Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần nữa đột phá

Phiên bản Dịch · 2245 chữ

Chương 24: Lần nữa đột phá

Dưới bóng đêm đen, một đạo hồng quang lóe qua, xuyên qua từng cánh cửa, tiến vào trong trong phòng Trác Phàm, chui vào trong thân thể của hắn.

Trác Phàm thở dài một hơi, mở hai mắt ra, cảm thấy may mắn, may mà Huyết Anh chạy nhanh, nếu không mà bị lão giả đầu hói bắt được thì dở người.

Hắn vạn vạn không ngờ, Thái gia lại có người mạnh như thế. Tuy hắn nhìn không ra tu vi của lão giả kia, nhưng người kia cho hắn cảm giác lại không khác gì thần nhãn Long Cửu, hiển nhiên thực lực không dưới Long Cửu.

Mà một khi Huyết Anh bị hủy, hắn tất nhiên cũng sẽ bỏ mình. Nhưng mà, Huyết Anh còn sống, dù hắn tự bạo tâm mạch, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bời vì từ thời khắc luyện thành Huyết Anh, Huyết Anh chính là tâm mạch của hắn.

"Xem ra cần phải gấp rút tu luyện, tăng cường thực lực."

Giờ khắc này, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm tới gần. Tuy trước mắt hai nhà U Minh Cốc và Tiềm Long các còn có thể tạm thời bảo trì bình ổn, cồn Hắc Phong Sơn có lẽ sẽ là mồi dẫn lửa, đến lúc đó Lạc gia mới nguy hiểm.

Cho nên bây giờ phải làm cho Huyết Anh trở thành Đoán Cốt Cảnh. Khi đó dù gặp phải cường giả như Long Cửu, hắn cũng có sức đánh một trận.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng nhắm mắt vận công, luyện hóa những nguyên lực cùng huyết khí mà Huyết Anh mang về.

Chỉ một thoáng, hồng quang huyết sắc lóe lên giữa bụng hắn, đạo đạo khí lưu màu đỏ dọc gân mạch dũng mãnh lao tới ngực, nơi những khí lưu này tụ tập chính là vết thương trước kia, vết thương to như cái hang bắt đầu khép lại một cách thần kỳ, tâm mạch cũng bắt đầu nhảy lên.

Chỉ nửa canh giờ, thương thế đã hoàn hảo như lúc ban đầu. Sau đó, Trác Phàm gấp rút vận công, luyện hóa nguyên lực thành khí lưu màu đen. Một bộ phận chảy xuống vùng đan điền, một bộ phận trả lại cho Huyết Anh, tăng tu vi cho nó.

Nguyên lực từ hơn năm mươi Tụ Khí cảnh dần dần bị luyện hóa, Trác Phàm rất nhanh liền đột phá Tụ Khí tam trọng, rồi tiếp tục xông thẳng tới Tụ Khí tứ trọng.

Phốc! Trác Phàm với Huyết Anh song song đột phá đến Tụ Khí tứ trọng.

Trác Phàm không khỏi mừng rỡ, thực lực này bay thật quá mức dễ dàng, lúc trước hắn đột phá Tụ Khí nhị trọng cần tới gần mười ngày, lần này lại liên tục đột phá hai trọng.

Nhưng khi hắn muốn tiếp tục đột phá đến Tụ Khí ngũ trọng, thì nguyên lực trong Huyết Anh đã kiệt quệ.

Tuy Trác Phàm vẫn chưa thỏa mãn, nhưng một hơi liên tục đột phá hai trọng, đã để hắn vừa lòng thỏa ý.

Giương mắt nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã ư sáng, hắn đứng dậy thư giãn gân cốt, rồi đi ra ngoài cửa, có người từ Hắc Phong Sơn muốn tới, hắn nhất định phải tìm một chỗ an toàn cho Lạc gia lánh nạn mới được.

Kẹt kẹt! Trác Phàm mở cửa phòng, đột nhiên, "Bịch" một tiếng, một thứ gì đó nện lên chân hắn, hắn cúi đầu nhìn, liền thấy Lạc Vân Thường xoa xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, rồi lúng túng đứng lên.

"Ngươi ngồi trước cửa phòng ta làm gì?" Trác Phàm nhướn mày, nghi ngờ nói.

Hôm qua tâm thần hắn tương liên với Huyết Anh, lực chú ý đều đặt ở chỗ Thái gia, sau khi Huyết Anh trở về lại tập trung luyện công, không chú ý động tĩnh bên ngoài, cho nên bên ngoài có người, hắn không biết.

"Đáng chết, từ lúc nào mà lão tử trở nên bất cẩn như thế? Nếu vừa rồi bên ngoài là địch nhân, bây giờ hắn đã chết cmnr." Trác Phàm âm thầm tự trách.

Lạc Vân Thường thấy Trác Phàm có vẻ tức giận, vẻ mặt liền lộ rõ sự áy náy, lẩm bẩm nói: "Ta sợ thương thế của ngươi nặng, có điều gì ngoài ý muốn, cho nên ngồi bên ngoài đợi chăm sóc, bây giờ ngươi đã không có việc gì, vậy ta đi đây."

"Chờ đã, ngươi nói là ngươi ngồi đây cả một đêm?" Trác Phàm không khỏi động tâm hỏi.

Lạc Vân Thường hơi đỏ mặt nên, nhưng không hề nói gì, mà quay người rời đi.

Lúc này, Bàng Thống Lĩnh đi tới, thấy Trác Phàm bình yên vô sự, cũng đại hỉ nói: "Trác huynh đệ, ngươi không sao thật sự là quá tốt. Ngươi có biết hay không, hôm qua thương thế của ngươi thật sự quá kinh khủng, hù chết chúng ta. Đại tiểu thư ngồi trước cửa phòng ngươi cả đêm, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì. A, nàng đâu rồi?"

"Đi rồi." Trác Phàm sờ mũi, thản nhiên nói, nhưng trong lòng thì có cảm giác ấm áp trước đó chưa từng có.

"Tâm ma đáng chết!" Trác Phàm lần nữa thầm mắng một tiếng, hắn đường đường là Ma Hoàng, sao có thể vì một nữ nhân làm chút chuyện như vậy thì cảm động? Khẳng định lại là cái tâm ma của tên tiểu gia nô kia quấy phá.

"Đúng rồi, lão Bàng, ngươi đến đúng lúc lắm, đi với ta tới Tiềm Long các một chuyến."

"Thế còn đại tiểu thư. . ."

"Yên tâm đi, qua chuyện ngày hôm qua, bây giờ không người nào dám động tới hai tỷ đệ bọn họ đâu, nếu như không muốn đắc tội Tiềm Long các. . ." Trác Phàm nhếch miệng lên, cười tà nói.

Bàng Thống Lĩnh sững sờ một hồi mới phản ứng được, không khỏi dựng thẳng lên ngón tay cái, ánh mắt nhìn Trác Phàm tràn ngập vẻ sùng kính. Tuy hắn không hiểu toàn bộ kế hoạch của Trác Phàm, nhưng rất rõ ràng, kết quả này làm cho ngoại nhân nghĩ lầm Lạc gia là lưng tựa Tiềm Long các, là do Trác Phàm một tay tạo ra.

"Trác quản gia, lần này lão Bàng ta thật tình phục ngươi, ngươi không làm quản gia, thì thật không ai có thể đảm đương chức trách lớn này, trước kia để ngươi quét dọn cửa sân thật đúng là hoang phí nhân tài mà."

Bàng Thống Lĩnh cười lớn một tiếng, vỗ vỗ vai Trác Phàm.

Người trước kia, thật không phải là ta. . .

Một phút sau, hai người tới trước môn đình Tiềm Long các, hai thủ vệ đứng canh cổng vẫn là hai người kia. Chỉ là lần này, khi hai người vừa thấy được Trác Phàm, liền cung kính khom lưng hành lễ.

"Khách quý, mời vào trong."

"Thế nào, không cần thông báo sao?" Trác Phàm cười tà nói.

Người thủ vệ cười ngây ngô, biết Trác Phàm còn nhớ thù, vội vàng bồi lễ nói: "Lúc trước là chúng ta có mắt như mù, không biết ngài là khách hàng lớn, xin được thứ tội."

"Hừ, mắt chó coi thường người khác!" Trác Phàm xùy cười, rồi mang Bàng Thống Lĩnh vênh váo tự đắc đi vào trong, hai thủ vệ vẫn cung kính khom người, rõ ràng hận muốn chết, nhưng vẫn cứ phải nở nụ cười ><.

Vào đại môn, hai người Trác Phàm liền gặp Long Quỳ, nhưng không được lấy lễ để tiếp đón như lần trước, lần này Long Quỳ gặp bọn họ, lại giận hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác ><.

"Ây. . . Chúng ta có chỗ nào đắc tội nàng sao?" Bàng Thống Lĩnh giật mình, không hiểu quay sang hỏi Trác Phàm.

Trác Phàm chỉ cười nhạt.

"Long Quỳ tiểu thư, Tiềm Long các đãi khách như thế sao?"

"Hừ, các ngươi mà cũng là khách nhân?" Long Quỳ trợn mắt nói, "Tính kế chúng ta, còn dám tự nhận là khách nhân của chúng ta sao?"

Trác Phàm sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Đúng là con gái, vẫn còn quá non!"

Trác Phàm nói rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng, nhất là cái giọng điệu khinh thường đó, hoàn toàn bị Long Quỳ cảm nhận được. Nàng trong gia tộc chính là viên Minh Châu được các bé nam thèm muốn :3, chưa bao giờ bị người khác khinh thị như thế, lại còn là người đồng lứa.

"Trác Phàm, ngươi nói ai non nớt?"

"Chính là ngươi, Long Quỳ tiểu thư!" Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói, "Dù trong chuyện làm ăn, hay quan hệ giữa là Thất thế gia, đều phải tính toán lợi ích. Nếu bị tính toán, thì thẹn quá hoá giận, thế thì còn muốn sinh tồn như nào? So ra, vị bằng hữu tên Long Kiệt kia trưởng thành hơn ngươi nhiều. Hắn biết hắn bị ta tính kế, nên không nói thêm gì liền dứt khoát quay người rời đi. Trong mắt của ta, biết nhận thua cũng là một loại thực lực. Chí ít lần sau ta muốn tính kế hắn, sẽ không dễ dàng như vậy."

Long Quỳ không khỏi sững sờ, cái kiểu tư duy của Trác Phàm thật kỳ lạ, nàng chưa bao giờ được nghe.

Nàng được gia chủ điều đến để học tập theo Long Cửu, tại chủ gia, các trưởng lão đều nói nàng thiên phú dị bẩm, nhưng lại không đủ ủy thác trách nhiệm. Lúc tới đây, Long Cửu cũng nói lời này, nhưng mà Long Kiệt thiên phú không bằng nàng lại được Long Cửu tín nhiệm hơn.

Nàng không rõ vì sao, nhưng bây giờ có vẻ nàng đã hiểu ra vài điều. . .

"Ái hận tình cừu không giúp được ngươi, lợi ích mới là quan trọng nhất. Chúng ta để xuống tư oán, trao đổi lại chứ? Thuận tiện cũng có thể chứng minh thiên phú của ngươi."

Long Quỳ suy nghĩ một hồi, rồi gật gật đầu.

Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên: "Trác Phàm tiên sinh, để lão phu nói chuyện với ngươi đi."

Ba người quay đầu nhìn lại, thấy Long Cửu, Long Kiệt đi tới. Long Kiệt nhìn thấy Trác Phàm, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ bất ngờ. Hôm qua, hắn rõ ràng nhìn thấy Trác Phàm tự bạo tâm mạch, nhưng bây giờ lại như một người không có chuyện gì, thậm chí ngay cả thương thế đều không có, hô hấp vẫn cứ đều đều, khí thế còn sung túc hơn cả hôm qua.

Chẳng lẽ, trong vòng một đêm hắn đã chữa khỏi thương tổn, làm sao có thể?

Không để ý ánh mắt Long Kiệt, Trác Phàm cười nói: "Cửu gia, không cho người trẻ tuổi một cơ hội sao?"

Long Cửu lắc đầu, cười nhẹ nói: "Ha ha ha. . . đến lão phu mà cũng bị ngươi tính kế, sao ta dám để đám trẻ con đến làm trò cười. Nếu không phải lão phu đã thăm dò về ngươi, biết ngươi vẫn chưa tới hai mươi tuổi, ta sẽ cho rằng ngươi là lão yêu quái ẩn thế nào đó mất."

Cmn đoán gần đúng rồi!

Trác Phàm cười khoát tay nói: "Cửu gia quá khen, ta sao có thể so với cửu gia?"

"Bớt nói nhiều lời!" Đột nhiên, Long Cửu nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói, "Hôm nay ngươi lại tới đây để làm gì?"

"Ta muốn tìm một chỗ trạch viện cho Lạc gia an thân, không biết cửu gia có nơi tốt nào hong?"

Long Cửu thản nhiên nói: "Vì sao lão phu phải giúp ngươi?"

"Rất đơn giản, đây là Tiềm Long các nợ chúng ta! Huống hồ. . ." Trác Phàm cười quỷ dị một tiếng, sâu xa nói, "Đây cũng thuận tiện để các ngươi giám thị chúng ta đúng không?"

Long Cửu không khỏi co rụt mắt lại, trong lòng thầm cảm thấy kinh hãi.

Tiểu tử này thật sự là kỳ nhân, hiểu hết suy nghĩ của mọi người, từ hôm qua sau khi U Tuyền bị giết, Tiềm Long các liền rơi vào thế bị động, quan hệ với U Minh Cốc cũng đang chập trùng căng thẳng, chẳng biết lúc nào sẽ khai chiến.

Mà Lạc gia càng là nhân tố không ổn định, bởi vì quan hệ với Tiềm Long các, bây giờ không ai dám động đến Lạc gia, nhưng vì Lạc gia vẫn là nhân tố không ổn định, nên có lẽ chỉ xảy ra chút chuyện không tốt thôi, liền sẽ bốc lên đại chiến giữa hai đại thế gia. Cho nên Long Cửu tính là toàn diện giám thị Lạc gia, nhưng vào lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên xuất hiện, nói ra lời này. . .

Tiểu tử này, đến cùng có ý đồ gì?

Hắn vạn vạn không ngờ, lão giang hồ thân kinh bách chiến như hắn lại bị một tên tiểu tử đùa bỡn trong lòng bàn tay, đồng thời hắn còn không thấu nhìn cục thế này, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. . . :<

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 442

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.