Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị hỏa.

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Không cần Trương Vệ mở lời, Kinh Như Tuyết cũng biết chàng muốn nói gì. Bèn thị phạm cho chàng được chứng kiến tận mắt.

Bàn tay trái, chậm rãi đưa đến trước mặt chàng và rồi.

Bùng...

Một chùm lửa tử bạch sắc xuất hiện trong lòng bàn tay, nguồn sáng ấy sáng hơn cả đèn cầy.

"Đây là Tử Linh m Hỏa. Muốn sở hữu được nó ta đã phải mất gần 500 năm. Chịu bao khổ sở mới lấy được nó từ m giới mang về đây."

"Tận năm... năm trăm năm. Tỷ không nói quá đó chứ."

Trước sự nghi ngờ có căn cứ của Trương Vệ, đương nhiên là Kinh Như Tuyết cũng phải giải thích ít nhiều rồi. Tuổi thọ của nhân tộc thường rất ngắn, 500 năm là cái gì đó rất xa vời, cho nên khó tin là điều cũng không lạ gì.

"Có những thứ trên đời này, không phải chỉ cần cố gắng là sẽ đạt thành. Dược sư cũng như vậy, khi đệ muốn trở thành một Dược sư luyện chế đan giỏi thì đương nhiên không thể thiếu thứ bổ trợ cực tốt cho nó rồi.

Dị hỏa là một thứ như vậy. Dược phẩm có kết quả như thế nào phụ thuộc vào lửa người chế thuốc dùng như thế nào. Mạnh hay yếu, lớn hay nhỏ đều phải cực kỳ cẩn thận.

Thông thường những Dược sư phẩm kim sẽ dùng đến Lư Trung Hỏa để điều chế. Cho nên thành quả phải nói chỉ có năm phần.

Vậy mới nói những dị hỏa kiểu như này đều được người đời đánh đổi để có được. Biết đâu đấy lại được trường sinh. Đương nhiên cái giá cho sự liều lĩnh cũng không hề nhỏ một chút nào."

Những lời nói của Kinh Như Tuyết mặc dù vô tình, nhưng đã phần nào đánh chết đi cái mộng tưởng sẽ trở thành một Dược sư đại tài của Trương Vệ.

Điều đó nhất thời khiến chàng thở dài một hơi đầy chán chường. Không phải là chàng không muốn liều lĩnh để thử một cái gì đó khác biệt, tuy nhiên chàng đã từng hứa với thân mẫu.

Dù có bất cứ chuyện gì, cái sinh mệnh này vẫn là quan trọng nhất. Cái gì khó quá thì mình cho qua, cái gì giữ lại được cái mạng nhỏ nhoi này thì mình ưu tiên. Cho nên chàng tự nhủ.

"Xem ra trở thành một Dược sư hạ cấp cũng đủ rồi, cố gắng hơn người âu chỉ chuốc lấy họa."

"Xem chừng, người tên Vương Doãn muốn thử xem đệ có chút kiến thức nào về Dược sư hay là không.

Nếu như đệ biết, đệ sẽ giữ những thứ này lại để mai sau cần dùng đến, bởi vì Dược lô phẩm kim như thế này không phải muốn mà có được đâu.

Còn nếu như đệ vốn dĩ đã mù đường, thì đem bán chúng đi cũng thu được chút lợi lộc. Vì dù gì muốn bán lại chúng đệ cũng chỉ bán trong những phường thị của họ mà thôi. Ngoài ra không còn đâu nữa."

Vừa nói, Kinh Như Tuyết đặt dược lô lại lên bàn. Đồng thời đưa chỉ thủ đến chạm nhẹ vào Nhiếp Linh Thảo, gương mặt thoáng một chút suy tư.

"Tỷ quả thật là cao minh, nhìn xa đến như vậy." Chàng hít vào một hơi định nói: " Tỷ..."

"Đệ muốn có mối quan hệ này phải không, nếu không đệ đã không đắn đo đến vậy."

Chàng còn chưa kịp nói, Kinh Như Tuyết đã chen ngang. Câu nói này dường như đánh thẳng vào nội tâm của chàng. Quả thật chàng muốn có mối liên kết với Vĩnh Sinh Đường, vì suy cho cùng rất có lợi cho Trương gia dù rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng vậy.

Nói đoạn, Kinh Như Tuyết đứng dậy một cách chậm rãi, nói:

"Tuy nhiên lúc này chưa phải là lúc đệ học về Dược Sư đâu. Thời gian Tam Minh Tranh Bá đã đến gần.

Đệ phải chiến thắng được nó. Có thông tin này ta đã nắm được rất lâu, có lẽ hôm nay ta sẽ nói cho đệ biết..."

Vẻ mặt chàng, bất chợt trở nên khẩn trương vì biết đâu một người như là Kinh Như Tuyết biết được chàng thật sự có phải là Chân Long như chính chàng đang lo lắng hay không.

Tuy nhiên câu nói sau đó đã khiến chàng phần nào thất vọng.

"Trương Gia Bảo có một loại dị hỏa tên là Hoàng Lạc Kinh Viêm. Dị hỏa này cũng thuộc hàng cực phẩm, có thể nói có rất nhiều Dược sư thèm khát.

Tuy nhiên nó chỉ có thể được dùng bởi huyết thống họ Trương cho nên người khác đừng mong sở hữu.

Theo những gì ta nắm được, chỉ có người bảo chủ hoặc thiếu chủ của Trương Gia Bảo mới có cơ hội được tiếp cận.

Cho nên hiện giờ rất có khả năng phụ thân của đệ đang giữ nó. Xem ra hai mục đích của đệ đều hướng về một mục tiêu rồi đó."

Vừa nghe đến đó, Trương Vệ như người vừa tỉnh khỏi cơn mê. Ánh mắt liền trở nên sáng rực.

Nhờ câu chuyện này, chàng mới hiểu tại sao. Gia đình Nhị phòng lại không muốn chàng tham gia Tam Minh Tranh Bá đến vậy.

"Thì ra, tất cả đều do dị hỏa kia mà ra."

Chàng nói thầm. Sau đó thì cười đáp:

"Vậy thì tốt quá, lại có thêm lý do để đệ cố gắng hơn rồi...Vậy giờ đệ bắt đầu vào tu luyện ngay."

Nói đoạn chàng đứng dậy, nhưng rồi lại chợt nhớ ra điều gì đó. Liền cười gượng nói nhỏ như thể dò xét xem phản ứng của Kinh Như Tuyết.

"Đệ đã lỡ hứa với Vĩnh Sinh Đường sẽ cho họ câu trả lời...."

"Đừng lo, chuyện của đệ là chuyên tâm tu luyện. Còn vấn đề Vĩnh Sinh Đường cứ giao cho ta giải quyết."

Vừa nói, Kinh Như Tuyết quay lại chiếc ghế thân thuộc mà ngồi xuống. Ánh mắt nhìn chàng mà nói.

"Việc luyện chế thuốc cần tốn thời gian, nếu đã về sớm như vậy thì ra bên ngoài Vấn Lạc Nhai lịch luyện một chút đi."

"Vâng." Nói đoạn, Trương Vệ xoay người rời đi. Với chàng mà nói, Kinh Như Tuyết là một người thân cận đáng tin. Chưa bao giờ hắn nói mà chưa từng làm được.

Cho nên chàng cũng không nhiều lời thắc mắc. Tạm thời loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực, chuyên tâm tu luyện để sắp đến những sự kiện trọng đại kế tiếp.

Khi chàng đã đi xa rồi, Kinh Như Tuyết chầm chậm nâng ly trà nóng. Bàn tay vừa mở nắp ly cho hơi nóng phảng phất lên gương mặt đánh phấn khá dày của mình.

Thì hắn bất chợt ngưng trệ nói:

"Không ngờ ta chỉ nhờ Trương Vệ đi mua dược liệu, mà tên Vương Doãn lại đoán ra được nhiều đến như thế. Lão già gần đất xa trời này quả thật không đơn giản."

Lời nói vừa dứt.

Ngay trước mặt hắn xuất hiện một làn sương mù trắng. Theo sau đó là một nhân dạng nam nhân, với một chiếc mặt nạ bán nguyệt được đeo bên nửa mặt phải. Nó kéo dài từ trán đến giữa cằm thì dừng lại.

Nam nhân này lộ diện hoàn toàn hình thể trong tư thế quỳ chống một tay xuống sàn. Hướng về phía Kinh Như Tuyết, cung kính thưa:

"Chủ nhân, cho đòi thuộc hạ."

"Ngươi hãy thay ta đến Vĩnh Sinh Đường Đế Đô một chuyến. Đồng thời giao cho Vương tổng quản Dược phòng của chúng ba thứ này."

Nói đoạn, hắn phẩy nhẹ bàn tay.

Ngay lập tức trước mặt vị nam nhân kia xuất hiện hai chiếc nạp giới màu vàng nhạt. Cùng một chiếc hộp đựng một loại đan dược nào đó.

"Thuộc hạ lắng nghe." Nam nhân, vẫn luôn duy trì cúi đầu nói.

"Nói với Vương Doãn, bên trong hai nạp giới này là những thứ mà hắn đang cần. Đủ dùng trong ít nhất hai năm mà không cần phải lo nghĩ quá nhiều.

Đồng thời giao thứ còn lại cho hắn mà nói rằng: Đông Phương Nghi thay mặt Trương gia gửi lời chào thăm. Chỉ cần hai truyền đạt lại bao nhiêu đó là đủ."

Nói xong, Kinh Như Tuyết từ tốn hớp một ngụm trà. Rồi thục nữ đưa chỉ thủ lên lau ngay phần son môi, đã bị nước vương lại trên đó. Nhẹ nhàng mà lau đi.

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Sau khi lãnh lệnh của chủ nhân thì người nam nhân kia cũng đã biến mất một cách thần thí đúng như cách mà hắn ta đã đến.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.