Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình si.

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

Tại Thiên nhất thời lui vài bước về sau, cậu không tin vào mắt mình. Khi nãy trước khi đến gặp Đông Phương Nghi cậu đã được Kim Mã thông báo cho biết về việc Tiểu Bảo đã ra đi mãi mãi. Khi đó cậu đã nén hết cảm xúc vào trong lòng, đau thương được cậu mạnh mẽ biến thành động lực mạnh mẽ bước tiếp.

Tiểu Bảo cùng cậu lớn lên, cùng nhau trãi qua rất nhiều sự kiện quan trọng trong cuộc sống. Khiến cậu cảm thấy mất mát rất lớn, nhưng cậu đã sớm chuẩn bị tâm thế cho việc này. Cho nên việc Tiểu Bảo quay trở về là điều mà nằm mơ cậu cũng không thể nghĩ đến.

Nhưng trước mắt hình ảnh đó, không thể lẫn vào đâu được. Tiểu Bảo đã được hồi sinh. Cảm xúc đan xen giữa mừng vui đau khổ và bất ngờ khiến cậu không kiềm được nước mắt. Hàm răng cắn chặt bờ môi, cố gắng kìm nén từng tiếng nức nở. Đông Phương Nghi nhìn thấy tình cảnh này, nàng cũng không muốn bản thân lại làm kỳ đà ngăn cản cảm xúc của họ.

Liền biến mất trong màn đêm. Để lại không gian cho cả hai.

Khi không còn lại những người xa lạ, Tại Thiên khóc thật lớn. Cậu đã giải tỏa hết những điều đã được một đấng nam nhi buộc phải chôn sâu trong lòng, giây phút này không có gì có thể ngăn được nó lại, cậu đã nghe theo lý trí mà lao thẳng vào nguồn sáng kia ôm Tiểu Bảo vào lòng trong niềm vui mừng tột cùng.

Lúc này, chỉ còn vài phút nữa thôi thì vầng thái dương sẽ lại xé không gian mà trỗi dậy. Một ngày mới lại sắp bắt đầu.

Đông Phương Nghi sau khi làm một chuyện tốt, nàng đã để lại một nụ cười cho họ, như thể chúc mừng cho niềm vui đoàn tụ. Sau đó thì lẳng lặng về phòng mình, nàng đi dọc theo hành lang dài như thường lệ.

Vô tình bước chân của nàng lại dừng trước cửa phòng của Trương Vệ, nàng lặng yên suy nghĩ điều gì đó một lúc lâu. Sau đó thì không tự chủ được mà hướng mũi chân về hướng cửa phòng chàng. Rồi tự nở nụ cười và tự nói một mình:

"Những người có ý đều đến được với nhau, vậy sao huynh vẫn chưa tỉnh lại tìm muội. Muội cũng là nương tử của huynh cơ mà."

Ẩn sâu trong lời nói đó là xúc cảm đau thương sầu khổ. Nói đoạn nàng không tự chủ mà tiến đến đẩy cửa phòng của chàng một cách nhẹ nhàng mà bước vào bên trong. Bên trong căn phòng tối, Trương Vệ sau khi bị ép đến mức lồng ngực đau nhói đã nằm lại đây cũng gần một ngày rồi. Dù không gian có tĩnh lặng đến mấy thì hơi thở của chàng vẫn có thể dễ dàng nghe thấy.

Đông Phương Nghi tiến vào gian phòng nhẹ nhàng hơn cả một cơn gió, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh giường. Từ khuôn mặt xinh đẹp của nàng không giấu được ánh mắt si tình dành cho Trương Vệ. Đôi mắt ấy, không phải ai cũng có được diễm phúc chứng kiến. Đối với người ngoài nàng luôn lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng chỉ với riêng Trương Vệ nàng chưa bao giờ khiến chàng phải sợ hãi vì mình.

Nhìn chàng say ngủ mà nàng nở nụ cười hạnh phúc như một vị hôn thê thực thụ. Đứng trước tình yêu con người có mấy ai giấu được sự điên cuồng, nàng không thể tự chủ mà dùng tay phải chạm nhẹ lên bờ môi của chàng. Điều tưởng chừng không mấy hứng thú đó lại khiến nàng nở nụ cười không thể nào tươi hơn.

Sau đó nàng mân mê từng bộ phận trên khuôn mặt của chàng một cách dịu dàng cuối cùng thì dừng lại giữa trán. Thực tế nếu Đông Phương Nghi muốn thì nàng có thể cùng Trương Vệ lúc này chìm đắm trong dục vọng. Nàng là dược sư đệ nhất để khuấy động dục vọng con người nàng có lẽ không tốn chút công sức nào.

Nhưng nàng đã không làm vậy. Lý do của nàng chỉ có nàng mới biết. Trước khi rời đi nàng đưa bờ môi mềm cùng gương mặt mình tiến đến gần Trương Vệ. Rồi chủ động đặt lên nơi môi của chàng một nụ hôn nồng nàn.

Khi nàng cước bộ rời khỏi thì cũng là lúc bình minh đã mang ánh nắng của nó đến với Vấn Lạc Nhai. Đông Phương Nghi ngồi bên chiếc gương đồng thư thả chải tóc mà điểm tô lên gương mặt của mình thêm sắc thắm. Lúc đó, từ bên ngoài Kim Mã đập đôi cánh bay vào. Trước gương nụ cười cùng hạnh phúc của nàng đang hiện hữu thì khi có sự hiện diện của người ngoài, nàng đã thay đổi hoàn toàn thái độ. Ánh mắt nghiêm túc cùng lạnh lùng đến lạ.

Kim Mã dừng lại bên cạnh chiếc bàn, nhìn nàng mà nói:

"Hôm nay sự kiện, Tam Minh Tranh Bá sẽ diễn ra. Quá trình hồi phục của Trương Vệ đã tiến triển đến đâu rồi."

"Nó chỉ bị chấn động nhẹ, tâm mạch bình ổn. Long Cốt đã được ta phong ấn lại để lưu linh hồn của Chân Long bên trong. Nên tạm thời mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, có thể trước giờ Tỵ sẽ tỉnh lại."

Nhận được câu trả lời, Kim Mã tạm thời yên tâm. Nó muốn nói điều gì đó, nhưng lời cứ đọng lại trong cổ, không thể thoát ra được bên ngoài. Cho nên Kim Mã đứng lặng thinh ở đó một khoảng thời gian. Đông Phương Nghi sau khi búi tóc lên cao thì nói:

"Ngươi không cần để tâm đến chuyện ở trong vùng tối không thời gian đâu. Là người lúc đối diện với sinh tử ai mà chẳng như vậy. Chẳng qua ta không nói với người cách mà ta sẽ làm nên gây ra một chút hiểm lầm không đáng có. Thư thả đi."

Số là những gì Kim Mã chửi rủa về nàng bên trong nơi đó, đều đã được nàng nghe thấy hết. Quả thật, khi đó Đông Phương Nghi không đến được vì có nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng chung quy lại, nơi cánh cửa đó chỉ có thể mở được từ một phía. Nếu nàng mạnh mẽ phá bỏ nguyên tắc e rằng không tiện, cho nên đã dựa vào mối liên kết của Trương Vệ và nàng đã có từ trước.

Mà kích động đến Long Cốt, triệu hoán Trang Minh Viễn xuất thế nhằm giải nguy. Những điều đó đều nằm trong dự liệu của nàng, khi Kim Mã biết được sự tình thì cảm phục cái đầu của nữ nhân này. Đồng thời cảm thấy có lỗi.

Thấy nàng đã mở lời trước, nữ nhân đã rộng lượng khoan dung. Thì Kim Mã cũng không hẹp hòi lưu lại cảm xúc mà gật đầu tán thành. Sau đó nó nhớ đến việc của Tiểu Bảo liền nói:

"Còn việc của Tiểu Bảo, quả thật cám ơn ngươi rất nhiều. Xem như Kim Mã ta nợ cô một ân tình, có dịp sẽ trả lại."

Lời của Kim Mã vừa nói ra, ánh mắt của Đông Phương Nghi nhất thời lạ thường nàng lạnh lùng ngắt lời:

"Nếu khi đó, tiểu tử họ Hoắc không đồng ý hy sinh cho Trương Vệ mà can đảm chạm vào ngọc châu. Thì đừng nói là hồi sinh con chim đó, cả hắn cũng sẽ phải mất mạng." Nói đoạn nàng vung nhẹ tay hóa phép một cái. Biến nàng thành một mỹ nhân diễm lệ. Thiên hạ khó có ai sánh bằng trong bộ tử y bạch sắc.

Về phần Trương Vệ, chàng cũng đã tỉnh lại từ sớm. Bởi vì đêm qua chàng đã nằm mơ thấy những thứ mà chàng trước giờ chưa từng gặp qua. Khiến chàng nhất thời không kịp hiểu chuyện gì nên đã bừng tỉnh khỏi cơn mộng.

Giấc mơ ấy, hầu như thuộc về Trang Minh Viễn. Biến cố của cuộc đời của Chân Long đã hiện hữu chân thật trong giấc mộng ấy. Nhưng nó không hề là một giấc mơ đẹp mà là một ác mộng, từ con người cho đến thế giới ấy khiến Trương Vệ có chút đắn đo.

Nhưng tạm thời chàng cũng không có quá nhiều thời gian để quan tâm đến những thứ như vậy. Vì ngày hôm nay là ngày cực kỳ quan trong của chàng, ngày mà chàng đã chờ đợi suốt mười năm chỉ chờ khoảnh khắc này. Mạnh mẽ mở cánh cửa ra, mà hướng tầm nhìn về Đế Đô thành. Trương Vệ đã sẵn sàng.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.