Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô đơn.

Tiểu thuyết gốc · 1697 chữ

Dạo gần đây Dae Yong thực sự rất bận rộn, ngày nào cũng chỉ ngủ vỏn vẹn 3-4h để kịp hoàn thành những bước cuối cùng của "life is beautiful" cho đúng tiến độ với lịch trình mà công ty đã đặt ra. Cho đến hôm nay thì mọi thứ cũng đã được hoàn thành, phần việc còn lại là của bộ phận nhân sự tại YG nên Dae Yong rốt cuộc cũng có cho mình ngày nghỉ.

Ngủ một giấc đến tận gần 12h trưa, sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên Dae Yong làm là kiểm tra điện thoại của mình, đây là thói quen của Dae Yong. Từ khi vào công ty thì hầu hết lịch trình của Dae Yong đều do quản lý và trợ lý sắp xếp nên sáng nào Dae Yong cũng phải kiểm tra một lượt xem có gì mới không. Hôm nay là ngày nghỉ nên Ye Eun cũng không làm phiền Dae Yong, chỉ có vài tin nhắn của Rosé được gửi từ sáng sớm hôm nay, xem ra hôm nay Rosé cũng không rảnh rỗi, những tin nhắn này chắc là được gửi vào lúc Rosé thức dậy chuẩn bị đi làm.

Hồi đáp lại tin nhắn của Rosé, đợi một lát vẫn không thấy Rosé trả lời, chắc là Rosé đang bận công việc rồi. Dae Yong ngồi dậy duỗi người mấy cái cho tỉnh táo sau đó mới vào toilet vệ sinh cá nhân, tới khi đã tắm rửa xong thì cũng đã qua 1h chiều. Hiếm khi được nghỉ nên Dae Yong cảm thấy mình cực kì lười biếng, ngay cả việc xuống chung cư ăn sáng cũng không muốn làm, mở tủ lạnh ra bên trong có một ít đồ ăn đóng hộp mà Ye Eun đã mua sẵn phòng hờ lúc Dae Yong đói bụng. Lấy đồ ăn nhanh trong tủ lạnh ra sau đó bỏ vào lò vi sóng, chỉ vài phút sau một phần thức ăn nhanh nóng hổi đã nằm trên bàn, Dae Yong liền vừa coi tivi vừa ăn trưa.

Sau khi ăn xong, Dae Yong liền ngồi vào máy tính chơi Liên Minh Huyền Thoại, tựa game này đã nổi tiếng toàn cầu trong vòng những năm gần đây và Dae Yong cũng là một fan cứng của tựa game này. Trước kia Dae Yong đã từng leo lên tới mức rank cao thủ của tựa game nhưng vì về sau liên tục bận rộn với công việc nên cũng ít có thời gian chơi, hiện tại chỉ khi nào rảnh rỗi Dae Yong mới vào game giải trí vài trận, xem đó như một phần thưởng cho sự chăm chỉ làm việc của mình.

Bình thường khi phải đi làm mỗi ngày từ sáng sớm cho đến tận tối khuya thì Dae Yong cực kì mơ ước đến một ngày nghỉ nhưng khi thực sự được nghỉ như hôm nay thì Dae Yong lại thích công việc bận rộn hằng ngày hơn, cũng không phải Dae Yong là một người cuồng việc, chỉ đơn giản vì những khi được nghỉ ngơi như thế này, một mình trong một căn chung cư có phần rộng rãi, Dae Yong sẽ cảm thấy cực kì cô đơn.

Dae Yong ở thế giới trước và Dae Yong ở thế giới này đều có một điểm chung, đó là trẻ mồ côi. Không có tình thương đến từ gia đình đã là một điều cực kì tàn nhẫn, Dae Yong còn không có nỗi một người bạn. Một phần do tính cách của Dae Yong, một phần cũng vì môi trường của những trại mồ cô thực sự rất tệ nên những đứa trẻ từ trại mồ côi đi ra không thể ngây thơ bước vào đời như những đứa trẻ bình thường được, trong đầu chúng có rất nhiều lo toang và nghi ngờ nên rất khó để có thể kết bạn, cũng không trách chúng được, đó chỉ là cách chúng đang tự bảo vệ lấy chính mình khi không có cha mẹ đứng ra bảo vệ như những đứa trẻ khác mà thôi.

Ngủ nướng thích thật đấy nhưng có ai có thể ngủ cả ngày? Chơi game vài ba trận đầu thì vui nhưng Dae Yong cũng không thể cứ ngồi chơi game cả ngày được, chỉ một lát sau Dae Yong đã cảm thấy hơi nhàm chán liền tắt máy tính, sau đó ra phòng khách mở đại một bài nhạc trên mạng rồi cứ ngồi thẫn thờ ở phòng khách, trên tay là một điếu thuốc. Đến lúc này Dae Yong mới cảm thấy được một chút thoải mái.

"Cô đơn cũng tốt, nhàm chán cũng tốt, chỉ cần sống tốt là được"

Dae Yong thì thào.

Đây là mục tiêu sống hiện tại của Dae Yong, Dae Yong không thể thay đổi được quá khứ, không thể chọn được cách mình sinh ra nhưng có thể lựa chọn tương lai cho mình. Dae Yong muốn được ăn ngon mặc đẹp, muốn mua được những món đồ mà mình thích, muốn nhận được những lời tung hô của khán giả khi mình đừng trên sân khấu, Dae Yong tin rằng những điều này sẽ giúp mình đỡ cảm thấy cô đơn hơn, sẽ xua đuổi đi những điều buồn phiền trong lòng mình đi.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, nhạc trên tivi vẫn cứ vang lên, thuốc trên tay Dae Yong hết điếu này lại được châm điếu mới, mãi cho đến khi điện thoại vang lên Dae Yong mới giật mình tỉnh táo trở lại, thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ trong đầu mình.

Điện thoại là do Rosé gọi đến, chắc là đã đọc được tin nhắn của Dae Yong.

"Dae Yong oppa à, anh đang làm gì thế?"

Bên trong điện thoại, giọng nói của Rosé vang lên, Dae Yong nghe ra được trong giọng Rosé có phần hơi mệt mỏi.

"Anh chỉ đang ngồi ở nhà thôi, công việc của em hôm nay thế nào rồi?"

Dae Yong điều chỉnh lại tâm trạng sau đó trả lời Rosé.

"Em vẫn còn hai phân cảnh quay nữa mới có thể kết thúc phần việc ngày hôm nay, chắc cũng phải 11-12h đêm mới xong mất"

Rosé đáp lại.

Nghe vậy Dae Yong thoáng giật mình chợt nhìn ra ngoài cửa, bầu trời đã chuyển tối từ lúc nào không hay. Xem ra mình đã ngồi thẫn thờ như thế này rất lâu rồi.

"Anh đang ngồi ở nhà cũng chán quá, hay là anh ghé qua em rồi sau khi xong công việc, mình cùng đi ăn gì đó?"

Dae Yong hỏi lại.

"Như vậy có phiền anh không, nếu anh qua thì cũng phải ngồi chờ khá lâu á"

Rosé đáp lại, Dae Yong ngay lập tức nhận ra giọng Rosé có một chút vui vẻ hơn ban đầu.

Rõ ràng là sợ Dae Yong cảm thấy phiền nhưng thực sự lại mong đợi Dae Yong đến.

Phụ nữ là một giống loài khó hiểu nhất trên thế giới, đôi khi nói có chính là không, nói không chính là có, nếu như chỉ nghe sao làm vậy thì thực sự là một gã khờ. Giống như tình huống hiện tại, rõ ràng Rosé nói rằng sợ Dae Yong phiền nhưng nếu vào lúc này Dae Yong trả lời là" ừ phiền thực" rồi không đến thì một Rosé thiên thần cũng sẽ hoá thành ác quỷ, đương nhiên Dae Yong không ngu đến vậy.

"Anh đang rảnh rỗi mà, em nhắn địa chỉ đi rồi anh đến"

Dae Yong đáp lại.

"Anh có thực sự đang rảnh không đấy?"

Rosé trả lời.

"Thực sự rất rảnh, rảnh đến mức muốn điên luôn rồi"

Dae Yong ngay lập tức đáp lại.

"Vậy được rồi, để em nhắn tin địa chỉ qua cho anh"

Rosé trả lời, giọng nói đã vui vẻ hơn lúc vừa gọi điện rất nhiều.

Bên trọng một trường quay tại đâu đó, Rosé vừa tắt máy xong thì liền nở một nụ cười rạng ngời, sau đó liền nhắn tin địa chỉ qua cho Dae Yong.

"Nói chuyện với ai mà cười tươi quá vậy"

Jisoo ngồi kế bên thấy vậy liền hỏi.

"Là Dae Yong, ảnh nói sẽ qua đây chờ em làm việc rồi sau đó cả hai cùng đi ăn tối"

Rosé cười tươi đáp lại.

Những thành viên trong nhóm BlackPink thân nhau từ ngày còn bé cho đến tận bây giờ nên không có điều gì không thể chia sẻ cho nhau cả, kể cả việc yêu thích một ai đó. Hiện tại chỉ có Dae Yong là không biết gì chứ ba thành viên còn lại của BlackPink đều biết rằng Rosé đang rơi vào lưới tình.

"Wow, phát triển nhanh quá đó nha, chỉ mới gần một tháng mà hai đứa đã tới tình trạng này rồi à?"

Jisoo liền trêu chọc.

"Tụi em vẫn chỉ là bạn thôi, chị đừng chọc em"

Rosé trả lời, hai má lại ửng hồng.

"Có bạn nào mà lại đến ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ chỉ để đi ăn tối như thế này, khai mau có phải hai đứa đang yêu nhau rồi đúng không?"

Jisoo lại tiếp tục trêu trọc.

"Tụi em vẫn là bạn thiệt mà, chỉ là...chỉ là nói chuyện nhiều hơn một chút thôi"

Rosé ấp ủng trả lời, hai má đã đỏ ửng lên.

"Được rồi là bạn là bạn, đi tới quay nốt hai cảnh còn lại thôi, để ai kia còn đi ăn với bạn haha"

Jisoo thấy cô em của mình đã ngại ngùng chết đi sống lại rồi nên cũng không trêu chọc nữa, sau đó cả hai chị em đều vui vẻ tiếp tục công việc của mình.

Ở tại chung cư, Dae Yong cũng đang nở một nụ cười vui vẻ, đương nhiên nụ cười này không phải vì nghe được câu chuyện tại trường quay, nụ cười này vì trên đời này, ít nhất vẫn còn có người nhớ đến mình, mình không cô đơn!

Bạn đang đọc Đại Minh Tinh sáng tác bởi hdt1258
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hdt1258
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.