Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngược dòng về quá khứ (5).

Tiểu thuyết gốc · 1541 chữ

Chàng biết rằng, người trước mặt mình cũng đã tốn hao nhiều tâm huyết đối với một người như chàng.

Cho nên chàng vô cùng cảm kích, công pháp mới dù nói kiểu gì nếu dễ dàng đưa ra. Thì công ơn phải thật rất lớn, không có công pháp nào là miễn phí, dù cho có là công pháp thấp kém cũng vậy.

Chàng không tiền, không bạc, không danh vọng. Ngoài một cái quỳ hay một cái dập đầu cảm tạ thì chàng không còn lại bất kỳ thứ gì nữa cả.

Đối với Kinh Như Tuyết mọi thứ cho Trương Vệ hầu như không cần hồi đáp. Cho nên khi thấy Trương Vệ quỳ xuống, hắn đã ngay lập tức phẩy nhẹ đầu ngón tay.

Phóng ra một đạo năng lượng bạch tử sắc bay đến ôm trọn lấy Trương Vệ mà nâng lên.

Khi cho chàng đứng lên trở lại thì nó liền biến mất, rồi Kinh Như Tuyết mới bắt đầu nói rõ lý do:

"Ta đối với đệ, mà cần những lễ nghi như người ngoài hay sao ? Đệ cứ xem như là một vị huynh trưởng đang làm điều đúng đắn cho đệ đệ của mình là được."

Nói đoạn hắn di chuyển lại gần, dùng bàn tay hữu phủi đi những mảng bụi đang vương trên áo của chàng mà ân cần nói tiếp:

"Mặc dù ta có khả năng, tiên liệu mọi chuyện.

Đoán trước được cả tương lai, nhưng chưa bao giờ ta phụ thuộc hoàn toàn vào nó. Đệ biết tại sao không ?"

Trương Vệ nhìn thấy hành động chăm sóc của Như Tuyết dành cho mình không khác gì người thân thì trong lòng vô cùng ấm áp. Trước một câu hỏi tự phát của tỷ tỷ, chàng liền suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời:

"Đệ không biết, mong tỷ khai sáng."

"Đáp án nằm ở chỗ tương lai có thể thay đổi bởi con người. Con người có suy nghĩ, có động lực và lại càng có khả năng tiềm ẩn đến cả trời đất còn phải khuất phục. Cho nên hôm nay ta đưa cho đệ đi một con đường sáng, tuy nhiên mọi chuyện tốt lên hay xấu đi mọi thứ đều nằm ở cá nhân đệ phấn đấu đến mức độ nào."

Giọng điệu, cùng biểu cảm của hắn như thể muốn gửi gắm nơi Trương Vệ một điều gì đó.

Nhưng Trương Vệ là một kẻ khờ, nghe sao thì hiểu vậy. Chàng mỉm cười đáp khẳng khái:

"Đệ sẽ nỗ lực thật nhiều, để trở thành một cường giả đỉnh cao."

Thấy vậy, Như Tuyết cũng không muốn nói gì nữa. Hắn đi qua khỏi người Trương Vệ một chút, hướng tầm nhìn về phía bàn đá, đồng thời phất mạnh vạt áo một cái.

Một đường sáng theo đó mà quét qua nơi đó, và làm biến mất đi những thứ trên bàn khi nãy cuối cùng thì thay thế chúng bằng năm viên bảo châu sáng lấp lánh.

Với năm, màu sắc khác nhau gồm: đỏ, hồng phấn, vàng, xanh dương, và xám.

Những viên bảo châu với kích thước chỉ bằng một cái nắm tay, và được đặt trên một miếng lót mềm mịn màu trắng. Nhìn sơ cứ ngỡ như là dụng cụ xem bói của những Quẻ Sư.

Nếu không tận mắt chứng kiến những hào quang mà chúng phát ra, có khi lại nhầm thật.

Lúc này Kinh Như Tuyết mới chỉ tay vào chúng mà bắt đầu nói:

"Thứ trước mặt của đệ đây, chính là Tu vi đan."

"Tu vi đan ư ! Chúng quả thật là thứ đó sao ?"

Trương Vệ lòng vẫn còn ngổn ngang trăm nỗi, vừa nghe đến cái tên đó thì trong lòng đầy sự ái mộ.

Vì tu vi đan, không phải là thứ muốn là có thể sở hữu được nó, đồng thời giống như cái tên của mình nó mang đến một sự thèm khát nhất định đối với các tu hành giả.

Chính vì độ quý hiếm cùng nhu cầu cực cao, nên nó được xem như là đại cực phẩm. Khiến ánh mắt của chàng không sao di dời khỏi nơi đó được. Chàng cũng đang rất tò mò muốn đi lên gần mà cầm lấy chúng mà xem thử.

Tuy nhiên Kinh Như Tuyết đã nhanh hơn một bước mà tiến đến cầm ngọc châu màu vàng lên tay mà nói:

"Để ta nói cho đệ nắm về việc chúng ta sẽ làm sắp tới." Giọng nói của hắn bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Nhưng vẫn rất rõ ràng, rành mạch từng câu từng chữ.

"Phế công pháp của đệ lần này sẽ không giống như những gì mà đệ đã từng được biết hay nghe đến trước đây. Bởi vì tu vi của đệ sẽ được ta trữ lại trong tu vi đan, và tích lũy chúng theo thời gian. Nuôi lớn chúng bằng một cách riêng biệt

Về phần của đệ, đệ sẽ phải tu luyện công pháp mới lại từ đầu. Cho đến giai đoạn thích hợp ta sẽ hoàn trả lại cho đệ cả vốn lẫn lãi."

Nếu chỉ nghe đến đây thôi, thì Trương Vệ đã rất vui mừng. Vì suy cho cùng chàng đang là người có lời mà, một việc đầu tư không có nhiều rủi ro, có kẻ ngốc mới không theo mà thôi. Tuy nhiên những lời tiếp theo của Kinh Như Tuyết mới thật sự quan trọng.

"Nhưng không phải là không có rủi ro đi kèm." Giọng điệu có phần nghiêm nghị thái quá khiến người nghe có phần giống như bị đe dọa.

"Vì đây giống như việc tách tu vi tạm thời rời khỏi chân thân. Giống như việc đệ tạo ra một phân thân khác thay đệ đi tu hành vậy. Cho nên đến một khoảng thời gian nhất định, buộc đệ phải thu hồi chúng lại.

Nếu lúc đó đệ không theo kịp nó, hoặc chỉ ít là chứa được lượng tu vi cực khủng mà nó đem lại sau ngần ấy thời gian. Thì đệ sẽ bị phân ra vạn mảnh, không thể luân hồi. Đến lúc đó đại la thần tiên cũng không còn cách nào cứu lấy đệ nữa.

Cho nên việc này, ta muốn đệ phải suy nghĩ cho thật kỹ."

Nói đoạn Như Tuyết đưa ánh nhìn vào đôi mắt của Trương Vệ như thể nhắc nhở chàng một cách đường hoàn. Khiến chàng ngay lập tức phải có những suy nghĩ sao cho thật thấu đáo. Quyết định vội vàng lúc này, ắt hẳn về sau sẽ hối hận không kịp.

Kinh Như Tuyết sao khi nói xong những điều cần nói, thì để cho Trương Vệ có thời gian suy nghĩ. Hắn đã cước bộ lại chiếc ghế quen thuộc mà uống vội một ly trà nóng. Thư thả chờ đợi quyết định đến từ chàng.

Việc này như thể chàng đương đánh cược vào sự nỗ lực của bản thân. Tâm ma của chàng nằm ở chỗ gần mười năm không thăng tiến công pháp, liệu rằng thay đổi nội công cũ và thay bằng cái mới chắc rằng sẽ tốt hơn.

Điều này cần thời gian để chứng thực, nhưng nếu lựa chọn là sai lầm thì xem như cuộc đời của chàng gần như là chấm hết.

Chàng không có quá nhiều chọn lựa cho việc này. Thời gian của chàng dù gì cũng chỉ còn lại hai năm, nếu không dám thay đổi thì e rằng cái danh xưng đáng xấu hổ kia vẫn sẽ chẳng đổi thay.

Cuối cùng chàng cũng tự đưa ra một quyết định nó điên cuồng đến độ, chàng nở một nụ cười không thể nào tươi hơn.

"Vậy cũng chẳng sao, vì đệ lúc này cũng khác gì đâu. Cũng đáng để thử lắm chứ."

Câu trả lời này khiến Kinh Như Tuyết lấy làm hài lòng. Liền đứng dậy, mà đi lại chỗ chàng dùng những lời động viên mà nói.

"Hảo, đúng là những lời mà ta muốn nghe nhất từ miệng của đệ. Tốt lắm ! Vận mệnh nằm trọn trong tay của đệ đấy."

Lời nói đi kèm với hành động vỗ vai đầy thân thiết. Nói đoạn hắn đưa đến trước mắt chàng ngọc châu màu vàng và tiếp tục dặn dò vài điều cần thiết.

Tiếp đến. Trương Vệ cầm lấy ngọc châu di chuyển lại phía ghế đá. Mà ngồi khoanh chân lại với nhau, hướng về phía Như Tuyết mà chầm chậm nhắm mắt.

Hai bàn tay khép lại để ở thắt lưng, bàn tay hữu để bên dưới, bên trên là tay tả cùng ngọc châu được đặt trong lòng bàn tay đó.

Khi chàng đã vào tư thế thì Kinh Như Tuyết lại bắt đầu làm phép. Hai bàn tay giơ ra liên tục nhằm kết ra mấy cái ấn ma pháp.

Kết thúc của chuỗi hành động kỳ quặc đó, hắn chỉ một ngón tay về phía chàng.

Từ đó bức ra một đạo quang bạch tử sắc. Bay đến chỗ Trương Vệ.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.