Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trạng thái vô địch

Phiên bản Dịch · 2617 chữ

Chương 167: Trạng thái vô địch

Trên chiến trường, Trác Phàm khí thế như hồng, giống như một tên vương giả bất bại từng bước một tiến gần tới ba người, trong mắt sát khí như hai thanh lợi kiếm hướng về phía trước đảo qua, khiến bọn hắn ngăn không được mà run rẩy trong lòng.

Lúc này Trác Phàm, căn bản là đã trong trạng thái vô địch, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật. Hoàng Phủ Thanh Vân bọn hắn, cư nhiên căn bản không sinh ra nổi ý chí phản kháng, chỉ có thể run rẩy liên tiếp lui về phía sau.

Có lẽ bọn họ nằm mơ cũng sẽ không mơ tới bọn hắn cũng có ngày lại gặp được đối thủ cường hãn như thế.

Tam đại gia tộc ba đại cao thủ liên thủ, lại còn rơi vào tuyệt cảnh như vậy, thật sự là một câu chuyện cười mà.

Trên đầu mồ hôi lạnh ứa ra, Độc Thủ Dược Vương nhìn chằm chằm vào Trác Phàm ở trước mặt, trong lòng run rẩy. Tuy đã biết được nhược điểm trí mạng của đối phương, chỉ cần kéo dài đủ thời gian liền có thể chuyển bại thành thắng, nhưng dù như vậy, lại vẫn như cũ có loại cảm giác bất lực sâu sắc.

Đây chính là cường đại, coi như đối thủ biết nên làm như thế nào, cũng vẫn sẽ bất lực, chỉ bởi vì thực lực cách biệt quá lớn.

Không khỏi hung hăng khẽ cắn môi, Độc Thủ Dược Vương suy nghĩ một lát, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia quyết đoán, trong tay lóe lên quang mang, liền xuất hiện một cái bình sứ, nhìn về phía hai người Hoàng Phủ Thanh Vân nói: "Nhị công tử, các ngươi tiếp lấy viên đan dược kia."

Nói rồi, liền mở nắp bình ra, đem hai viên đan dược ném về hướng hai người.

Hoàng Phủ Thanh Vân cùng ngũ trưởng lão đưa tay tiếp nhận, tập trung nhìn, mặt hiện lên nét cổ quái. Trác Phàm giương mắt nhìn lên, cũng lắc mi đầu một cái. Đan dược này hắn không thể không quen thuộc hơn được, chính là Bạo Nguyên Đan hắn vừa mới dùng qua.

Tròng mắt ngăn không được rung động, Hoàng Phủ Thanh Vân mặt ngưng trọng nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương nói: "Nghiêm lão, thật muốn làm đến bước này sao. Thế nhưng coi như muốn tự bạo, mới có thể ngăn được tiểu tử kia, cũng không cần hai người cùng tự bạo đi."

Nói rồi, Hoàng Phủ Thanh Vân giương mắt nhìn về ngũ trưởng lão phía đối diện, ánh mắt khẽ híp một cái, quát to: "Ngũ trưởng lão, nhiệm vụ này giao cho ngươi, ngươi yên tâm đi thôi. Sau đó ta sẽ đích thân đến nhà, hướng quý cốc chủ đa tạ, khen ngợi sự anh dũng của ngươi. Đế Vương Môn cùng U Minh Cốc, sẽ vĩnh viễn là đồng minh huynh đệ!"

Lúc tự bạo tìm lão tử lên, ngươi tại sao không đi?

U Minh Cốc ngũ trưởng lão quả thực muốn chửi ầm lên, nhìn cái ánh mắt lạnh lùng kia của Hoàng Phủ Thanh Vân, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Cái Đế Vương Môn này thực sự quá không phải thứ tốt gì, không nói đến việc cái tên Hoàng Phủ Thanh Vân này sau này liệu sẽ thực hiện lời hứa, cùng U Minh Cốc kết minh hay không. Coi như hắn thật sự làm như thế, lão tử đều ợ ra rắm, muốn cái vinh dự kia có ích lợi gì?

Coi như hắn thân là U Minh Cốc ngũ trưởng lão, cũng không cần thiết vì gia tộc hi sinh đến loại trình độ này đi.

Mà thấy ngũ trưởng lão do dự, Hoàng Phủ Thanh Vân ánh mắt khẽ động, mắng chửi: "Tiểu tử này vốn chính là do U Minh Cốc các ngươi rây vào, lẽ ra phải do các ngươi phụ trách!"

Ngũ trưởng lão sắc mặt âm trầm, hàm răng cắn chặt, thật muốn đánh tên Hoàng Phủ Thanh Vân này một quyền.

Trác Phàm cái tên ác ma này xác thực cùng U Minh Cốc chúng ta có thù, nhưng ngươi không phải cũng là muốn trừ khử hắn sao. Hiện tại đánh không lại, liền đem lão tử đẩy ra, cái quái gì vậy?

Trác Phàm đứng ở một bên nhìn đến, không khỏi lắc đầu bật cười, khinh miệt bĩu môi.

Sống chết ngay trước mắt, phàm là có một đường sinh cơ, người bình thường đều chọn tự thân chạy trước, làm gì có chuyện sẽ vì người khác mà hi sinh, làm giá y một cách vô ích? Đừng nhìn những người này đối với Đế Vương Môn mỗi một cái đều tất cung tất kính, nhưng thật sự muốn để bọn họ vì Đế Vương Môn mà đầu rơi máu chảy.

Hừ hừ, ai cũng không ngu như vậy!

"Hắc hắc hắc. . . Các ngươi không cần đưa đẩy cho nhau, hai tên cùng chết đi." Không khỏi cười gian một tiếng, Trác Phàm trên nắm tay đã toát ra cuồn cuộn hắc khí.

Hai người Hoàng Phủ Thanh Vân trong lòng run lên, lần nữa bị dọa đến cùng nhau lui lại hai bước.

Độc Thủ Dược Vương thấy tình cảnh này, lắc đầu thở dài, lớn tiếng nói: "Nhị công tử, ngũ trưởng lão, lão phu cho các ngươi viên đan dược kia, không phải để cho các ngươi tự bạo. Là để cho các ngươi học tiểu tử kia, dùng để tăng cường nguyên lực."

"Ngươi nói cái gì?" Hai người đồng thời giật mình, bất khả tư nghị nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, trong lòng sợ hãi.

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Độc Thủ Dược Vương trên mặt lóe lên một chút mất mát. Hai người này dù sao cũng là nhân vật trọng yếu của bảy thế gia, nhưng luận dũng khí còn không bằng cái mao đầu tiểu tử này.

Sau đó nghiêm sắc mặt, trịnh trọng nói: "Hai vị đều là luyện thể tu giả, mặc dù không biến thái bằng tên quái vật này, nhưng cũng là thế hệ có thân thể mạnh mẽ. Tiểu tử kia liên phục năm viên đều không có việc gì, các ngươi chỉ nuốt một viên, lại có cái gì không được? Dù sao đều phải chết, không bằng liều mạng một phen, cùng lắm lão phu cùng các ngươi thần hình câu diệt thôi, cũng tốt hơn hiện tại như cừu non đợi làm thịt, sinh tử đều nằm trong tay người khác đi."

Hai người không khỏi khẽ giật mình, lại nhìn về viên đan dược trong tay, trầm ngâm một lát, trong mắt đột nhiên lóe qua một tia kiên định, cũng không chần chờ, hơi ngửa đầu nuốt vào.

Chỉ một thoáng, cuồng phong đại quyển, hai người Hoàng Phủ Thanh Vân nhất thời cảm giác nguyên lực trong cơ thể mình đang lấy cấp số nhân bạo tăng, đang không ngừng tăng cao. Nguyên lực cường đại, không ngừng mở rộng gân mạch của bọn hắn, bắp thịt không ngừng bị xé rách, cái cỗ bứt rứt đau đớn kia, khiến bọn hắn ngăn không được mà rống to lên, âm thanh chấn động thương khung.

Sóng âm mãnh liệt bao hàm nguyên lực dồi dào, làm cho những con Chấn Thiên Huyết Bức trong không trung cũng ào ào tản ra. Mọi người vây xem càng dồn lực che lỗ tai, đầu đau muốn nứt.

Còn có một số người thực lực không đủ, lại thật sự bị cái sóng âm này trực tiếp phá vỡ màng nhĩ, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

Trác Phàm cũng hơi hơi lui về phía sau mấy bước, cảm thụ lấy cái khí thế không ngừng tăng trưởng kia, tròng mắt ngăn không được co rụt lại. Độc Thủ Dược Vương cũng bị bức phải rút lui đến hơn mười bước, nhưng vẫn như cũ cảm thấy hô hấp trì trệ.

Dù sao Hoàng Phủ Thanh Vân hai người đều chân chính là Thiên Huyền cao thủ, nguyên lực tăng trưởng gấp mười lần, khí thế càng không phải loại tầm thường.

Rốt cục, khí thế đang không ngừng tăng lên cũng dừng lại, Hoàng Phủ Thanh Vân cùng ngũ trưởng lão liếc nhìn nhau, cảm thụ lấy nguyên lực trên thân đang dâng trào, đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Bọn họ còn chưa từng cảm giác qua, chính mình cường đại như thế.

Lúc này nhìn lại về phía Trác Phàm, bọn họ đã hoàn toàn không còn sợ hãi, ngược lại trong mắt sát ý càng đậm.

"Ha ha ha. . . Quả nhiên là thế, lấy thực lực của Thiên Huyền cảnh luyện thể tu giả, chỉ phục dụng một viên Bạo Nguyên Đan, cũng không có gì đáng ngại." Độc Thủ Dược Vương không khỏi hưng phấn cười to, vốn dĩ hắn chỉ là thời điểm tới gần tuyệt cảnh thí nghiệm một chút, không nghĩ tới thật sự thành công.

Đám người Long Cửu, cảm thụ lấy cái khí thế bàng bạc kia của hai người, cư nhiên đã vượt qua Trác Phàm, sắc mặt bất giác lại ngưng trọng lên. Lần này, Trác Phàm ưu thế không còn, mà thời gian cũng rất nhanh sẽ hết.

Nếu cứ tiếp tục như này, coi như không bị hai người này liên thủ đánh bại, nguyên lực cũng sẽ hao hết mà chết.

Điểm này, Trác Phàm đồng dạng rõ ràng nhất, cho nên trong lòng cũng là lo lắng vấn đề đó nhất.

Song quyền bỗng nhiên nắm chặt, Trác Phàm toàn thân khí thế đại phóng, sau lưng Lôi Vân Dực lôi quang nổ vang, một đôi lãnh mâu nhìn chằm chằm ba người đối phương: "Hiện tại chúng ta đều rõ ràng, ta không còn có nhiều thời gian để lãng phí, thì một chiêu tuyệt thắng bại đi."

"Hừ, cũng hợp ý ta, bổn công tử muốn đích thân  nắm đầu của ngươi xuống."

Chưa bao giờ cảm giác được lực lượng cường đại như thế khiến Hoàng Phủ Thanh Vân lòng tự tin bạo tăng, cười lớn một tiếng, khí thế toàn thịnh bỗng nhiên thả ra. Như nghe tiếng long ngâm gào rú, sáu đầu Kim Long nhất thời quấn lên thân thể hắn, giống như lúc trước Trác Phàm thấy hắn động thủ lúc.

Thế nhưng rất nhanh, Hoàng Phủ Thanh Vân lần nữa hét lớn một tiếng, đầu Kim Long thứ bảy đột nhiên hiện thân, lại quấn lên thân hắn.

"Hoàng Cực Bá Thể Quyết, đệ thất trọng!" Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, không chỉ đám người Độc Thủ Dược Vương, đến cả đám Long Cửu cũng không nhịn được hít sâu một hơi.

Cái này Hoàng Cực Bá Thể Quyết chính là tuyệt thế luyện thể công pháp, mỗi lần đột phá nhất trọng, toàn thân gân mạch cốt cách tựa như thoát thai hoán cốt, tăng cường thêm mười phần. Bây giờ tại thời khắc quan trọng này, cái tên Hoàng Phủ Thanh Vân này vậy mà lại đột phá, thực lực của hắn muốn tăng mạnh không chỉ gấp mười lần.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Phàm lại càng thêm lo lắng.

Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vân, cùng Trác Phàm cái tên quái vật này so sánh, đồng dạng cũng tiến vào hàng ngũ quái vật.

"Hắc hắc hắc. . . Xú tiểu tử, uy lực chân chính Cực Bá Thể Quyết của  Đế Vương Môn Hoàng, bổn công tử hôm nay liền để ngươi mở mang kiến thức một chút."

Hoàng Phủ Thanh Vân hét lớn một tiếng, bỗng nhiên xông về phía trước. Chỉ trong sát na, như dời non lấp bể, bảy đầu Kim Long hộ thân, thế bất khả kháng.

Trác Phàm tròng mắt hơi híp, không chút sợ hãi, cũng xông qua chỗ hắn. Nhưng cùng Hoàng Phủ Thanh Vân so sánh khí thế, lại yếu hơn mấy phần. Mọi người đang quan sát bất giác càng thêm lo lắng.

Thế nhưng lúc hai người sắp va vào nhau, Trác Phàm trong mắt đột nhiên lóe qua một đạo tà dị chi sắc, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử, cùng lão tử so vũ kỹ,  Đế Vương Môn ngươi còn kém xa vạn dặm đấy."

Vừa dứt lời, Trác Phàm rống to một tiếng: "Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ nhất, Ma Long ngút trời!"

Rống!

Một tiếng gầm kinh thiên phát ra, quanh người Trác Phàm đột nhiên xuất hiện một đạo hư ảnh Cự Long màu đen, va chạm cùng Hoàng Phủ Thanh Vân.

Đột nhiên, bảy đầu Kim Long cùng một đầu Hắc Long đánh nhau, ba động khí thế cường đại làm cho chung quanh tất cả mọi người đều phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, tu vi yếu trực tiếp bị chấn đến ngất đi.

Cho dù là Độc Thủ Dược Vương, cũng bị đánh bay ra bên ngoài trăm mét, nhìn sự trùng kích phía trước, mặt hiện lên nét hoảng sợ.

Hắn vạn lần không nghĩ đến, Trác Phàm còn ẩn giấu đi tuyệt kỹ dạng này, lại không chút nào thấp hơn Đế Vương Môn Hoàng Cực Bá Thể Quyết, thậm chí còn còn hơn.

Rốt cục, mãnh liệt trùng kích cũng tán đi, mọi người không khỏi thở phào, nhịn không được nhìn về phía khói lửa tỏa khắp nơi kia, cư nhiên tròng mắt đều co rụt lại, hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ thấy giờ này khắc này, Trác Phàm cùng Hoàng Phủ Thanh Vân đã đổi vị trí, bất quá Trác Phàm khí thế vẫn y nguyên không hề giảm, uy phong bát diện, giống như một Chiến Thần, đỉnh thiên lập địa. Trong ánh mắt, lộ ra bá khí không gì sánh kịp.

Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vân cư nhiên đã sắc mặt tái nhợt, dưới chân tràn đầy máu tươi chảy ra. Cúi đầu nhìn qua, toàn bộ nửa nghiêng thân thể hắn vậy mà hoàn toàn bị đánh nát, nội tạng từ lâu đã hóa thành tro bụi.

"Làm. . . Làm sao có thể. . . Cường đại đến vậy. . ."

Hoàng Phủ Thanh Vân trừng mắt nhìn lỗ hổng dưới thân, con ngươi trống rỗng, thẳng tắp ngã vào trong vũng máu. Giống những người bị Trác Phàm giết chết, đều chết không nhắm mắt.

Tê!

Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này mọi người lại nhìn về phía Trác Phàm, đã không chỉ là kinh hãi, đã trở thành hoảng sợ. Hoàng Phủ Thanh Vân phục dụng Bạo Nguyên Đan, thực lực mạnh nhất từ trước đến nay, vậy mà trong nháy mắt liền bị tuyệt sát.

Cái này không chỉ có Độc Thủ Dược Vương nhìn đến ngây ngốc, coi như đám người Long Cửu cũng khiếp sợ tột đỉnh, đối với thực lực của Trác Phàm lại có một cái nhìn mới.

Nguyên bản bọn họ thấy Hoàng Phủ Thanh Vân cường đại như thế, cho rằng Trác Phàm cùng hắn đánh ngang tay, liền đã không dễ dàng gì. Nhưng không nghĩ tới, còn thật sự bị hắn giết, lại còn là một chiêu liền miểu sát!

Hít một hơi thật sâu, Tạ Thiên Dương một mặt thổn thức: "Hiện tại, ta càng thêm kiên định việc trở về cùng đại ca luyện kiếm. . ."

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 195

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.