Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo chủ ngạo mạn

Phiên bản Dịch · 2328 chữ

Phủ đệ của Đại Thượng Sư thủ lĩnh ở phía tây ngoại ô tỉnh Nacka, xây dựng kề sông tự núi, phong cảnh vô cùng tú lệ. Tọa trên một khu đất rộng lớn, phía sau biệt thự có hậu hoa viên, thậm chí có cả một sân golf không nhỏ. Nhìn thoáng qua thì không giống với nơi ở của một lãnh tụ tôn giáo, mà là một nơi mang khí tức thế tục xa hoa.

Bởi vậy, khi cô gái hướng dẫn viên du lịch người phương Tây kia biết Tiêu Phàm muốn đi ngoại ô phía tây liền bị dọa cho sợ hãi. Khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, liên tục nói với Tiêu Phàm đó là khu vực tư nhân. Dựa theo pháp luật của đế quốc, nếu chưa được chủ nhân cho phép mà tự tiện xông vào lãnh địa của người khác, chủ nhân đó có thể dùng vũ lực để tự vệ. Nói một cách khác chính là pháp luật cho phép chủ nhân đó nổ súng lên người ngươi, sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm hình sự và bồi thường kinh tế nào cả.

Nơi nguy hiểm “nguy cơ tứ phía” như thế, ai dám đi lung tung rình mò chứ?

Tuy nhiên nhìn Tiêu Phàm đưa ra cả tá tiền, cuối cùng thì cũng có một ông tài xế gan to đồng ý đi một chuyến. Chỉ cần tỉnh táo một chút, nhìn thấy tình hình không thuận lập tức dừng xe, thì cũng chưa chắc bị chết.

Hoạt động của Đại Thượng Sư thủ lĩnh ở tỉnh Nacka vô cùng phách lối, không chút áp chế lại. Tiêu Phàm biết y ở Nacka này cũng là điều hiển nhiên. Không cần nói tới nơi ở, cho dù Tiêu Phàm muốn biết trong biệt thự của y có bao nhiêu người hầu cũng không phải là việc khó khăn gì.

Tài xế lái taxi cường tráng tuy nổi lên lá gan to, nhưng khi Tiêu Phàm vừa xuống xe, liền lập tức quay đầu xe, chạy mất hút. Ông ta tuyệt đối không muốn ở lại chốn thị phi này.

Nhìn chiếc taxi vội vã chạy đi, lại nhìn ngôi biệt thự kì cục xa hoa trước mắt, Tiêu Phàm không kìm nổi lắc đầu một cái. Một vị nhân sĩ tôn giáo ở nơi đất khách quê người lại có một nơi ở xa hoa phô trương đến vậy ư? Thậm chí ngay cả người của nước đó cũng không dám trêu chọc vào nữa.

Sự thật chứng minh, gã tài xế taxi kia chạy trốn nhanh như vậy đúng là có đạo lý đấy.

Tiêu Phàm mới tới gần cửa sắt biệt thự lập tức bị hai họng súng đen ngòm dí sát vào. Hai tên nhân viên an ninh được trang bị đầy đủ vũ khí, hai mắt phát sáng nhìn Tiêu Phàm mặc đường trang xanh nhạt từ trên xuống dưới một lượt. Nam tử da vàng tới từ Viễn Đông này có một ánh mắt lạnh lùng, mang theo mười phần đề phòng, miệng liến thoắng nói một mạch.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Ta là Tiêu Phàm, ta muốn gặp Đại Thượng Sư thủ lĩnh.

Lời Tiêu Phàm nói là tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

- Có hẹn trước không?

Một gã đàn ông cũng da vàng hỏi, dùng tiếng Anh hỏi ngược lại, địch ý trong mắt càng sâu.

- Không có hẹn trước, nhưng ngươi phải lập tức thông báo cho ta.

- Thật xin lỗi. Chúng tôi không thể báo. Không có hẹn trước, bất cứ ai cũng không được quấy rầy Đại Thượng Sư thanh tu. Mời ngươi lập tức rời khỏi đây, nếu không mọi hậu quả đều do ngươi chịu trách nhiệm.

Tên nhân viên bảo an da vàng không tia cảm xúc lạnh lùng nói. Tuy gã dùng từ ngữ rất “quy phạm”, nhưng ngạo khí lại bừng bừng từ chối người vượt xa ngàn dặm để tới đây.

Tiêu Phàm nhăm mày, không thèm nhiều lời nữa mà trực tiếp bước về phía trước.

“Lạch cạch!”

Hai gã bảo an đồng thời kéo chốt súng.

- Lùi lại!

Ngón tay tên nhân viên bảo an da vàng đặt lên cò súng, lớn tiếng quát. Không hề nghi ngờ, chỉ cần Tiêu Phàm tiến thêm một bước, gã sẽ không do dự bóp cò.

- Nơi này là khu tư nhân, nếu ngươi dám xông loạn vào, chúng tôi có quyền nổ súng giết chết ngươi!

- Đây là luật pháp cho phép!

Tiêu Phàm “hừ” lạnh một tiếng, âm thanh cũng không lớn, nhưng khi lọt vào tai hai tên bảo an lại như sấm sét ầm ầm. Hai người đồng thời kêu thảm thiết, bịt lại lỗ tai, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống. Tiêu Phàm cũng không liếc mắt nhìn họ một cái, chậm rãi bước về phía trước. Cũng không thấy hắn làm bất cứ động tác gì, hai cánh cửa sắt nặng nề lập tức vặn vẹo biến hình, “Ầm” lên một tiếng bay ra xa, ước chừng bay xa khoảng bảy tám mét mới đột nhiên rơi xuống. Cú rơi khiến nền đá cuội sắp xếp tinh xảo trên đường lớn tóe ra ánh lửa tứ phía, cuối cùng để lại trên mặt cỏ một cái hố to rồi mới thực sự dừng lại.

Hai gã bảo an há to mồm, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần.

Tiêu Phàm bước về phía trước.

Ngay sau đó, trong biệt thự vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai. Không biết bao nhiêu bảo an mang theo súng từ mọi chỗ xông ra, tất cả đều không hẹn mà gặp chĩa súng vào nam tử trẻ tuổi ngọc lập thanh tú đang đứng trước cửa lớn.

- Đại Thượng Sư thủ lĩnh, xin hãy ra mặt!

Tiêu Phàm không ngừng bước, không vội không vàng bước về phía trước, thản nhiên nói.

Nhân viên bảo an vội vã chạy lại thì bỗng nhiên cả đám che vội lỗ tai, ngã quỵ xuống đất, miệng há hốc, vẻ mặt cực kì khổ sở. Dường như đột nhiên có vật gì cổ quái chui vào đầu bọn họ vậy.

Hai người đàn ông trung niên đang ngồi bên hồ nhỏ nói chuyện, kinh ngạc nhìn chén trà bỗng nhiên rung lên, nước trà trong chén tựa như nước đun sôi nổi lên bọt khí, sau đó vô thanh vô tức trào ra đầy đất.

Sắc mặt hai người cùng lúc đại biến, vội vã đứng dậy.

- Tiêu tiên sinh, ngươi... Ngươi đang làm cái gì vậy?

Đợi Đạt Nhĩ Khách thượng sư vội vội vàng vàng từ bên hồ chạy tới biệt thự, y nhìn thấy ngoại trừ Tiêu Phàm đứng đó không còn ai nữa. Tất cả nhân viên bảo an đều ôm đầu, lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, không ngừng rên rỉ.

Đạt Nhĩ Khách há hốc mồm, gần như không dám tin vào hai mắt mình nữa.

- Đạt Nhĩ Khách Đại Thượng Sư, ta đây hỏi ngươi, ngươi biết rõ ta sẽ đến nhưng lại để nhân viên bảo an vô lễ như vậy. Đạt Nhĩ Khách Đại Thượng Sư, ta đây rất hoài nghi, phải chăng ngươi cố ý để bọn họ làm vậy. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng loại thái độ này đàm phàn với ta sao?

Tiêu Phàm lãnh đạm nhìn Đạt Nhĩ Khách có chút kinh hoảng, chậm rãi nói, giọng điệu so với ánh mắt còn lãnh đạm hơn.

Rõ ràng Tiêu Phàm không có nhiều hảo cảm với Đạt Nhĩ Khách.

Biết mình sẽ tới vậy mà người này không ngờ lại ngu xuẩn muốn cho mình một đòn phủ đầu, quả thực buồn cười!

Đan Tăng Đa Cát rõ ràng đã bảo bọn họ, bản thân hắn đã chém chết tuyết yêu ngàn năm và yêu linh trong gió. Có lẽ là do những người này chưa được thấy tận mắt, nghĩ Đan Tăng Đa Cát nói nhăng nói cuội, tuyệtđối không tin.

Tiêu Phàm cũng không muốn vòng vo tam quốc với bọn họ, không muốn lãng phí thêm thời gian.

Trên trán Đạt Nhĩ Khách toát mồ hôi lạnh. Tuy rằng y chỉ có duyên gặp Tiêu Phàm một lần, nhưng Tiêu Phàm đã để lại cho y ấn tượng mạnh, một người luôn duy trì khí độ tao nhã, ung dung. Không nghĩ tới hôm nay gặp lại, Tiêu Phàm lại to lớn dị thường, ánh mắt và giọng điệu lãnh đạm của Tiêu Phàm làm y từng đợt tim đập chân run.

- Tiêu tiên sinh, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Ta không nghĩ ngài lại tới nhanh như vậy. Hơn nữa, ta vẫn chưa nhận được thông báo của chính phủ.

Đạt Nhĩ Khách dù sao cũng không phải thường nhân, liền nghĩ ra một cái cớ thật tốt. Về phía thông báo của chính phủ thì chính là hướng về thân phận trưởng tôn của Tiêu Phàm ở Tiêu gia. Một trưởng phòng nhàn rỗi Phòng Tôn giáo tất nhiên không có sự đối đãi từ chính phủ, nhưng cháu trưởng Tiêu gia lại là một ngoại lệ.

Cháu trưởng tiêu gia bỗng nhiên tới tỉnh Nacka tìm gặp Đại Thượng Sư thủ lĩnh không phải là chuyện nhỏ. Điều này tất nhiên sẽ làm cho chính phủ chú ý, được đưa lên tin tức, có khả năng sẽ tạo thành ảnh hướng rất lớn.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Đạt Nhĩ Khách thượng sư hi vọng chính phủ sẽ biết được chuyện này sao? Nếu Đạt Nhĩ Khách thượng sư muốn cái này làm thành văn, để đạt được cái mục đích gì gì đó... Thì ta e ngươi phải thất vọng rồi. Ta vô cùng phản cảm người khác đặt bẫy ta. Nếu phát sinh tình huống như vậy, ta không ngại khiến cho tất cả tự động câm miệng.

Nói xong, ánh mắt dừng trên người mấy tên nhân viên bảo an đang nằm la liệt ở đó.

Thời gian trôi qua một hồi, những người đó vẫn nằm lăn lóc ôm đầu, không có ý đứng dậy.

Đạt Nhĩ Khách phát lạnh trong lòng, mồ hôi lạnh túa ra.

- Tiêu tiên sinh, nơi này là tỉnh Nacka, không phải Hoa Hạ quốc!

Ngay lúc ấy, một gã đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc trang phục truyền thống, áo bào lớn, tay áo rộng, chậm rãi bước ra, đứng bên người Đạt Nhĩ Khách nhìn về phía Tiêu Phàm, lạnh lùng nói. Trong mắt gã tràn đầy đề phòng và địch ý.

Người đàn ông trung niên này nói một tràng Anh ngữ tiêu chuẩn, đeo một cái kính mắt cực kì đắt tiền, lông đen mọc túa rua trên cổ tay, cổ tay gã đeo một cái đồng cực lớn, thân hình tráng kiện, mặt đầy ngạo khí. Vừa nhìn thấy đã biết đây chính là loại đại nhân vật cầm quyền. Loại ngạo khí này người bình thường rất khó giả vờ.

- Ở nơi nào cũng giống nhau cả.

Tiêu Phàm không thèm để ý tới gã, càng không để ý tới ngữ điệu thản nhiên của gã.

Thậm chí ngay cả tên của gã đàn ông trung niên đó, Tiêu Phàm cũng không hỏi.

Đối với những tên đại vĩ ba lang như thế này, lại là bằng hữu của Đạt Nhĩ Khách, Tiêu Phàm cũng không ưa gì, nên cũng chẳng buồn để ý tới lễ tiết với gã. Chính mình đường xa tới, bọn thủ hạ kia không hỏi trắng đen phải trái liền rút súng chĩa vào mình. Tiêu Phàm từ trước tới giờ chưa từng chân chính đả thương người, đã là rất khắc chế rồi. Nếu Tân Lâm hay Uyển Thiên Thiên mà đi cùng, chỗ này cứ coi như không có người chết thì cũng có khối nhà treo lụa màu trước cửa.

- Chỉ sợ là không giống!

Người đàn ông trung niên lập tức phát hỏa, hung hăng nhìn Tiêu Phàm, tức giận nói.

Ở chốn này, tại Nacka này, qua nhiều năm như vậy không có kẻ nào cả gan dám nói những lời như vậy với gã. Phàm là mấy tên không biết trời cao đất rộng, thì cơ bản trên thế giới này đã biến mất hết rồi.

Hiển nhiên người đàn ông trung niên này rất tức giận, trong mắt Đạt Nhĩ Khách rất nhanh hiện lên tia đắc ý, miệng khách khí cười, nói:

- Tiêu tiên sinh, xin phép giới thiệu, vị này chính là giáo chủ Abdulla, là môn sinh tâm đắc của đại giáo chủ Rahman, được định là người thừa kế, là đại giáo chủ tương lai.

Ở quốc gia có thế lực tôn giáo cực đại như này, thân phận của Abdulla cơ bản đồng đẳng với “hoàng thái tử”. Khó trách gã biết thân phận của Tiêu Phàm ở Hoa Hạ quốc rồi mà vẫn cao ngạo như thế.

Bất kể nói như thế nào, nơi này cách xa châu Á ngàn dặm, đây lại là sân nhà của Abdulla gã. Ở đây, Tiêu Phàm bất quá chỉ là một nam tử dị quốc, nếu khách khí một chút, gã còn có thể đối đãi với Tiêu Phàm với thân phận con cháu Tiêu gia. Nếu không khách khí mà nói, thì đối đãi như một du khách bình thường. Thậm chí trong tình huống chọc giân Abdulla rồi, ngay cả đãi ngộ với một du khách bình thường cũng không thể có được.

Đạt Nhĩ Khách đợi cho Tiêu Phàm và Abdulla kia so kim với cọng râu xong, mới giới thiệu thân phận của Abdulla. Đây hoàn toàn là do y cố ý.

621-giao-chu-ngao-man/1162354.html

621-giao-chu-ngao-man/1162354.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 445

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.