Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy đoán của Vương Doãn.

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

Trong gian phòng nhỏ trên Vĩnh Sinh Đường. Dù đã là giờ Sửu hai khắc tuy nhiên vẫn còn lưu lại những ánh đèn cầy.

Với số lượng nhiều, đến nỗi gian phòng sáng trưng không thua kém gì dưới phố.

Mặc dù hiện tại, phố thành Đế Đô đã vơi bớt đi phần nào, sự nhộn nhịp khi xế chiều cũng đã nhường bước lại cho màn đêm hoang vắng. Tuy nhiên tại Vĩnh Sinh Đường vẫn còn hai lão già trung niên cùng nhau hàn huyên tâm sự.

Một ly rồi lại một ly, cuộc trò chuyện của Trương Bảo cùng Vương Doãn cứ thế kéo dài mãi không có dấu hiệu sẽ kết thúc sớm.

Mà dường như tửu lượng của hai người rất cao, trên khuôn mặt vẫn tươi tỉnh như thể chưa từng có một chút rượu nào vào người.

Phải từ khá lâu rồi, họ mới có dịp nói chuyện nhiều như thế thì lẽ đương nhiên sẽ cùng nhau hàn quyên đến tận sáng.

Trong lúc trò chuyện, Trương Bảo buột miệng hỏi:

"Ta vẫn chưa hiểu ý của ông, về việc đưa ta xem tờ giấy kia. Chẳng hay ở đây ông có thể nói qua một chút hay không?".

"Hừm! Được thôi." Vương Doãn nhanh chóng đáp lời. Đồng thời nuốt xuống phần thức ăn vẫn còn lưu lại trong khoang miệng rồi nói:

"Từ lực bút mạng yếu, chấm phết nặng nhẹ ta có thể đoán ra người viết những dòng chữ này. Có đến chín phần là nữ nhân."

"Nữ nhân!!"

Vừa nghe đến đó, Trương Bảo bất chợt rơi vào trầm tư. Ông tự hỏi liệu nữ nhân kia rốt cuộc là ai? Vì trước giờ chưa từng nghe chàng nhắc đến tên hay những thứ tương tự như vậy.

Chưa dừng lại ở đó Vương Doãn uống nhanh một ly rượu, rồi trong khi rót đầy ly mới lão nói tiếp:

"Hơn thế nữa, ta cam đoan người này thực lực phải hơn ta ít nhất ba cảnh giới là ít."

"Hả!" Trương Bảo kinh ngạc vô cùng. Bèn nhanh chóng hỏi dồn. "Có cả người lợi hại đến ngần ấy hỗ trợ cho Vệ nhi ư? Ông không nhầm lẫn đó chứ?"

"Không đâu!" Lão khẳng định.

"Thật là không thể ngờ đến." Nói đoạn Trương Bảo thở dài thườn thượt. Ánh mắt của lão thể hiện rõ sự lo lắng.

"Vệ nhi tư chất thấp kém, chỉ được giai đoạn đầu. Chỉ sợ vị cao nhân kia phật lòng mà trách phạt."

Điều Trương Bảo lo lắng không phải là không có căn cứ. Trước đây có một gia tộc họ Bách vì đắc tội với một Dược sư phẩm cao mà toàn tộc bị diệt chỉ trong một đêm.

Cho nên mỗi khi nhắc đến vấn đề sư đồ đều vô cùng cẩn trọng nhất là với Dược sư. Chẳng qua Vương Doãn là chỗ thâm giao thì có chuyện gì cũng dễ bề hành sự hơn.

Còn người mà Trương Vệ tiếp xúc, tính tình như nào ông cũng không hề biết. Mà lại còn là Dược sư phẩm cao nữa thì đúng như câu trong vui có buồn. Khiến ông nhất thời trở nên vô cùng lo lắng.

Vương Doãn nhìn cái vẻ mặt đó là biết lão bạn già đang suy nghĩ điều gì liền nói tiếp:

"Đừng lo lắng, tiểu tử đó có phúc đấy. Người này có lẽ đã nhìn thấy được tiềm năng của nó. Nên đang dốc lòng giúp sức."

Cảm xúc của Trương Bảo lên xuống như biểu đồ hình sin. Khiến lão không biết nên thể hiện ra bộ mặt nào mới đúng. Bất giác nói:

"Lão già chết tiệt, có gì thì nói hết ra một lượt. Cứ để ta thấp thỏm, lão muốn ta chết vì trụy tim mới vừa lòng à."

"Haha. Thôi, thôi, được rồi, ta sẽ nói ra hết những gì bản thân ta được biết và suy đoán. Đừng cọc tính vậy chứ!"

Vương Doãn bắt được gương mặt dở khóc, dở cười của lão bạn già thì không giấu được nụ cười mà hài hước đáp.

Nói đoạn, Vương Doãn thu lại sự đùa cợt ngay lập tức thay vào đó là một gương mặt đầy sự nghiêm túc.

Vì lão biết rằng những gì bản thân nói ra, rất có thể sẽ là sự thật, hoặc chỉ ít sẽ đúng một vài phần trong đấy. Chưa đầy một khắc sắp xếp từ ngữ lão bắt đầu nói:

"Thứ nhất là manh mối bên trong tờ giấy khuyết kia. Ích Mẫu Thảo cùng Xích Thược vốn dĩ là dùng dược liệu cơ bản dùng để chế một thứ gọi là Nguyệt Ngưng Chân Khí Đan.

Đương nhiên là vẫn còn thiếu rất nhiều thành phần trong đấy, vì hai thứ này có thể dùng làm dược phẩm khác nhưng nó lại đi chung với Trấn Tâm Hoàn.

Về cơ bản Trấn Tâm Hoàn là dùng để an thần dưỡng thể. Không có tác dụng cao siêu gì khác, nhưng có một điều khiến Trấn Tâm Hoàn khác với những dược phẩm khác chính là dung hòa lại tu vi hỗn loạn bên trong cơ thể sau khi đột phá cảnh giới hoặc sau khi dung hợp chân khí vào trong kỳ kinh bát mạch.

Giúp người vừa đột phá có thể an dưỡng một thời gian mà không sợ bị phản vệ.

Ông có thấy kỳ lạ không, ở đây là một sự trùng hợp đến lạ thường đấy."

"Đúng là như vậy, nếu ông không nói thì người không chuyên sâu về dược phẩm như ta khó có thể nhận ra." Trương Bảo gật gù.

"Thứ hai, số lượng mua chỉ vừa đủ chế được một viên Nguyệt Ngưng Chân Khí Đan."

Nói đến đây Vương Doãn thở dài thành tiếng.

"Haizz. Ta tự nhận bản thân kém cỏi, đừng nói là một lần chế thuốc đến nổi chế cả trăm ngàn lần chưa chắc đã có được một viên thuốc hoàn chỉnh.

Mà người này chỉ cần đủ số lượng, không hơn cũng không kém. Chứng tỏ khả năng điều chế phải rất cao, ắt hẳn là từ Ngọc bốn trở lên."

Chỉ mới nghe được đến đây mà Trương Bảo đã đổ cả mồ hôi lạnh, ông không tự chủ được mà bờ môi giật khẽ lên nhè nhẹ.

Không khác gì ông, Vương Doãn nói hết câu bờ vai cũng đã run lên vài trận liên hồi. Tuy nhiên lão vẫn tiếp tục.

"Cuối cùng chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Lúc tiểu tử đó bịa chuyện có nói đến Hồi Hồn Dung Huyết Đan. Ông ở phòng bên chắc đã nghe thấy."

"Đúng là có, nhưng quả thật cái tên này chưa từng nghe qua dù chỉ là một lần. Nên ta cũng đoán nó là bịa cho qua chuyện thôi."

Trương Bảo chậm rãi hồi tưởng rồi đáp.

"Không hẳn, thứ đó thật sự tồn tại, chẳng qua là chúng ta chưa bao giờ được nghe đến mà thôi. Vốn dĩ nó chỉ xuất hiện ở Thần giới và công dụng cho Thần thể, vốn không dùng cho phàm nhân yếu đuối với nhục thể bỏ đi như là chúng ta.

Thử nghĩ mà xem, tiểu tử đó có thừa thời gian đi dạo quanh Vĩnh Sinh Đường. Đương nhiên đã nhìn thấy rất nhiều tên của Dược phẩm khác nhau.

Vậy thì tại sao muốn bịa, không chọn một trong số chúng mà lại chọn một cái tên hoàn toàn xa lạ chưa bao giờ xuất hiện.

Chỉ có thể là nó đã từng nghe qua ở đâu đó hoặc chính là cao nhân kia đang dùng đến.

Từ hai thứ đó có thể khẳng định người đứng sau Trương Vệ là nữ nhân và là Dược sư phẩm Ngọc đồng thời là một cường giả cảnh giới Phi Thần trở lên mà thôi.

Đương nhiên với điều kiện là như ông nói tiểu tử này hoàn toàn mù mịt về Dược liệu, không tái mái chân tay mua về điều chế những loại thuốc không đâu."

Những lời Vương Doãn nói đi kèm với sự cảnh báo đã khiến Trương Bảo nhất thời suy nghĩ. Đúng là trước giờ Trương Vệ dù khổ cực thế nào cũng không mở miệng nữa lời xin ông ngân lượng.

Mà nay lại phá lệ ấp úng khi xin, ắt hẳn đối với chàng thứ này cực kỳ quan trọng. Hơn thế nữa trước đây, Trương Vệ chưa từng học qua Dược sư. Nên ông cam đoan, Trương Vệ phải có người đứng sau như lời Vương Doãn nói.

Lúc này niềm tin của Trương Bảo phần nào đã được củng cố. Khiến lão cười ra mặt nói:

"Xem ra ông vẫn tinh tường như ngày nào. Thôi, chúng ra tiếp tục đi, ngày mai còn nhiều chuyện phải làm."

"Hừm! Được, cạn ly."

Nói đoạn Vương Doãn rót thật đầy ly rượu, cùng Trương Bảo nâng ly đến tận sáng.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.