Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt học của Thiên Đế, Không Minh Thần Đồng

Phiên bản Dịch · 2267 chữ

Chương 243: Tuyệt học của Thiên Đế, Không Minh Thần Đồng

Khắp nơi đang không ngừng lắc lư, Trác Phàm thu suy nghĩ lại, quay đầu xem xét, lại thấy Cổ Tam Thông đang liều mạng lay động trụ lớn. Rồi theo trụ lớn lắc lư, toàn bộ không gian cũng bắt đầu chấn động. Từng đạo tử lôi bổ vào quang mang đỏ thẫm.

Trác Phàm không khỏi sợ hãi, vội vàng nói: "Tiểu tam tử, ngươi làm gì vậy? Hồng mang bảo hộ chúng ta, dường như là từ chân Trùng Thiên Kỳ Lân phát ra. Nếu không có nó, chúng ta đều phải chết!"

"Thế nhưng. . . Ta không thấy nó bị những tử lôi kia bổ, trong lòng ta rất khó chịu. . ." Cổ Tam Thông xẹp miệng, khóc sụt sùi nói.

Nghe vậy, Trác Phàm không khỏi run lên, nhìn Cổ Tam Thông, lại nhìn Kỳ Lân Cước, trong lòng suy tư.

Cái gọi là “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, đủ loại quái dị trên thân Cổ Tam Thông đã chứng minh hắn không phải thường nhân. Mà đi tới nơi này, hắn thế mà sinh ra cộng minh với Kỳ Lân cước, còn đau lòng vì nó.

Chẳng lẽ. . . Hắn cùng Trùng Thiên Kỳ Lân, có huyết mạch quan hệ?

Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm không khỏi thở dài, trong lòng mềm nhũn, tiến lên sờ sờ đầu hắn nói: "Nếu như ngươi không muốn nó thương tâm, thì đừng làm như thế."

Cổ Tam Thông trố mắt nhìn, không rõ ràng cho lắm.

Trác Phàm lắc đầu cười nói: "Ta chết cũng không quan trọng, nhưng ngươi mà chết, có lẽ cây cột lớn này cũng sẽ khổ sở. Trên đời không có ai sẽ hi vọng hậu nhân hay tộc nhân của mình không không đi chịu chết!"

"Người nói là. . . Ta là tộc nhân, thậm chí thân nhân của nó?" Cổ Tam Thông mở to hai mắt, không thể tin nói.

Trác Phàm khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Ngươi thấy Kỳ Lân Cước bị sét đánh, tinh thần liền khổ sở. Chẳng lẽ chủ nhân của này Kỳ Lân Cước biết ngươi bị tử lôi đánh chết, Kỳ Lân Cước mà hắn lưu lại không thể bảo vệ tốt ngươi, tâm lý sẽ không khổ sở sao? Thậm chí còn khổ hơn ngươi"

Cổ Tam Thông thật sâu nhìn Trác Phàm, lát sau rốt cục không còn lắc lư trụ lớn nữa.

Phốc!

Đột nhiên, Trác Phàm lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cấp tốc trắng xám xuống. Cổ Tam Thông kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn.

Trác Phàm lại khoát khoát tay, cười khổ: "Xem ra tử lôi ngày càng xâm nhập tàn phá cơ thể ta. . . coi như ta không chết ở bên ngoài, cũng sẽ bị mài chết ở bên trong!"

"Nghĩa phụ, người không được có việc gì, chúng ta mới vừa nhận nhau!" Cổ Tam Thông khẩn trương nói.

Hắn thật vất vả tìm được quan tâm người khác như Trác Phàm, bây giờ mắt thấy chẳng mấy chốc lại phải chết đi, Cổ Tam Thông không cảm thấy cực kì khổ sở, hốc mắt lại mau chóng đỏ lên.

Trác Phàm thấy vậy liền bật cười lắc đầu. Nghĩ hắn cả đời làm ác, chưa từng làm qua mấy chuyện tốt, nhưng trước khi chết lại có người vì hắn mà thút thít, cũng coi như hảo báo khó được. Mấu chốt là, đứa con trai nuôi này của hắn, cũng là thành quả mà hắn không có hảo ý lừa gạt được.

Trác Phàm than nhẹ, lấy ra giới chỉ, đưa cho Cổ Tam Thông, giống như lưu lại di vật, cười nói: "Bên trong chiếc nhẫn này có không ít dược tài, cho ngươi! Hi vọng ngươi mau chóng lớn lên, lấy thần trời sinh lực của ngươi, ngày sau chắc là có biện pháp rời khỏi nơi này!"

"Nghĩa phụ. . ." Cổ Tam Thông méo miệng, nước mắt ào ào, rất là cảm động.

Trác Phàm xoa nước mắt, tiếp tục lấy ra trứng Lôi Vân Tước, đưa lên: "Sau khi ta chết, sợ ngươi ở chỗ này buồn chán, con chim này. . ."

Thế mà, hắn còn chưa nói hết lời, trứng chim đã tạch tạch tạch, bắt đầu vỡ vụn.

Trác Phàm không khỏi giật mình, thì thào lên tiếng: "Trứng thế mà ấp được. . ."

Tức!

Đột nhiên, trứng chim vang vỡ vụn, từ bên trong dò ra một con chim nhỏ, ngửa đầu lên trời thét dài, toàn thân nổ vang lôi quang.

Chỉ là, nó không như bình thường Lôi Vân Tước, lại là tử sắc. Mà lại lôi mang trên thân càng là tử lôi làm cho người nghe tin đã sợ mất mật!

Cổ Tam Thông thấy vậy lập tức bị dọa, vội vàng tránh qua một bên, Trác Phàm cũng hoàn toàn ngây ngốc: "Vừa ra đời đã là nhất trọng thiên tử lôi! Lôi Vân Tước, biến dị sao. . ."

Chít chít chít!

Chim nhỏ nháy nháy đôi đồng tử to như hạt đậu, nhìn xem bốn phía, đến khi thấy Trác Phàm liền nghiêm chỉnh nhận hắn thành mẫu thân mình, vui sướng vẫy cánh. Nhưng bởi vì vừa vừa ra đời, còn không biết bay lượn, đành phải lảo đảo giãy dụa, loạng choạng đến trước mặt hắn, cọ cọ trên người hắn.

Trác Phàm kinh ngạc, ngay sau đó thì bật cười ra tiếng, cười mắng: "Tiểu súc sinh, lần này đến Lạc Lôi Hạp, được lợi nhất chính là ngươi rồi. Bình thường, Lôi Vân Tước nhiều lắm là trưởng thành đến linh thú 6 cấp, trên thân cũng chỉ là lôi điện bình thường. Ngươi lại thai nghén bên trong tử lôi, ngày sau không biết sẽ trưởng thành đến mức nào, thật là khiến người ta chờ mong a!"

"Nghĩa phụ, nhanh bắt lấy nó, đừng cho nó tới gần ta!" Cổ Tam Thông trốn đằng sau Kỳ Lân Cước, phất phất tay hét lớn.

Trác Phàm lắc đầu liên tục: "Tiểu tam tử, ngươi sợ nó làm gì? Tử lôi trên thân nó chỉ là nhất trọng thiên, ngay cả lão tử đều không sợ, huống chi là ngươi! Huống hồ, chờ sau khi lão tử quy thiên, nơi này chỉ có nó làm bạn với ngươi, ngươi có gì phải sợ?"

"Đến đây, ta vì vật nhỏ này cũng ra không ít tâm tư, cũng coi là nhi tử của ta. Ngươi làm ca ca, nhanh đến chiếu cố đệ đệ!"

Cổ Tam Thông bị dọa đến phát run, liền vội vàng lắc đầu.

Trác Phàm lại cười to lên, dù sao không còn sống lâu nữa, không bằng trêu chọc đệ nhất cao thủ Thiên Vũ, Bất Bại Ngoan Đồng chơi, lấy việc vui cũng tốt. Sau đó hắn cố ý chim để nhỏ dưới đất, ra hiệu nó đi tìm Cổ Tam Thông.

Chim nhỏ đương nhiên vui vẻ lĩnh mệnh, lúc lắc thân thể chạy về phía Cổ Tam Thông, đúng như tiểu đệ đệ muốn tìm ca ca chơi, chỉ là tử lôi trên thân nó cứ đùng đùng không dứt, để Cổ Tam Thông càng run rẩy toàn thân.

"Đi ra, đi ra, đừng tới đây!" Cổ Tam Thông gấp gáp nắm lấy đất đá bên dưới, sợ hãi ném về phía nó. Thế nhưng chim nhỏ tuy đi bộ bất ổn, lại khá nhạy bén, dễ dảng nhún nhảy tránh đi.

Mà lại, nó còn tưởng rằng đây là ca ca đang chơi đùa với nó, nên càng thêm hưng phấn lao về phía Cổ Tam Thông. Cổ Tam Thông đáng thương, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ phát khóc, tay cứ ném đá, lại làm sao cũng nện không trúng nó. Trác Phàm được một phen cười ha ha, có cảm giác lúc tuổi già chơi đùa với con cháu!

Rốt cuộc, Cổ Tam Thông thấy đất đá bình thường không được việc, liền tìm kiếm bốn phía xem có gì để ném không. Cuối cùng, hắn thấy một khối màu trắng nhô lên. Cổ Tam Thông không nói hai lời, đi qua nhặt lên, lại khẽ giật mình, vậy mà cầm không được. Với sức lực của hắn, một khối hòn đá nhỏ thế mà cầm không được, đây chính là chuyện cực kì hiếm lạ. Sau đó hắn cắm một tay vào trong đất, phí hết sức chín trâu hai hổ, mới cầm lên được đưa khối thạch toàn quỷ dị này.

Chỉ thấy khối thạch có chiều cao hơn một người, lại còn có trọng lượng dị thường, làm cho Cổ Tam Thông đều cảm thấy cố hết sức.

Trác Phàm giật mình, đang muốn quát bảo ngưng lại, thế nhưng Cổ Tam Thông dường như thật rất sợ hãi, thấy chim nhỏ sắp tới gần mình, đã nhịn không được mà ném mạnh qua!

Chim nhỏ không khỏi giật mình, uỵch cánh trong nháy mắt phi lên, vậy mà đã học được bay lượn!

Đùng một tiếng, cự thạch nện trên mặt đất, đập ra hố to một mét vuông. Chim nhỏ hãi hùng khiếp đáp lên trên đá lớn, lúc nhìn về phía Cổ Tam Thông, trong mắt đã lộ ra vẻ sợ hãi.

Nguyên lai vị ca ca này không phải đùa giỡn, mà là đang ghét nó a!

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, rồi khó hiểu quan sát khối cự thạch này. Nguyên lai khối cự thạch này giống như trứng lớn, bề mặt sáng bóng trơn trượt như gương, thậm chí có thể chiếu ra ảnh. Thế nhưng cẩn thận quan sát thêm liền có thể phát hiện, trong đá dường như có lưu quang toán loạn, thậm chí còn có bóng người bên trong thoáng hiện.

"Hồi Ảnh Thạch!"

Trác Phàm bất giác hét lớn, ngay sau đó lẩm bẩm nói: "Nhặt được bảo bối!"

Hồi Ảnh Thạch cho dù tại Thánh Vực cũng mười phần thưa thớt, chính là một số truyền thế thánh tộc, vì bất truyền chi bí của mình, muốn lưu truyền xuống, mới ghi chúng nó lại bên trong trân bảo hiếm thấy. Bình thường, Hồi Ảnh Thạch, sẽ chỉ truyền cho thánh tộc hoặc là tộc trưởng. Tộc trưởng đánh vỡ khối thạch, bên trong sẽ mở ra tuyệt kỹ mà tổ tiên lưu lại. Sau khi truyền thụ hoàn tất, Hồi Ảnh Thạch sẽ trở thành vô dụng. Đến khi tộc trưởng cao tuổi, hoặc là sắp vĩnh biệt cõi đời, lại ghi chép bí kỹ xuống một miếng Hồi Ảnh Thạch, truyền cho người kế nhiệm. Cứ như vậy, bí kỹ trong tộc sẽ không ngoại truyền!

Thế nhưng, hắn vạn vạn không nghĩ đến, bên trong kết giới này lại có Hồi Ảnh Thạch xuất hiện. Như vậy, ghi chép bên trong Hồi Ảnh Thạch sẽ là tuyệt học của ai đây? Hoặc là Trùng Thiên Kỳ Lân, hay là Thiên Đế. Mà nếu thật là Thiên Đế, thì phát đrồi, nói không chừng còn có thể giải trừ nỗi khổ tử lôi quấn thân!

Nghĩ đến đây, Trác Phàm liền kích động nói: "Tiểu tam tử, đánh nát tảng đá kia cho lão tử!"

Cổ Tam Thông sững sờ, còn tưởng rằng Trác Phàm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, liền cúi đầu nói: "Người muốn mắng ta thì mắng đi, ta xác thực không nên dùng tảng đá lớn như vậy đi nện con chim nhỏ. Người cũng đã nhận nó làm nhi tử, vậy nó thì là đệ đệ ta, ta làm như vậy xác thực quá phận, người thực sự không cần lấy thạch đầu giả vờ vậy đâu!"

Trác Phàm dở khóc dở cười, gật đầu nói: "Ngươi biết sai là tốt rồi, lão tử cảm thấy cực kì vui mừng, nhưng lão tử thật không có ý mắng ngươi, ta thật sự muốn ngươi giúp ta mở ra tảng đá kia, có lẽ như thế lão tử sẽ không phải chết!"

Cổ Tam Thông không rõ ràng cho lắm, nhưng khi nghe đến việc có thể cứu Trác Phàm, hắn vẫn hết sức kinh hỉ! Sau đó, oanh một tiếng nổ vang, Hồi Ảnh Thạch dưới nắm đấm non nớt của Cổ Tam Thông mà hóa thành đống mảnh vụn, vụ khí dủ mọi màu sắc phát ra từ bên trong hòn đá kia, hình thành một trận sương mù!

Lúc này, trong sương mù xuất hiện một bóng người, nhìn qua hơn hai mươi tuổi, sắc mặt cực kỳ trang nghiêm. Bên trong hai tròng mắt, mắt trái có tử mang chớp động, mắt phải thâm thúy không nhìn thấy đáy. Như thể chỉ cần nhìn chằm chằm một hồi, cả người sẽ bị hắn hút vào.

"Đứng đầu thập đế thượng cổ, Thiên Đế!" Chỉ liếc mắt, Trác Phàm liền nhận ra.

Mà người kia sắc mặt bình tĩnh, nhìn xuống bên dưới như thể nhìn xuống một con kiến hôi, nhẹ nhàng mở miệng: "Hậu bối, ngươi đã may mắn mở ra Hồi Ảnh Thạch của bổn tọa, vậy chính là tộc nhân của bổn tọa. Bổn tọa sẽ đem đệ nhất thần thông của bổn tọa, Không Minh Thần Đồng, truyền thụ cho ngươi. Ngươi cẩn thận lĩnh hội, đừng phụ lòng ta. . ."

"Cái gì, lại là Không Minh Thần Đồng? Đây. . . Kiếm đại phát rồi. . . Ha ha ha. . ." Trác Phàm bất giác run run người, không kìm lòng được mà cười lên ha hả. . .

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 256

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.