúc này, trước mặt Đan Tăng Đa Cát xuất hiện một vầng sáng chói mắt, một lực mạnh mẽ từ phía sau vọt tới, sức mạnh con yêu nghiệt vốn đang vây khốn, bỗng nhiên bị dòng lực mạnh mẽ dội ngược trở về, giải vây. Đan Tăng Đa Cát giàu kinh nghiệm chiến đấu, lập tức không cần suy nghĩ, vội vàng bay ngược ra sau, cũng mặc kệ thế đến của đối phương như thế nào, chiết đao trong tay múa thành một vòng sáng trắng trước ngực, bảo vệ lấy bộ vị yếu hai nơi đầu ngực.

Giữa không trung, hai luồng sáng hỗn độn màu đỏ chói mắt, bao phủ xuống đầu con tuyết yêu ngàn năm. Sau vầng sáng, ba ánh hào quang màu trắng chợt lướt qua.

“Rống”

Con tuyết yêu ngàn năm phát ra tiếng rống long trời lở đất, hai tay vùng vẫy trên không trung, loạng choạng lui về phía sau mấy bước, trước bộ ngực trắng như tuyết xuất hiện ba vết thương màu đỏ, từ vết thương đó chảy ra ba dòng máu tươi.

- Ohhhhh

Phía sau bên trong trại, phát ra tiếng hô kinh thiên động địa.

Con quái vật này bị thương.

Hóa ra con yêu quái này không phải thật sự đao thương bất nhập, mà được tạo ra bằng xương bằng thịt nên cũng sẽ bị thương.

Khí thế mọi ngươi vốn đang giảm sút cực độ, lập tức bừng tỉnh lại.

594-tuyet-yeu-thuong/1162327.html

594-tuyet-yeu-thuong/1162327.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 417

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.