Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để ta làm cha ngươi đi

Phiên bản Dịch · 2270 chữ

Chương 241: Để ta làm cha ngươi đi

Sấm sét không ngừng nổ vang bên tai, Trác Phàm suy yếu mở hai mắt ra, trên mặt không có huyết sắc. Ngửa đầu nhìn, lại chính thấy toàn bộ mái vòm đều là một màu đen kịt, chỉ có một tầng ánh sáng mông lung đỏ thẫm bao phủ lên mảnh thổ địa, lưu quang không ngừng chuyển động.

Lúc trước bọn họ chạy vào lỗ thủng, theo ánh sáng đỏ thẫm lưu động, không ngừng biến đổi vị trí! Xa xa nhìn lại, tử lôi bên ngoài màn trời giống như giao long đang tàn phá bừa bãi, đang không ngừng đánh thẳng vào nơi này.

Thế nhưng một khi đụng phải hồng mang, liền trong nháy mắt bay trở về. Hồng mang giống như vòng bảo hộ, bảo hộ lấy mảnh đất này, bảo hộ khỏi lôi quang đáng sợ!

"Nơi này. . . Chính là di tích Thiên Đế?" Trác Phàm mặc dù trọng thương, lại kinh hỉ trong lòng, nội tâm hô to, hắn rốt cục đến rồi.

Quay đầu nhìn chung quanh, thấy một mảnh cát vàng tràn ngập, chỉ có mấy toà núi đá trụi lủi.

Núi cao, không có tiên thì có danh! Di tích Thiên Đế, coi như là vùng khỉ ho cò gáy, cũng nhất định cất giấu đồ tốt! Nghĩ đây, Trác Phàm liền đứng dậy, đã không kịp chờ đợi muốn tìm kiếm một phen. Thế nhưng hắn vừa động thân thể, liền phát hiện trên thân hắn dường như bị vật nặng đè ép.

Cúi đầu nhìn qua, thấy Cổ Tam Thông ôm hắn thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào bộ ngực hắn, yên ổn ngủ say.

Mà vì hắn cử động, Cổ Tam Thông bất giác liếm liếm khóe miệng, mê mang ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn về phía hắn, lộ ra nụ cười ngây thơ: "Ha ha ha. . . Ngươi tỉnh rồi?"

Trác Phàm khẽ gật đầu.

Thế nhưng đúng lúc này, trên trời lại phát ra một tiếng sấm rền nổ vang. Cổ Tam Thông hoảng sợ, lại phải vội vàng vùi đầu vào ngực Trác Phàm, hai tay ôm lấy hắn chết cũng không thả!

Trác Phàm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ không ra đường đường Bất Bại Ngoan Đồng, cũng có một mặt nhát gan như vậy. Ngươi ở bên ngoài thì thôi, nhưng chỗ này, biết rõ tử lôi bổ không đến ngươi, còn sợ cái gì!

"Ách, Cổ Tam Thông, nơi này tạm thời an toàn, ngươi thả ta ra trước, để ta đứng dậy xem kỹ chung quanh!"

"Không!" Cổ Tam Thông ngoan cường lắc đầu, vẫn ôm thật chặt Trác Phàm không thả, "Ta sợ tử lôi, ôm ngươi an tâm hơn!"

Nghe vậy, Trác Phàm càng cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu nói: "Xin người, ngươi mạnh hơn ta nhiều như vậy, ôm lấy ta còn có cảm giác an toàn? Ta ôm lấy ngươi mới đúng đó!"

Cổ Tam Thông thoáng trầm ngâm một trận, rồi ngửa đầu nhìn hắn thật lâu, sau đó mới thì thào lên tiếng: "Ngươi. . . Có điểm giống phụ thân ta, cho nên ôm lấy ngươi, ta sẽ rất an tâm. . ."

"Phụ thân?" Trác Phàm khẽ giật mình, cả kinh nói: "Ngươi còn có phụ thân?"

Trác Phàm vừa nói hết lời, Cổ Tam Thông liền trợn trừng mắt, rồi đến Trác Phàm cũng hận không thể vả cho mình một phát, người nào không có phụ thân, chẳng lẽ tiểu tử này chui ra từ trong đá hay sao?

Sau đó lập tức áy náy cười cười nói: "Ách, ta không có ý đó. Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, ngươi mạnh mẽ như vậy, phụ thân ngươi nhất định cũng mười phần ngưu bức ha!"

"Ừm, không biết, dù sao từ khi ta xuất sinh đến nay, ta chưa từng gặp phụ thân ta!" Cổ Tam Thông vẻ mặt hiu quạnh lắc đầu.

Trác Phàm nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Biết hắn nghi vấn, Cổ Tam Thông thản nhiên nói: "Ta nói phụ thân, là nghĩa phụ ta, hắn họ Cổ, trong nhà còn có hai đứa con trai. Lúc đó khi ta bị Đồ Ma Lệnh truy đến không đường để đi, là cha cứu ta, mỗi ngày còn tìm cho ta dược tài ăn!"

"Như vậy tên ngươi, cũng là hdo hắn đặt?" Trác Phàm sững sờ, hỏi.

Cổ Tam Thông gật gật đầu, cười ấm áp: "Cổ gia là thư hương môn đệ, các đời trong triều làm quan văn, chỉ là quan chức không quá lớn, cũng không quá được coi trọng, nhưng coi là gia môn hoà thuận vui vẻ. Sau khi cứu ta, nghĩa phụ nhận ta làm con trai thứ ba, còn dạy ta viết chữ, hi vọng ta sau này thông suốt hiểu lý, liền gọi ta là Tam Thông!"

"Há, thì ra là thế, người nhà này thật đúng là kiếm được bảo bối! Có ngươi tọa trấn, nhà này có thể thăng chức, trong nháy mắt tấn thăng siêu nhất lưu gia tộc Đế Quốc, miểu sát bảy thế gia nha" Trác Phàm cười cười tán dương.

Nhưng Cổ Tam Thông lại thở dài, buồn bã nói: "Không, là ta hại bọn họ, nếu không phải là bởi vì ta, cả nhà bọn họ sẽ không bị tru sát!"

Trác Phàm sững sờ, không rõ ràng cho lắm, nhưng rất nhanh liền nghĩ thông suốt.

Tiểu tử này lúc đó đang bị Đồ Ma Lệnh truy sát, đừng nói là nhận hắn làm con trai, coi như có tiếp xúc một chút thôi cũng sẽ bị tru diệt. Người nhà này khẳng định là ngốc cả lũ, không hiểu tình hình lúc đó, mới dám kiếm một tên tai tinh như thế này về.

"Ngươi cũng đừng quá khó chịu, đây có lẽ đã là số mệnh!" Trác Phàm vỗ vỗ đầu hắn, an ủi: "Ngươi chính là vì thế, mới làm địch với toàn bộ Đế Quốc?"

Cổ Tam Thông khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một đạo hung mang, dường như trong lòng còn có oán hận thật sâu, thế nhưng rất nhanh thì lại thở dài: "Đáng tiếc sau cùng ta vẫn đã chủ quan, đáp ứng lời hứa với lão đầu tử kia, không thể nào ra tay với bảy nhà."

"Vậy ngươi cũng có thể đổi ý a, một đứa bé nói chuyện không tính là gì hết!" Trác Phàm sờ sờ đầu hắn, giống như thúc thúc ác quái, đang xúi giục hắn phạm tội.

Cổ Tam Thông lại lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ kiên định: "Cha ta lúc còn sống dạy ta sách, dạy cho ta trọng tín. Ta không thể bởi vì cha chết mà quên đi lời dạy!"

"Hảo hài tử!" Trác Phàm khẽ gật đầu tán dương, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài, hạt giống kiêu hùng bực này, cứ như vậy bị hủy. Aizz, cho nên mới nói con mọt sách cố chấp a. . . Nhưng như vậy cũng tốt, nếu tiểu tử này bị dạy hư, lấy thực lực của hắn, còn có chỗ nào cho lão tử càn quấy?

"Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ta giống phụ thân ngươi, giống chỗ nào?" Đột nhiên, Trác Phàm hỏi.

Cổ Tam Thông hơi đỏ mặt, ngượng ngùng lẩm bẩm nói: "Ngươi ôm lấy ta xông vào nơi này, cản lôi cho ta, ta cảm thấy như phụ thân che chở t. . ."

"Há, thì ra là thế!" Trác Phàm bừng tỉnh đại ngộ, có điều, đây chỉ là vì ngày sau thu phục hắn, cảm thấy hắn chết chỗ này thật đáng tiếc. Nếu như là hai người thật phải chết, hắn Trác Phàm quả quyết sẽ vứt bỏ tiểu tử này.

Thế nhưng, nói như thế nào đây, hiểu lầm này, để hắn đột nhiên có một ý tưởng. Sau đó, Trác Phàm lần nữa cười quỷ dị nói: " Tam Thông a, hay là để ta làm cha ngươi!"

Trác Phàm không biết xấu hổ, xưng hô lập tức biến đến thân mật.

Cổ Tam Thông sững sờ, dường như không có gì phải kháng cự, nhưng vẫn khó chịu nói: "Ta tại sao có thể nhận ngươi làm cha, ta hơn 300 tuổi, ngươi mới bao nhiêu. . ."

"Có gì mà lạ? Ngươi tuy hơn 300 tuổi, nhưng tâm trí vẫn còn con nít, cần người bảo hộ!" Trác Phàm hét lớn, nghĩa chính ngôn từ, sau đó ôn nhu nói: "Nói như thế nào đây, có lẽ là duyên phận a, từ khi ta thấy ngươi, ta liền đặc biệt yêu quý!"

"Thật sao?" Cổ Tam Thông nhíu mày, trong mắt dường như có vẻ vui mừng.

Trác Phàm khẽ gật đầu, cười nhẹ một tiếng. Đúng vậy a, chắc chắn rồi, chỉ riêng cái quái lực ngươi, lão tử đã rất thích, mau về dưới trướng lão tử đi!

Cổ Tam Thông trầm ngâm một trận, mò sờ cằm, dõng dạc nói: "Vậy ta nhận ngươi làm cha nuôi, có chỗ tốt gì?"

Con mẹ nó!

Trác Phàm thầm mắng một trận, nhưng cũng hiểu, sau đó cười nói: "Ta có thể bảo vệ ngươi!"

"Ta cần ngươi bảo hộ?"

"Sao lại không cần, vừa mới rồi không phải chính là ta bảo vệ ngươi sao?" Trác Phàm trịnh trọng nói: "Huống hồ, tuy ngươi rất mạnh, nhưng quá ngây thơ thiện lương, ra ngoài dễ bị lừa a. Ngươi thử nghĩ xem, nếu không phải ngươi dễ dàng đã tin tên Nhân Thánh kia, làm sao lại bị lừa đi bảo vệ hoàng thất ngàn năm, muốn báo thù đều không làm được?"

"Nếu ngươi nhận ta làm nghĩa phụ, lão tử nhất định kiểm tra dạy dỗ ngươi thật tốt, vạch trần tất cả những kẻ dám lừa ngươi! Bà mẹ nó, dám gạt nhi tử của ta, đúng là không muốn sống, thật sự cho rằng trong nhà không có đại nhân a!"

Trác Phàm nước bọt bay loạn, khoác lác không biên giới, lại chọc cho Cổ Tam Thông cười to lên, nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm chảy qua: "Hai cha con chúng ta, chính là thực lực mạnh nhất cùng tối cao trí tuệ kết hợp! Lúc trước ngươi cũng đã thấy lão đầu kia cùng bốn tên quái vật kia a, ta không mạnh bằng bọn họ, nhưng bọn họ còn không phải phải ngoan ngoan nghe lời ta sao? Nói như thế nào nhỉ, đây chính là trí tuệ. Nhân sở trí, trí sở lực. . ."

Cổ Tam Thông nghe mà sửng sốt, liên tục gật đầu.

Sau cùng, Trác Phàm làmmột kích trí mạng: "Theo ta, lão tử mang ngươi trang bức tận trời, thiên hạ lại không ai có thể khi dễ ngươi. Ít nhất, ngươi rốt cuộc không cần ăn những dược tài như đồ bỏ đi nữa, chỉ cần ta có thể tìm được dwoj tài bát phẩm, thì tuyệt sẽ không cho ngươi ăn dược tài thất phẩm!"

Nói xong, Trác Phàm lập tức xuất ra 20 kiện dược tài thất phẩm, cười khổ nói: "Vì thể hiện thành ý, đây là tất cả thất phẩm dược tài mà ta có. Mà lại ta cũng thừa nhận, lúc trước tìm dược tài cho ngươi, đều là đồ sẵn có, chỉ có món bát phẩm dược tài kia, là thật xâm nhập lôi trận, trăm cay nghìn đắng mới tìm được!"

Trác Phàm chém vô cùng diệu, thật giả kết hợp, thừa nhận sai lầm nhỏ để giấu diếm đại tội, còn có thể lấy được tín nhiệm. Hắn biết Cổ Tam Thông để ý nhất là người có hại hắn hay không, cho nên vô luận như thế nào, Trác Phàm cũng không thể thừa nhận lôi trận là hắn bày bố.

"Ta biết!" Cổ Tam Thông cầm phắt lấy dược tài, quả nhiên mắc lừa: "Lúc trước ta còn hoài nghi có phải các ngươi hại ta hay không, bây giờ ta mới hoàn toàn tin tưởng, ngươi đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không có gì phải giấu diếm nữa."

"Thực ra, ăn dược tài hay không, không quan trọng, cảm giác mong ngóng chờ dược tài, mới là thứ ta muốn nhất. Giống như trước, nghĩa phụ thường xuyên đi ra ngoài hơn mười ngày, hoặc là một tháng, tìm cho ta dược tài ăn. Tuy người tìm được về chỉ là một số dược tài nhất nhị phẩm cặn bã, nhưng mỗi ngày dưới ánh tà dương, tâm tình trông mong người mang về dược tài, lại rất dễ chịu. . ."

"Ách, đã vậy, vậy ngươi đưa dược tài kia ta, ta cũng cách hơn mười ngày, định lượng mang dược tài về cho ngươi một lần!" Trác Phàm liếm liếm môi nói.

Cổ Tam Thông lập tức giấu dược tài sau người, bĩu môi nói: "Đã cho ta rồi còn muốn đòi vè, có ngươi nào làm cha như thế sao?"

Trác Phàm nghe vậy, lập tức đại hỉ nói: "Nói như vậy, ngươi nhận ta làm nghĩa phụ?"

Cổ Tam Thông trầm ngâm một trận, cuối cùng ngượng ngùng gật đầu.

Thấy vậy, Trác Phàm không khỏi ngửa mặt lên trời cười dài!

Ha ha ha. . . Về sau có quái vật này làm nhi tử, dù có là bảy thế gia hay là Đế Vương Môn, lão tử xem ai dám chọc lão tử. . .

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 235

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.