Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Nhân Chi Uy

Phiên bản Dịch · 2754 chữ

Chương 280 : Nhất Nhân Chi Uy

Đạp đạp đạp!

Hoàng Phủ Thanh Thiên từng bước một đi về phía trước, vẫn là ung dung hoa quý như vậy, không vội không chậm. Bọn người Sở Khuynh Thành nhìn hắn chằm chằm, từng bước một lui về phía sau, trên mặt đều là vẻ ngưng trọng.

Thậm chí, mỗi một bước đi của hắn, bọn họ liền lui lại một bước, từng bước bị ép sát!

Dòi mắt nhìn lại sau lưng, Hoa Vũ Lâu, Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu Phủ, liên tiếp ba phe nhân mã, còn có đông đảo gia tộc phụ thuộc, đội ngũ ngàn người cũng bị vẻn vẹn một người trước mặt, làm cho từng bước nhanh chóng thối lui, nhìn thật sự buồn cười.

Nhưng không một người nào ở trong sân có thể cười ra tiếng. Bởi vì tất cả mọi người đều minh bạch, người mà bọn họ phải đối mặt là người đứng đầu lục long, Hoàng Phủ Thanh Thiên! Cái này cũng không buồn cười, cũng không tức cười, chỉ có đáng sợ cùng khủng bố!

Sau lưng U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ, cũng có mấy ngàn người, nhưng bọn họ lại không nhúc nhích, nhìn về phía mấy ngàn người của đối phương, trong mắt chỉ có vô tận khinh miệt cùng vẻ đồng tình.

Đụng phải dạng đối thủ như Hoàng Phủ Thanh Thiên, bọn họ cũng xác thực quá đáng thương!

Nếu đổi lại là mấy người U Vũ Sơn, bọn họ cũng chỉ có một đường lui lại, căn bản không có mảy may một phần thắng!

Mà sở dĩ tình cảnh biến thành như thế, cũng chỉ có thể trách bọn Sở Khuynh Thành vận khí quá kém, hoặc là không biết thời thế, hết lần này tới lần khác muốn đối địch cùng Đế Vương Môn…

“Các ngươi, còn muốn lui đến mức nào?” Rốt cục, Hoàng Phủ Thanh Thiên dừng bước lại, khóe miệng lộ ra một tia ý cười kiệt ngao, đưa tay ra nói: “Lấy Dật Thần đan ra, ta sẽ không làm thương hại các ngươi!”

Lông mày khẽ nhíu, Sở Khuynh Thành hung hăng cắn môi, lại vẫn giữ im lặng. Đám người còn lại cũng nắm chặt nắm đấm, trong lòng đột nhiên nổi lên một cỗ cảm giác nhục nhã!

Chính mình tìm được đồ, nhưng lại bị ép phải giao ra, đây quả thực là nhục nhã lớn nhất đối với ba nhà bọn họ!

 Con ngươi Long Hành Vân của Tiềm Long Các đảo quanh, coi như co được dãn được, không khỏi cười đùa nói: “Hoàng Phủ công tử, nói thế nào ngươi cũng là đại công tử của Đế Vương Môn, há có thể mặt dày vô sỉ làm ra thủ đoạn cường đạo như thế ! Dù sao Dật Thần đan vẫn còn có bốn khỏa, ngươi vẫn có thể đi tìm nha, cần gì phải cướp chúng ta chứ?”

“Ha ha ha... Long Hành Vân, ta biết ngươi miệng lưỡi trơn tru, giỏi nhất là cãi chày cãi cối! Không sai, chúng ta Đế Vương Môn xác thực không có thèm cướp bóc đồ vật trong tay các ngươi ! Bất quá, ngươi đừng quên, Bách gia tranh minh tuân theo pháp tắc tự nhiên, cường giả vi tôn. Hết thảy bảo vật đều nên thuộc về cường giả!”

Khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên lóe lên dục vọng trần trụi, đưa tay nắm vào trong hư không một cái nói: “Cho nên, năm viên Dật Thần đan ta đều muốn, viên của các ngươi, tốt nhất cũng nên giao ra, nếu không...”

“Nếu không thì như thế nào, nếu không thì chiến một trận!”

Thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Thiên nói còn chưa dứt lời, một tiếng gầm thét đã vang lên, Tạ Thiên Thương hô một tiếng rồi lăng không bay lên, một thanh Kim Kiếm ngút trời đã ra khỏi vỏ. Kiếm khí bén nhọn làm tất cả mọi người ở đây không khỏi cảm giác trong lòng run lên, dường như đang bị vạn thanh đao kiếm cắt chém.

Mọi người bất giác hoảng hốt, cho dù là hai người U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ, sắc mặt cũng không khỏi nghiêm túc lên một chút, liếc nhìn hắn một cái thật sâu, trong lòng thầm than.

Tạ Thiên Thương này quả nhiên là kiếm đạo kỳ tài, kiếm khí cường hãn như thế, bọn họ còn là lần đầu tiên cảm nhận được.

Coi như bọn họ cùng Tạ Thiên Thương đơn đả độc đấu, cũng chưa hẳn là địch thủ của hắn.

Long Hành Vân cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh trên không trung kia, không khỏi có chút sững sờ. Hắn cũng vạn vạn không nghĩ đến, chỉ vài ngày công phu như vậy, thực lực của tiểu tử này vậy mà đã tăng lên một bậc!

Bất quá…

Lại nhìn qua Hoàng Phủ Thanh Thiên kia vẫn một mặt vẻ đạm nhiên, trong lòng Long Hành Vân liền nhịn không được ai thán.

So với quái vật này, thực lực của Tạ Thiên Thương vẫn còn kém rất nhiều!

Nhưng sự tình đã thành ra như thế, cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì!

Bất giác khẽ cắn môi, Long Hành Vân đột nhiên vung lên song chưởng, một cỗ ba động vô hình từ trong lòng bàn tay phát ra, tiếp theo đánh ra một chưởng!

Chỉ một thoáng, liền nghe từng hồi rồng gầm, nhưng lại không thấy long hình. Chờ đến khi cỗ ba động vô hình đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên, mới đột nhiên tản ra, dung nhập vào mặt đất phía dưới.

Tiếp sau, dưới chân Hoàng Phủ Thanh Thiên bỗng nhiên vỡ vụn, một  cự long ngút trời mở to miệng lớn đem hắn một miệng nuốt vào.

“Huyền giai vũ kỹ, Tiềm Long Phiên Hải chưởng!” Long Hành Vân song đồng ngưng tụ, hét lớn một tiếng.

Thế nhưng còn không đợi hắn nói xong, đã nghe một tiếng nổ lớn phát ra, đại cự long đã nổ tung. Toàn thân Hoàng Phủ Thanh Thiên phát ra kim quang, sắc mặt lạnh nhạt, tựa hồ hoàn toàn không có có nhận phải bất kỳ ảnh hưởng gì!

Phốc!

Long Hành Vân không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hắn đã bị lực phản chấn làm cho nội thương!

Tạ Thiên Thương thấy thế không khỏi kinh hãi, trường kiếm nơi tay, đột nhiên hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên đâm tới. Kiếm phong loá phát ra ánh sáng chói mặt tựa như sao băng trong đêm tối.

Một kiếm đánh ra, dường như bên trong thiên địa hết thảy cũng hóa thành hư vô, chỉ còn linh quang phát ra từ kiếm này chiếu rọi lên nhân gian!

Đây chính là một thức mạnh nhất trong Không Linh Cửu Thức, Tịch Diệt Thức, Huyền giai vũ kỹ độc môn của Kiếm Hầu Phủ!

Một kiếm tế ra, thiên hạ tịch diệt, đánh đâu thắng đó!

Phủ chủ Tạ Khiếu Phong Kiếm Hầu Phủ, thông qua mộc hình Trấn Quốc Thạch, nhìn thấy một kiếm mạnh nhất trong lịch sử xưa nay chưa từng có này, bất giác nắm chặt nắm đấm, trên mặt tất cả đều là vẻ kích động.

Giờ khắc này, nhi tử Tạ Thiên Thương của hắn đã hoàn toàn siêu việt hắn!

Uy lực một kiếm này, so với phủ chủ Kiếm Hầu Phủ hắn tự mình xuất ra còn mạnh hơn nhiều. Hắn tin tưởng, trong tương lai không lâu sau, nhi tử của hắn sẽ trở thành gia chủ càng thêm xuất sắc hơn so với hắn.

 Hoàng Phủ Thiên Nguyên cách đó không xa, khinh miệt liếc nhìn hắn một chút, cười xùy thành tiếng: “Tạ phủ chủ nhìn thấy vũ kỹ uy lực như vậy đã kích động như thế, có phải yêu cầu đối với lệnh lang có chút thấp quá hay không?”

Sắc mặt bất giác trầm xuống, Tạ Khiếu Phong nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên Nguyên, cười lạnh một tiếng nói: “Tại hạ đương nhiên biết Đế Vương Môn đại công tử thiên phú dị bẩm, nhưng xin không khách khí nói, đối mặt một kiếm này, lệnh công tử muốn ngăn lại, sợ rằng cũng phải gặp chút trắc trở đi!”

“Ồ? Vậy chúng ta rửa mắt mà đợi đi!” Khóe miệng xẹt qua một nụ cười thần bí, Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười một tiếng, các trưởng lão còn lại của Đế Vương Môn, tất cả cũng đều lộ ra thần sắc khinh thường.

Trong lòng không khỏi run lên, trong lòng Tạ Khiếu Phong nổi lên một trận bất an, vội vàng nhìn qua, lại nhìn thấy tràng diện kinh hãi nhất trong cuộc đời hắn.

Chỉ thấy đối mặt một kiếm tuyệt cường đang lao tới kia, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên vẫn như thường như cũ, cũng không hoảng hốt, chỉ là chậm rãi duỗi ra một đầu ngón tay, đối với ánh sáng trong đêm tối nhẹ nhàng điểm một chỉ đi qua!

Oanh!

Giống như toàn bộ không gian đều vỡ vụn,tịch diệt hắc ám kia tựa hồ cứ thế mà bị xé mở một cái lỗ hổng, kim quang loá mắt thẳng tắp đánh lên hàn quang trên lưỡi kiếm kia, trực tiếp liền đem nó che lấp.

Mà kiếm thế không gì địch nổi kia dưới một chỉ này, từng khúc từng khúc vỡ nát, cuối cùng Tạ Thiên Thương bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống, quỳ rạp trên đất. Mặc dù không bị thương nặng, nhưng thương thế cũng không nhẹ!

“Cái này... Làm sao có thể?” tròng mắt Tạ Khiếu Phong nhịn không được mà co rụt lại, kêu lên sợ hãi.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại cười lớn lắc lắc đầu, hừ lạnh nói: “Tạ phủ chủ, đàng hoàng nói cho ngươi a, thiên phú của nhi tử nhà ta, cũng không phải thiên tài bình thường có thể so sánh tới. Nếu bàn về thực lực mà nói, sớm từ năm năm trước, hắn đã siêu việt lão phu!”

Cái gì?

Mọi người giật mình, quả thực không thể tin được, thực lực của Hoàng Phủ Thanh Thiên vậy mà cường hãn như thế, thế mà có thể siêu việt phụ thân hắn, môn chủ Đế Vương Môn?

Phải biết, vũ kỹ của Đế Vương Môn trong toàn bộ Thiên Vũ, đều là xếp tại vị trí đầu não, sáu nhà còn lại đừng mong có thể phân chia cao thấp! Mà Hoàng Phủ Thiên Nguyên là môn chủ Đế Vương Môn cao quý, là Thiên Huyền đỉnh phong, chính là đệ nhất nhân Thiên Huyền cảnh bên trong Thiên Vũ.

Thế nhưng vạn vạn không nghĩ đến, Hoàng Phủ Thanh Thiên vậy mà từ năm năm trước đã siêu việt hắn. Mà năm năm trước tu vi của Hoàng Phủ Thanh Thiên còn chưa đạt đến Thiên Huyền đỉnh phong.

Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thiên đã là Thiên Huyền đỉnh phong, mà nghe nói hắn sớm đã lĩnh ngộ ý niệm giết người chi pháp, đây không phải là nói thực lực của hắn có thể so với cao thủ Thần Chiếu cảnh sao?

Cái này... Thế thì còn đánh như thế nào được nữa!

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người lại một lần nữa chìm xuống, trong lòng thầm mắng một tiếng quái vật.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên tuy trên mặt đắc ý, nhưng trong lòng cũng âm thầm phát lạnh, âm thầm nguyền rủa tên nhi tử thiên phú dị bẩm  của hắn! Cũng bởi vì thiên phú của tiểu tử này vượt xa bình thường, đã trở thành uy hiếp lớn nhất đối với vị trí môn chủ của hắn!

Có lẽ ngay sau lần bách gia tranh minh, tiểu tử này được lập công liền có thể đường hoàng yêu cầu hắn thối vị nhượng chức, đây là chuyện hắn vô luận như thế nào đều vô pháp tiếp nhận!

Thậm chí, hắn có lúc còn nghĩ rằng đứa con trai này nếu có thể chết trong tay Trác Phàm kia thì tốt biết bao.

Chỉ bất quá, loại ý nghĩ này cũng chỉ có thể trong lòng hắn mà thôi. Dù sao, Hoàng Phủ Thanh Thiên xuất chiến, cũng là đại biểu Đế Vương Môn, những trưởng lão cung phụng kia thế nhưng ký thác hi vọng rất lớn đối với hắn.

Nếu là có ai dám gây bất lợi cho hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, liền xem như hắn là gia chủ cùng phụ thân, những cung phụng trưởng lão kia cũng tuyệt sẽ không bỏ qua.

Hoàng Phủ Thanh Thiên đã là hòn ngọc quý trên tay của tất cả mọi người ở Đế Vương Môn, là hi vọng tương lai, không bất luận kẻ nào được phép chà đạp!

Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn bóng người kiệt ngao bên trong Trấn Quốc Thạch, sát ý vừa lóe lên trong mắt liền biến mất...

...

Một mặt khác, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã thu hồi ngón tay, nhìn về phía Tạ Thiên Thương đang quỳ một chân trên đất, khẽ gật đầu, cười nói: “Ha ha ha... Có ý tứ, nghĩ không ra trong mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của ngươi lại có tiến nhanh như thế, ngược lại là còn mạnh hơn so với hai tên ở đằng sau ta! Không bằng ngươi quy thuận ta, tương lai bổn công tử từ sẽ không bạc đãi ngươi!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi quá sợ hãi, đây rõ ràng dưới ban ngày ban mặt mời chào a!

“Hắc hắc hắc... Ta chính là đệ tử của Kiếm Hầu Phủ, liên minh với ai còn chưa tới phiên ta quyết định!” Nhếch miệng cười cười, Tạ Thiên Thương tựa hồ rất vui vẻ, bởi vì hắn nhìn ra được, Hoàng Phủ Thanh Thiên hôm nay rốt cục chịu dùng mắt nhìn thẳng hắn.

Chậm rãi lắc đầu, Hoàng Phủ Thanh Thiên khẽ cười một tiếng: “Bảo thủ! Bất luận là ngự hạ thất gia, hay là thiên hạ này, tương lai đều thuộc về chúng ta. Những lão gia hỏa kia, sớm muộn cũng gần đất xa trời, nhập quan tài, ngươi quản bọn họ làm gì? Chỉ cần ngươi nguyện ý, chẳng khác nào toàn bộ Kiếm Hầu Phủ nguyện ý, khi đó liền có thể!”

Nói xong, Hoàng Phủ Thanh Thiên vừa nhìn về phía Sở Khuynh Thành cùng Long Hành Vân nói: “Hai vị cũng giống vậy, nếu như các ngươi chịu quy thuận ta, bách gia tranh minh cũng không cần tiếp tục đánh! Ngự hạ thất gia, mãi mãi là người một nhà!”

Nghe được lời này, mọi người cùng nhau kinh hãi, không chỉ là bọn Sở Khuynh Thành, mà ngay cả hết thảy cao tầng các nhà trong Vân Long Thành nhìn thấy, cũng ào ào kinh hãi trước lời nói của Hoàng Phủ Thanh Thiên.

Phải biết, chuyện kết minh đều là do cao tầng các nhà quyết định, còn chưa tới phiên kẻ có thân phận đệ tử quyết đoán.

Thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Thiên chẳng những tự cho mình là môn chủ Đế Vương Môn, còn công nhiên miệt thị một đám lão gia hỏa, đây rõ ràng là tội đại bất kính, đi quá giới hạn đoạt quyền, hoàn toàn không đem gia chủ để vào mắt a!

Dạng sự tình như vậy, không những đệ tử trong gia tộc, hay là thiếu gia công tử, thậm chí người thừa kế được chỉ định đều tuyệt không dám làm ra.

Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thiên, cứ như vậy công nhiên tuyên bố ra, không chút  cố kỵ nào trước quyền uy của cha hắn, thật sự là quá mức ngỗ nghịch.

Mọi người quay đầu nhìn về phía vị trí Đế Vương Môn, quả nhiên,  sắc mặt môn chủ Hoàng Phủ Thiên Nguyên đã bị tức đến tái nhợt. Nhưng các trưởng lão lại vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí có người còn khẽ gật đầu, tựa hồ khen ngợi có thừa!

Có lẽ bọn họ cho rằng, đây chính là uy thế của Đế vương chân chính đi…

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 264

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.