Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Chiếm Vương Tọa : Chiến (2).

Tiểu thuyết gốc · 1520 chữ

Phong Đao Hải Cơ đưa hữu thủ cầm thanh đao chỉ thẳng lên trời.

Chân khí của Hồn thú này nhanh chóng được truyền ra bên ngoài, kết hợp với nguyên tố trong tự nhiên mà nó tập hợp được, kết tụ ngay trên đỉnh đầu, đồng thời các nguồn năng lượng lấy nơi đó là trung tâm mà chuyển dịch Hàn khí đến. Được một lác liền sản sinh ra một vòng xoáy ngay tại vị trí đó với hình dạng không nhất quán.

Sự luân chuyển đó kéo dài không bao lâu thì đã tạo ra một hình dáng nhân dạng cầm một đại đao hướng thẳng lên trời, sao chép y nguyên tư thế của Phong Hải Đao Cơ không sai một chi tiết nhỏ nào.

Xẹt qua trong ánh mắt là một sát niệm ngút trời, Phong Đao Hải Cơ nở nụ cười tàn ác, ngay lập tức vung tay hạ đao chém xuống.

Ngay thời điểm ấy hai Hồn thú còn lại đã, nhanh chóng tiếp cận từ hai phía tả hữu của Kim Thần Quang. Khiến Độc Cô Việt buộc phải ra lệnh cho Hồn lực tấn công về cả hai hướng khác nhau, ngay lập tức đã tự đưa bản thân vào bẫy do bọn chúng đã bày ra từ trước. Bọn chúng tận dụng môi trường Hàn Khí đã được tạo ra từ trước mà, khuếch đại theo sức mạnh đến từ Băng hệ.

Nhanh chóng phong toả Kim Thân Quang tại chỗ, không sao có thể di chuyển được, đồng thời hàn khí theo đó mà tiến vào thần thể của hồn lực. Khiến toàn thân của nó khó khăn trong việc cử động, dù có cố gắng nhưng Kim Thần Quang không thể nào thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hàn Khí lên cơ thể mình.

Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, một bức tượng bằng băng đã được sinh ra đi kèm với kim sắc lấp lánh.

Nói về Độc Cô Việt thì hắn là một nhân tài triển vọng của thế hệ tiếp theo của Tiên gia, nhờ việc may mắn sở hữu hồn lực Hỏa hệ "Kim Thần Quang." Một hồn lực nằm trong số những hồn lực Truyền kỳ, nhưng cá nhân của hắn vẫn chưa tu luyện được đến nơi đến chốn, nên nhất thời trở nên lúng túng chẳng khác gì cá đang nằm trên thớt mặc cho đối phương tùy ý xử trí.

Bên cạnh đó, giữa chủ nhân và hồn lực có một mối liên kết với nhau. Cho nên khi bị kìm toả khả năng hành động, cũng đã ít nhiều khiến hắn bị ảnh hưởng. Đứng trước khí chiêu của đối phương đang mạnh mẽ giáng xuống, Độc Cô Việt chỉ còn biết trừng mặt mà nhìn, đồng thời tâm trạng vô cùng bối rối không biết ứng phó ra sao.

Ngay lúc mà trong tâm trí của Độc Cô Việt nghĩ rằng bản thân hắn sẽ phải đối diện với sự chiến bại thì một thanh âm của phượng hoàng theo gió mà truyền đến. Ngay lập tức một cánh chim xanh thẩm, xé gió bay đến chắn ngay trước mặt của Độc Cô Việt vừa kịp lúc đao khí chém tới.

Đanh.

Cả hai va chạm với nhau, nhưng người thắng chỉ có một đó là thứ vừa đến với hình thể to lớn. Vừa cứu Độc Cô Việt một kiếp, phượng hoàng liền đập mạnh đôi cánh tạo ra một trận cuồng phong mang theo hàn khí đẩy lùi cường địch về sau tạo khoảng trống cho cả hai cùng biến mất.

Tất cả diễn ra quá nhanh, khiến địch thủ còn không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên dưới ánh mắt của Trúc Nam Phong hắn đã nhìn ra được mọi thứ bèn nở nụ cười nói:

"Là Băng Phụng sao? Xem ra không chỉ có chúng ta là đến Tiên giới này." Nói đoạn hắn khoát tay ra sau lưng tuỳ ý hưởng thụ một chút mùi vị của chiến trường.

Vừa lúc đó, lại chính là thời điểm Hạ Chấn Bảo đánh sập khu vực bên kia, khiến toàn bộ khu vực rung lắc dữ dội. Cho nên Trúc Nam Phong cũng không mặn mà truy đuổi thêm.

Lăng Tiêu Thành lúc này đã loạn nay lại càng thêm loạn, máu nhuộm đỏ thành cao, xác chất thành gò. Đau thương ở lại với người còn sống, người chết thì vĩnh viễn đã không thể hồi sinh. Ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua đó, đưa Độc Cô Việt đến một nơi an toàn, rồi đôi cánh phượng hoàng cũng đã hoá thành người thường với khuôn mặt vô cùng thân quen.

Khiến hoàng tử không nhịn được mà há miệng gọi tên.

"Tiểu... Tiểu Bảo."

Với nụ cười hiền hoà, Tiểu Bảo tươi cười đáp lễ. n cần hỏi han.

"Hoàng tử, người không sao chứ?"

"Ta không sao, chỉ là Hàn khí có một chút ảnh hưởng đến cơ thể này của ta. Cho nên có một chút cảm giác không được bình thường cho lắm."

Nghe thấy những lời đó, Tiểu Bảo chậm rãi tiến gần đến chỗ của Độc Cô Việt. Nhẹ nhàng cất lời:

"Nếu người cho phép thì hãy để nữ tử tôi chữa trị cho người."

"Vậy phiền Tiểu Bảo cô nương rồi!!" Mặc dù nói thân là hoàng tử Tiên tộc, nhưng tuổi đời của Độc Cô Việt còn khá trẻ. Nữ nhân thì hắn đã gặp không ít, nhưng khi gặp khí chất của Tiểu Bảo đã khiến hắn có chút cảm xúc thích thú. Nên đã không thể rời khỏi mắt khỏi nàng.

Tiểu Bảo không nhận ra điều đó, nhưng cái mà nàng lưu tâm có vẽ không phải là những thứ tạp nham ấy. Nhẹ nhàng đặt ngọc thủ lên cánh tay phải của Độc Cô Việt, đồng thời toàn thân phát ra một nguồn chân khí xanh nhạt. Hàn khí bên trong cơ thể của Độc Cô Việt được nàng truyền dẫn ra bên ngoài, theo nơi da thịt chạm nhau ấy mà được nàng nhanh chóng hấp thụ.

Rất nhanh cơ thể của Độc Cô Việt trở nên nhẹ nhàng, cảm giác đau đớn mà Hàn khí gây ra nay đã không còn tồn tại nữa. Khiến hắn không kìm lòng được mà nói:

"Tuyệt thật!!"

Hành động cùng lời nói có phần trẻ con đó khiến Tiểu Bảo bất giác mà nở một nụ cười thật tươi. Điều đó cũng khiến Độc Cô Việt cười theo, khung cảnh lúc này pha lẫn một chút ngại ngùng.

Thấy việc cần làm đã xong, Tiểu Bảo chậm rãi thu hồi ngọc thủ. Rồi dịu dàng quay lưng đi, đồng thời nói nhỏ:

"Xem ra quân thù sẽ còn khuấy đảo hoàng thành này dữ dội hơn. Thiết nghĩ người nên hộ tống người của hoàng tộc rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt."

"Chuyện đó... cảm tạ cô nương đã quan tâm." Lời cảm tạ chưa ra khỏi môi thì Độc Cô Việt không giấu được nỗi lòng nên đành ngẩng mặt lên nói tiếp"Thật ra, huynh trưởng của ta đã đưa toàn bộ hoàng thất tiên gia về Kim Lăng trước khi kẻ thù kịp thời đến đây rồi. Quân lực ở đây cốt yếu là để cầm chân kẻ thù càng lâu càng tốt."

Vừa nói đến đây, thì Độc Cô Việt liền nhận ra có gì đó bất thường. Từ lúc Độc Cô Bác hạ kết giới xuống dường như không hề nhìn thấy hình dáng của hắn đâu nữa. Theo phản xạ tự nhiên một sự nghi ngờ liền dấy lên trong tâm khảm của Độc Cô Việt. Nhưng trước mặt hắn là người ngoài nên hắn không dám nói ra những suy nghĩ của chính mình.

Hắn bèn chắp tay hướng về phía nàng mà nói

"Tiểu Bảo cô nương, Ta còn việc phải làm, cho nên xin phép được rời đi trước."

Mặc dù hắn là hoàng tử danh phận có phần hơn rất nhiều so với Tiểu Bảo những do nàng có ơn cứu hắn một lần cho nên hắn vẫn tôn trọng mà hành lễ với nàng đồng thời dùng đến kính ngữ. Nói đoạn hắn biến mất chỉ để lại một tàn ảnh.

Việc tại vị trí này cũng đã xong, nên Tiểu Bảo cũng nhanh chóng quay trở lại nơi chiến trường nhằm hỗ trợ cho Kim Mã cùng Khuất Duy Công. Nhưng ngay lúc này cơn địa chấn cho Hạ Chấn Bảo đã được tạo ra, khiến nàng nhận ra được sự đe dọa mà nhanh chóng kiếm vị trí an toàn mà trú ẩn.

Phía bên hướng Bắc của hoàng thành đã bị đánh sập kéo theo những cấu trúc lân cận theo đó mà đổ ngã theo một hiệu ứng dây chuyền, Tiểu Bảo nhìn ra được sự hiện diện của Trương Vệ đang ở đó thì nói thầm:

"Hy vọng rằng ngươi đừng khiến tâm huyết của những người khác bị phí phạm."

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.