Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy Lý do

Phiên bản Dịch · 1580 chữ

Người dịch: Manhtubin

"Linh khí của thế giới này thật sự rất nhiều, so sánh với Trái Đất, đơn giản là rác so với vàng, hồ đòi so với đại dương"

Nhìn trước mắt mình linh khí dồi dào, Lâm Trạch là nở nụ cười tươi.

Khi biết sức cảm ứng của mình được tăng gấp 10 lần , Lâm Trạch liền từ Thế Giới Không Gian đi ra bên ngoài thí nghiệm sức cảm ứng của mình, kết quả khiến Lâm Trạch cảm thấy vui mừng.

Vừa phóng thích sức cảm ứng, Lâm Trạch cảm thấy trong không khí tràn đầy linh khí, mình hấp thụ linh khí ào ào như nước biển.

Chỉ mất vài giây, Lâm Trạch đã hấp thu được vô số linh khí, thậm chí còn dần dần tạo thành 1 màn sương mù, điều này làm cho Lâm Trạch cảm thán linh khí của thế giới này thật dày đặc.

“Nơi này chính là thiên đường tu luyện, có linh khí dồi dào như vậy. Không mất nhiều thời gian, ta có thể khôi phục thực lực như cũ, thậm chí có thể đột phá đến Tiên Thiên.”

Lâm Trạch tràn đầy tự tin, đột phá Tiên Thiên đối với hắn mà nói, đơn giản giống ăn cơm vậy.

Nếu còn ở Trái Đất, Lâm Trạch không có tự tin như vậy. Nhưng khi hấp thu linh khí đã hình thành 1 màn sương mù đã cho Lâm Trạch lòng tin vô cùng lớn. Có nhiều linh khí như vậy, lại thêm có sự giúp dỡ của Hạch Tâm Thế Giới, Lâm Trạch nếu không thể đột phá đến Tiên Thiên, Lâm Trạch chính là đồ bỏ đi, một tên phế vật.

“Một khi đột phá đến Tiên Thiên, vậy ta...hắc…hắc.... !”

Lâm Trạch tưởng tượng.

"Cộc… Cộc… Cộc…"

Một vài tiếng gõ cửa ngăn chặn ảo tưởng của Lâm Trạch.

"Cửu thiếu gia, ngài đã dậy chưa?"

Ngoài cửa, một câu hỏi ân cần hỏi thăm. Lâm Trạch nghe được, là tiếng nói của quản gia Lâm Lễ Hiên, tên là Lâm Phúc.

"Ta đã dậy rồi, ngươi vào đi!"

Lâm Trạch cho Lâm Phúc đi vào.

Có trí nhớ của Lâm Lễ Hiên, đối với ngôn ngữ của dị giới, không phải là vấn đề lớn đối với Lâm Trạch.

“Vâng, Cửu thiếu gia.”

Lâm Phúc cung kính trả lời, sau đó đẩy cửa phòng đi vào.

“Lâm Phúc, ngươi có chuyện gì không?”

Lâm Trạch lấy giọng điệu của Lâm Lễ Hiên mà nói.

“Cửu thiếu gia, ta tới là đưa thuốc cho ngài.”

“Thuốc?”

Lâm Trạch nhíu mày, lúc này hắn mới nhớ tới. Trước kia, bởi vì không quen khí hậu mà bị bệnh, từ đó chết đi. Bây giờ, Lâm Phúc đưa thuốc để Lâm Lễ Hiên chữa bệnh.

Bây giờ, Lâm Trạch không cần phải uống thuốc nữa.

Khi hắn đoạt xá Lâm Lễ Hiên, bệnh trên người Lâm Lễ Hiên cũng đã tốt lên. Đồng thời, Hạch Tâm Thế Giới vẫn không ngừng cải tiến cơ thể của Lâm Lễ Hiên.

Bây giờ cơ thể của Lâm Lễ Hiên không chỉ đã khỏi bệnh, còn khoẻ mạnh hơn người bình thường.

“Được rồi, thuốc này ta không uống nữa, bệnh của ta đã khỏi rồi.”

“Cái gì, Cửu thiếu gia, bệnh của ngài đã khỏi rồi?”

Lâm Phúc không dám tin nói. Đêm qua, Lâm Lễ Hiên vẫn là một người sắp chết, bây giờ lại nói bệnh của mình đã khỏi, Lâm Phúc tràn đầy hoài nghi.

“Không phải nói xạo nha, ngươi nhìn sắc mặt của ta, một người bị bệnh sắc mặt sẽ tốt như vậy sao?"

Lâm Trạch tức giận nói.

“A.....!”

Lâm Phúc nhìn Lâm Thế Hiên một chút, trợn tròn mắt, sắc mặt Lâm Lễ Hiên đúng là hồng hào, nào có dáng của một bệnh nhân.

“Đêm qua, Cửu thiếu gia cả thuốc cũng không uống được, làm sao một đêm qua, sắc mặt Cửu thiếu gia lại trở nên hồng hào như vậy?”

“Chuyện gì thế này?"

Lâm Phúc là âm thầm hoài nghi nghĩ, trong một đêm Lâm Lễ Hiên trở nên như vậy khiến hắn không thể tin được.

"Chẳng lẽ là....."

Con mắt Lâm Phúc suýt rớt ra ngoài, hắn đã nghĩ đến một khả năng cực kỳ không tốt.

“Chẳng lẽ Cửu thiếu gia là hồi quang phản chiếu, làm sao trong một đêm sắc mặt Cửu thiếu gia lại đột nhiên tốt như vậy.”

“Cái này…Cái này…Cái này...”

Tay Lâm Phúc bắt đầu không ngừng giật giật, sắc mặt là càng ngày càng trắng, hắn bị dọa sợ vì khả năng vừa nghĩ đến.

Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Phúc, Lâm Trạch biết Lâm Phúc là nghĩ không tốt, hắn khẳng định mình là hồi quang phản chiếu.

“Được rồi, Lâm Phúc, ngươi không phải đoán mò. Bây giờ ta không phải hồi quang phản chiếu, bệnh của ta thực sự đã khỏi.”

“Trước khi ra phủ Hầu gia, mẹ của ta cho ta một viên Tuyết Tham Ngàn Năm, để ta dùng khi gặp nguy hiểm tới tính mạng.”

“Đêm qua, ta đã dùng viên Tuyết Tham Ngàn Năm này. Cho nên, bệnh của ta mới có thể khỏi nhanh như vậy."

Lâm Trạch giải thích, hắn cũng biết mình một đêm đã khỏi bệnh, không biết giải thích thế nào. Vậy nên, Lâm Trạch quyết định dùng Tuyết Tham Ngàn Năm làm lấy lý do, đem nguyên nhân bệnh mình tốt lên là do Tuyết Tham Ngàn Năm. Như vậy, mình một đêm đã khỏi bệnh, có lý do chính đángliền.

Còn Lâm Phúc có hoài nghi mình có Tuyết Tham Ngàn Năm hay không? Lâm Trạch không lo lắng.

Bởi vì, Lâm Phúc không ở cùng Lâm Lễ Hiên khi còn nhỏ. Khi Lâm Lễ Hiên vừa ra khỏi phủ Hầu Gia, Thi Phương Oanh tìm một người từ phòng kế toán của phủ Hầu gia, để giúp Lâm Lễ Hiên quản lý Trấn Hoàng Sa.

Nói cách khác, Lâm Phúc mới bắt đầu theo Lâm Lễ Hiên khi rời đi phủ Hầu gia. Bởi vậy, Lâm Trạch mới có thể nói nguyên nhân mình khỏi bệnh là do Tuyết Tham Ngàn Năm.

Còn về Tuyết Tham Ngàn Năm, là có thật, là Lâm Trạch trong trí nhớ của Lâm Lễ Hiên biết được.

Đồng thời, Tuyết Tham Ngàn Năm là một Thánh phẩm chữa thương. Chỉ cần ngươi còn một hơi thở, khi ăn Tuyết Tham Ngàn Năm lập tức sống lại.

“Tuyết Tham Ngàn Năm?!Cửu thiếu gia.....”

Lâm Phúc trợn tròn mắt há mồm nhìn Lâm Trạch, hắn thật không nghĩ ra trên người Lâm Trạch sẽ có Tuyết Tham Ngàn Năm-Thánh phẩm chữa thương.

Vừa nghĩ tới tác dụng của Tuyết Tham Ngàn Năm, Lâm Phúc không còn hoài nghi Lâm Trạch một đêm liền khỏi bệnh.

Bệnh của Lâm Thế Hiên nói cho cùng là do không quen khí hậu, bệnh như vậy cũng không nặng, ăn vào một viên Tuyết Tham Ngàn Năm, bệnh của Lâm Thế Hiên không khỏi mới là lạ.

“Cửu thiếu gia, vật cứu mạng trân quý này, ngài cần phải giữ lại mới đúng, làm sao bây giờ ngài đã dùng a!”

Lâm Phúc cực kỳ đau lòng. Hiện tại hắn không còn hoài nghi Lâm Thế Hiên là hồi quang phản chiếu.

Còn Lâm Thế Hiên có Tuyết Tham Ngàn Năm hay không, Lâm Phúc không có hoài nghi.

Mặc dù Tuyết Tham Ngàn Năm trân quý đến cực điểm. Nhưng đừng quên Lâm Lễ Hiên ra đời ở phủ Hầu Gia. Ở trong kinh đô, cũng được coi là hào môn đỉnh cấp. Lấy ra một viên Tuyết Tham Ngàn Năm, cũng không có gì kì lạ.

Huống chi mẹ của Lâm Lễ Hiên là Thi Phương Oanh. Mặc dù địa vị không lớn ở trong phủ Hầu Gia, nhưng lại có quyền lực của vợ cả. Lấy quyền thế của Thi Phương Oanh ở phủ Hầu Gia, cho con của mình Lâm Lễ Hiên làm một viên Tuyết Tham Ngàn Năm cũng không phải là việc khó gì.

“Lâm Phúc, mặc dù Tuyết Tham Ngàn Năm trân quý, nhưng Tuyết Tham Ngàn Năm cũng dùng để chữa bệnh. Nếu dùng để chữa bệnh, vậy ta mang ra để chữa bệnh cũng không sai a!”

"Cái này…cái này…cái này....."

Lâm Phúc không nói ra lời.

Lâm Phúc biết câu nói của Lâm Lễ Hiên là giả vờ trách hắn. Chẳng qua, Tuyết Tham Ngàn Năm là của Lâm Lễ Hiên. Mình chỉ là quản gia của Lâm Thế Hiên, đồng thời bệnh của Lâm Thế Hiên cũng đã khỏi. Như vậy, Lâm Phúc cũng không có gì để nói, cứ nhắm mắt làm ngơ vậy.

Một quản gia tốt, phải có được kỹ năng nhắm một mắt mở một mắt!

"Được rồi, Lâm Phúc, đừng nói chuyện Tuyết Tham Ngàn Năm nữa, ngươi đi chuẩn bị một chút, bản thiếu gia muốn đi dạo chơi tòa Thành Lâm Sa này.

Lâm Trạch tràn đầy phấn khởi, khi biết mình đã đến một thế giới khác, Lâm Trạch liền nhìn bên ngoài như thế nào.

Đây chính là một thế giới khác. Lâm Trạch tin tưởng bất kỳ ai tới đây, đầu tiên phải đi xem một chút thế giới này. Nhìn cái này thế giới khác là thế giới gì.

"Vâng, thiếu gia, ta đi chuẩn bị ngay."

Bạn đang đọc Đại Lãnh Chúa ( Bản Dịch ) của Mê Lộ Hành Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manhtubin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.