Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm hứng

Tiểu thuyết gốc · 1157 chữ

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi"

Nữ huấn luyện viên vũ đạo nói với Dae Yong.

Dae Yong bắt đầu tập vũ đạo từ 10h sáng, hiện tại đã gần 4h chiều, gần 6h tiếng liên tục trong phòng tập đã trôi qua.

Thực sự mà nói Dae Yong chẳng hề ưa việc tập vũ đạo này chút nào mặc dù biết rằng vũ đạo tại giới giải trí Hàn Quốc là một điều không thể thiếu đi theo phụ trợ cho phần trình diễn của mình, giúp khán giả mang lại một trải nghiệm tốt hơn khi xem biểu diễn.

Nhưng song song với đó Dae Yong cảm thấy việc thực hiện quá nhiều vũ đạo khiến mình không thể nào tập trung hát hết công lực được, mỗi khi tập vũ đạo Dae Yong luôn có một cảm giác mình đang cố mang ngoại hình, biểu cảm gương mặt ra để kiếm cơm vậy chứ không phải tài năng âm nhạc, điều này khiến Dae Yong cảm thấy không thoải mái khi vừa hát vừa thực hiện vũ đạo. Mặc dù biết vũ đạo tốt là một lợi thế rất lớn với những khán giả trẻ, nhất là khán giả nữ nhưng thực sự Dae Yong không cảm thấy thoải mái chút nào.

"Đến khi nào mình mới có thể không quan tâm hết mấy thứ này, chỉ cần ngồi một chỗ biểu diễn mà khán giả vẫn thưởng thức nó một cách trọn vẹn?"

Vừa lau mồ hôi Dae Yong vừa thì thầm.

Nếu như có quyền lựa chọn, Dae Yong thà ít nổi tiếng hơn một chút chứ không hề muốn phải cố làm những điều mình không thích chỉ để kiếm thêm một ít lời ngợi ca nhưng đời đâu như mơ, một khi quyết định gia nhập công ty thì Dae Yong biết mình đôi khi sẽ phải làm những điều mà bản thân không hề thích. Ăn gì, mặc gì, xuất hiện trước khán giả ra làm sao, phát ngôn như thế nào.... đều bị công ty một phần nào đó kiểm soát. Điều này đôi khi khiến Dae Yong cảm thấy mình không phải là một rapper, một ca sĩ mà đang là một diễn viên. Chỉ khi ở nhà Dae Yong mới được là chính mình, những thời gian còn lại đều phải mang mặt nạ và diễn một vai diễn mà người khác thích thấy về mình.

Không biết vì sao mà từ sau khi phát hành "Life is beautiful" thì suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Dae Yong, đôi khi chỉ là suy nghĩ thoáng qua, đôi khi lại khiến Dae Yong mất ăn mất ngủ. Đã vậy Dae Yong còn chẳng thể tâm sự điều này với ai vì thực sự Dae Yong chả quen biết ai trong giới giải trí cả, Dae Yong cũng không muốn cho Rosé thấy sự yếu đuối này của mình.

"Không nói được với ai, tại sao lại không dùng âm nhạc để nói với chính mình?"

Tự nhiên trong đầu Dae Yong bừng tỉnh.

Dae Yong biết đây là áp lực mà bất cứ nghệ sĩ mới nào cũng sẽ trải qua, Dae Yong không biết người khác đối diện với những áp lực này như thế nào nhưng với Dae Yong thì đã có hướng giải quyết, đó chính là âm nhạc.

Dae Yong như một người đang lạc trong rừng bỗng nhiên tìm được hướng đi cho mình, sự uể oải sau khi tập vũ đạo tự nhiên cứ thế mà biến mất, Dae Yong tắm rửa sơ qua sau đó liền trở về nhà của mình, mặc dù căn chung cư hiện tại của Dae Yong vẫn chưa có phòng thu âm nhưng sáng tác cơ bản thì vẫn được, sau khi hoàn thành thì trở lại phòng thu của công ty để hoàn thiện tác phẩm cũng chả sao.

Trong xe trên đường trở về nhà, câu chữ cứ như vậy mà hiện lên trong đầu Dae Yong một cách tự nhiên, cứ như kiểu những câu chữ này vẫn luôn ở đó, chỉ là bây giờ mới xuất hiện thôi. Dae Yong biết mình đang vào trạng thái rất kì lạ, Dae Yong như đang thoát ly khỏi những thứ thực tại, tâm hồn Dae Yong như những áng mây đang bay bổng trên bầu trời. Đây là một trạng thái mà tất cả nghệ sĩ trên thế giới đều thèm muốn, một cảm giác chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, những sản phẩm này một khi được hoàn thành chưa chắc có thể trở thành một bản hit đối với khán giả nhưng nó chắc chắn sẽ là một bản nhạc tuyệt vời đối với người nghệ sĩ.

Khi xe gần tới nhà, Dae Yong còn kêu Ye Eun ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua một đống bia rượu cùng với vô số đồ ăn. Đến khi tới cửa chung cư, Ye Eun như thường lệ đang muốn bước vào thì Dae Yong đã ngăn lại.

"Để thức ăn ở đây rồi em về đi, mấy hôm tới em ở nhà nghỉ ngơi đi, coi như bù cho đợt bận rộn vừa rồi"

Dae Yong lên tiếng.

"Oppa à, em vẫn còn khoẻ mạnh mà, em vẫn làm được"

"Nếu như em có làm gì không vừa ý anh thì anh cứ nói cho em biết, em có thể sửa đổi được"

Ye Eun liền hoảng hốt đáp lại, cứ tưởng rằng mình vừa làm gì phật ý Dae Yong.

Ye Eun đang rất thoả mãn với công việc này, với một thực tập sinh không thể ký hợp đồng nghệ sĩ với công ty như Ye Eun thì công việc này đã rất tốt, thu nhập cao mà lại được làm trong ngành nghề mà mình ưa thích, Dae Yong cũng rất thoải mái với Ye Eun nên Ye Eun thực sự không muốn mất công việc này tí nào.

"Đừng lo, chỉ là anh đang có cảm hứng sáng tác nên mấy ngày tới sẽ tập trung sáng tác"

Dae Yong biết Ye Eun hiểu lầm nên liền giải thích.

"Phù, làm em hết hồn, cứ tưởng mình làm sai cái gì rồi chứ"

Ye Eun thở phào nhẹ nhõm.

"Lát em báo với bên công ty giùm anh, mấy ngày tới nếu như không có việc gì quan trọng thì đừng tới làm phiền anh"

"À sẵn tiện nhắn cho Rosé một tiếng giùm anh với"

Dae Yong dặn dò Ye Eun, sau đó liền đóng cửa phòng lại.

Tắt nguồn điện thoại đi, sau đó mở tủ lạnh ra lấy một chai bia, bật một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, Dae Yong cứ nằm ngửa cổ ra ở ghế sofa phòng khách như vậy, lâu lâu lại hớp một ngụm bia.

Đúng là không đâu thoải mái bằng nhà được!

Bạn đang đọc Đại Minh Tinh sáng tác bởi hdt1258
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hdt1258
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.