Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy Lại Danh Dự

Phiên bản Dịch · 2777 chữ

Chương 283 : Lấy Lại Danh Dự

Giữa rừng núi rậm rập, một đội ngũ chỉ có gần trăm người đang nhàn nhã tiến bước. Vừa nói vừa cười, tựa hồ hoàn toàn không coi Thú Vương Sơn hung ác ra gì!

Thủ lĩnh của đội ngũ là một thanh niên mang vẻ buồn bực ngán ngẩm, tựa hồ đang vô cùng nhàm chán, cứ đi được hai bước lại ngáp một cái, buồn bực không thôi.

Người này chính là Trùng Thiên Ma Long, Trác Phàm khiến lục long nhất phượng đều tâm sinh kính sợ!

Từ khi hắn cứu đám người Lạc Vân Hải, liền coi như tiếp quản bọn họ, thành thủ lĩnh lâm thời của bọn họ, mang bọn họ cùng hắn lên đường.

Bất quá, thực lực những người này quá kém, đều chỉ là đệ tử từ chút nhị tam lưu gia tộc, căn bản theo không kịp cước chân của hắn. Cho nên, hắn chỉ có thể thả chậm tốc độ chiều theo bọn họ.

Vốn ban đầu khi mọi người hành tẩu giữa rừng núi nơi này còn có chút lo lắng hãi hùng, nơm nớp lo sợ, nhưng sau mấy lần linh thú tứ, ngũ cấp nhảy ra ngoài liền bị Trác Phàm dùng một ánh mắt dọa lui.

Mọi người mới càng thêm kinh dị trước bản sự của Trác Phàm, đồng thời trong lòng cũng an tâm không ít. Đến sau cùng, đúng là giống như du lịch thăm quan vậy, thích ý vô cùng. Dù sao chỉ cần có Trác Phàm ở đây, bọn họ dạo chơi ở chỗ này cũng vẫn được an toàn. Trạng thái của bọn họ cũng càng ngày càng trở nên lười biếng.

Thấy tình cảnh này, Trác Phàm có đến mấy lần có loại ý nghĩ hận không thể đem bọn hắn ném đi. Thế nhưng Lạc Vân Hải nhiều năm được Độc Cô Chiến Thiên giáo hóa nhân nghĩa, không đành lòng làm như thế, Trác Phàm liền cũng không có cách nào, cứ như vậy mang theo gần trăm tên vướng víu này, chậm rãi tìm kiếm trận môn cùng chìa khoá!

Không sai, Trác Phàm không tìm Dật Thần đan mà đi chỉ tìm trận môn cùng chìa khoá.

Hiện tại hắn thật sự chỉ mong sao trước mặt lập tức xuất hiện một đạo trận môn, trong tay lại có thêm hai chiếc chìa khóa âm dương, đem nhét vào, tiễn đưa đám dông dài phiền toái này trở về, khi đó hắn sẽ hoàn toàn tự do!

Bất quá đáng tiếc, đi lòng vòng trong rừng này suốt 5 ngày, đừng nói chìa khoá, ngay cả cánh cửa của trận môn cũng không tìm được một cái!

Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về đám người đang vừa nói vừa cười ở sau lưng, quát lạnh : “Đừng có mà chuyện trò vui vẻ như thế nữa, đây cũng không phải là đi chơi trong tiết thanh minh, nghiêm túc một chút cho lão tử, tỉ mỉ tìm trận môn kia cùng chìa khoá, mỗi một bụi cỏ đều không được buông tha. Mau chóng tìm tới, chúng ta liền có thể trở về! Đến lúc đó, các ngươi tốt, lão tử càng tốt hơn, hiểu chưa?”

“Vâng!” Mọi người run lên, đối với mệnh lệnh của Trác Phàm đều vô cùng tôn sùng. Thế nhưng bất quá sau ba phút đồng hồ, bộ dáng lúc trước liền nẩy mầm trở lại. Dưới tình huống không gặp phải nguy hiểm , cho dù là ai đi nữa cũng đều không có dục vọng cầu sinh mãnh liệt cũng khẩn trương cả!

Trán Trác Phàm chảy xuống một dòng gạch đên, thật muốn đem mấy người này ném vào trong miệng linh thú, giết gà dọa khỉ một chút.

Bất quá, có Tiết Ngưng Hương ngây thơ thiện lương ở đây, hắn lại không đành lòng làm như vậy!

Nha nha, phi, từ lúc nào mà tâm địa lão tử lại mềm như thế?

Trác Phàm trong lòng thầm mắng một tiếng, trong mắt ánh lên tia giận dữ.

Đúng lúc này, Tiết Ngưng Hương cười nói tự nhiên đi đến bên cạnh hắn, cười hì hì đeo lên đầu hắn một vòng hoa nàng mới đan, nói: “Trác đại ca, cái này tặng cho ngươi, đừng tức giận nữa!”

“Hồi nào, ta không có giận chút nào!” Miễn cưỡng đem khóe miệng đi của mình kéo lên, Trác Phàm lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Lạc Vân Hải che miệng, kém chút thì cười ra tiếng, đồng thời trong lòng cảm thấy may mắn. May mắn có Ngưng Nhi tỷ ở đây, bằng không lấy tính khí của Trác đại ca, nhìn thấy bộ dáng không tập trung của đám người kia, sớm đã lôi đầu bọn họ ra bắt thao luyện!

Mà lấy thủ đoạn tàn khốc của hắn, một khi bắt đầu thao luyện, hừ hừ... Đây chính là không khác gì xuống địa ngục. Gần trăm người ở đây còn bao nhiêu người có thể sống mà đi ra nơi này, vẫn là một vấn đề.

Suy nghĩ một chút về tỉ lệ đào thải trong lần huấn luyện của mấy hộ vệ Lạc gia bên cạnh hắn năm đó, Lạc Vân Hải liền ngăn không được rét run!

Đừng nhìn hiện tại mười người thiếu niên hộ vệ này, từng cái đều mạnh như quái vật, thế nhưng cũng là cửu tử nhất sinh mới luyện ra được.

Có thời điểm, khi Trác Phàm không có mặt, Bàng thống lĩnh đã từng nói cho hắn một bí mật tàn khốc.

Năm đó, trong hơn một trăm thiếu niên tinh anh, có thể có một cái sống sót, cũng đã là may mắn!

Điều này không khỏi làm hắn lúc đó hoảng sợ đến mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, thế này đâu phải là đang huấn luyện hộ vệ, căn bản chính là chế tạo Tu La sát thủ cho Lạc gia a!

Khi đó, hắn đã ở bên cạnh Độc Cô Chiến Thiên hơn ba năm. Tuy cũng cảm thấy những thiếu niên hộ vệ này thân thủ mười phần biến thái, một thân dũng khí càng là viễn siêu những lão tướng xông pha chiến đấu sa trường mấy chục năm, nhưng vừa nghĩ tới lần huấn luyện tàn nhẫn kia, hắn liền trong lòng khó nhịn, sau khi thương lượng với tỷ tỷ liền cho dừng lại.

Đến nay, Lạc gia không còn mời chào cùng huấn luyện qua dạng thiếu niên hộ vệ này nữa!

Mà hết thảy này, hắn còn chưa kịp nói cho Trác Phàm, hoặc có thể nói là căn bản không dám nói cho hắn biết. Sợ sau khi Trác Phàm biết, sẽ chửi mắng một trận!

Nghĩ tới đây, Lạc Vân Hải suy nghĩ một lát, sau cùng quyết định vẫn là gạt hắn thì tốt hơn, ha ha…

Tốc tốc tốc!

Đột nhiên, một trận âm thanh bước chân phát ra từ trong bụi cỏ , Trác Phàm nhíu mày, nhìn về phía chỗ đó: “Người nào, đi ra, nếu không ngươi thì vĩnh viễn trở thành thi thể ngốc ở trong đó đi!”

“Ách, Trác đại ca, là... Là... Ta!”

Một giọng nói nhát nhát vang lên, ngay sau đó Đổng Hiểu Uyển liền đỏ mặt từ trong bụi cỏ đi ra, mà Đổng Thiên Bá ở sau lưng nàng cũng một trận bất đắc dĩ. Mỗi lần muội tử hắn nhìn thấy Trác Phàm, luôn là một bộ dáng thẹn thùng như vậy, thế nhưng người ta lại không thèm nhìn nàng dù chỉ một chút!

Quả nhiên, Trác Phàm chỉ liếc nhìn nàng một chút, liền chuyển hướng qua Đổng Thiên Bá. Ngược lại Tiết Ngưng Hương lại một mặt hưng phấn mà chạy tới, lôi kéo tay nàng, hưng phấn nói: “Uyển Nhi tỷ tỷ, ngươi không có việc gì, thật sự là quá tốt!”

Đổng Hiểu Uyển gật đầu cười một tiếng, khẽ liếc Trác Phàm một chút, trong lòng lại thầm than.

“Thế nào, các ngươi còn chưa tìm được đồng minh sao? Vậy liền gia nhập vào nhóm người già, trẻ em tàn phế chúng ta đi!” Trác Phàm chỉ chỉ vào đám ngươi không có chút ý chí chiến đấu nào sau lưng, giễu cợt nói.

Phốc!

Tiết Ngưng Hương cùng Đổng Hiểu Uyển cùng nhau cười khẽ một tiếng, Tiết Ngưng Hương càng là không cam lòng lườm hắn một cái, cười nói: “Trác đại ca, chúng ta nào có yếu như ngươi nói? Lúc đó chúng ta không đến trăm người, đối kháng đám người Lâm Toàn Phong có hơn ngàn người, thế nhưng vẫn có thể đem bọn hắn giết đến người ngã ngựa đổ, khóc ròng ròng!”

Tiết Ngưng Hương kiêu ngạo mà ngang cái đầu, đám người kia cũng

không khiêm tốn, đỏ mặt gật đầu.

Tức xạm mặt lại, Trác Phàm hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một chút, thản nhiên nói: “Các ngươi cũng không cảm thấy ngại mà thừa nhận sao, nếu lúc đó các ngươi uy mãnh như thế, hiện tại vì sao lại uể oải như vậy?”

“Đây còn không phải là do ngươi?” Tiết Ngưng Hương khẽ cười một tiếng, con ngươi đảo quanh, lóe lên vẻ linh động: “Đều tại ngươi thực sự quá mạnh, làm cho chúng ta có cảm giác an toàn như thế, chúng ta đương nhiên mất đi ý chí chiến đấu!”

Trác Phàm không khỏi dở khóc dở cười, loại lý do này cũng có thể thành lập sao?

Bất quá bởi vì là Tiết Ngưng Hương nói, Trác Phàm cũng liền vui vẻ tiếp nhận, nếu là người khác dám dùng loại cãi chầy cãi cối này nói với hắn, hắn sớm một chân đạp văng!

Mà ánh mắt Đổng Hiểu Uyển nhìn về phía Tiết Ngưng Hương, bất giác có chút hâm mộ, có thể không kiêng nể gì nói đùa Trác đại ca như thế!

Đổng Thiên Bá nhìn thấy ánh mắt thất lạc của muội tử, một trận lắc đầu, nhưng khi vừa nhìn về phía Trác Phàm, sắc mặt đã nghiêm hơn một chút nói:

“Trác huynh, thực không dám giấu giếm, lần này ta là phụng mệnh Sở lâu chủ, tới tìm ngươi!”

“Sở Khuynh Thành?”

Trác Phàm không khỏi khẽ giật mình, nội tâm đột nhiên có một cảm giấc tâm thần bất định: “Ây... Nàng ta không tranh thủ thời gian tìm trận môn, chìa khoá còn có Dật Thần đan, thắng được đầu danh lần Bách gia tranh minh này mà lại tìm ta làm gì?”

Thật sâu liếc hắn một cái, Đổng Thiên Bá thản nhiên nói: “Thực ra cũng không hẳn là Sở lâu chủ tìm ngươi, mà chính là Hoàng Phủ Thanh Thiên hướng ngươi hạ chiến thư! Trong tay hắn có một viên Dật Thần đan, nghe nói ngươi còn không lộ diện đã có thể đem một bàn tay của Lâm Toàn Phong chặt rơi, liền hướng ngươi phát ra chiến thư, xem ngươi có thể đoạt được đan dược trong tay hắn hay không!”

“Nói như thế, tiểu tử kia vẫn luôn một mực canh giữ ở một chỗ, chờ ta đến khiêu chiến đi?”Lông mày bất giác nhíu lại một cái, trong mắt Trác Phàm chớp động lên rạng rỡ tinh quang.

Trầm ngâm một chút, Đổng Thiên Bá khẽ gật đầu: “Hẳn là vậy!”

“Tốt, vậy liền để tiểu tử ngốc chờ đi, lão tử trước đi tìm ba viên Dật Thần đan còn lại cùng chìa khóa trận môn, chờ sau khi thu thập đầy đủ, lại đến chỗ hắn lấy một viên sau cùng kia, sau đó chạy đi, vậy thì lão tử liền thắng!”

Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nhìn về phía đám người sau lưng nói: “Ha ha ha... Chúng ta bây giờ có rất nhiều thời gian để có thể lãng phí, các ngươi cũng không cần lo lắng gặp phải đám người Đế Vương Môn kia. Hiện tại chia ra tìm kiếm cho lão tử, riêng Dật Thần đan, tìm được liền có thưởng!”

Hống!

Mọi người hưng phấn hét to . Theo Trác Phàm lăn lộn, quả nhiên khí thế phi phàm, không tầm thường a!

Đổng Thiên Bá dĩ nhiên đã trợn tròn mắt, chặn lại nói: “Chờ một chút, Trác huynh, nếu ngươi không phó ước, không phải là khiến người ta cảm thấy ngươi sợ hãi sao? Thân là minh hữu, mặt mũi chúng ta biết để vào đâu, làm sao còn tôn nghiêm? Chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể ngẩng đầu trước mặt bọn hắn, bị người chế nhạo a. Chúng ta thế nhưng là còn đang chờ ngươi lấy lại danh dự cho chúng ta đấy!”

“Đần độn, ngươi liền nói không tìm được lão tử không phải là được sao? Lại nói, vinh nhục nhất thời nhằm nhò gì, lợi ích mới là trọng yếu nhất! Chờ lão tử đem tất cả mọi thứ đều tìm về, trở về ba ba đánh vào mặt bọn hắn, mặt mũi tiền giấy đều có, đó mới là thắng lợi sau cùng, các ngươi gấp gáp tìm lại mặt mũi như vậy làm gì?”

Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, mười phần vô sỉ cười đùa: “Lão tử xưa nay không quan tâm những thứ hão huyền này, lợi ích thực tế mới là điều quan trọng nhất a, ha ha ha...”

Lời vừa nói ra, mọi người cũng ha hả cười theo.

Trùng Thiên Ma Long quả nhiên hành sự quỷ dị, phong cách không tầm thường chút nào, khó trách nhiều năm như vậy, ngay cả Đế Vương Môn cũng không có cách cầm được hắn!

Ngươi cho rằng một tờ chiến thư, thì có thể khiến người ta vì thể diện mà cấp tốc đi tới xuất chiến, kết quả người ta căn bản không đem thể diện coi là chuyện to tát, liền nói đạo nghĩa không thể giảng cho kẻ điếc!

Loại địch nhân này, ngươi làm sao đối phó?

Trùng Thiên Ma Long quả nhiên là ma đạo kiệt xuất, không bám vào một khuôn mẫu a!

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Phàm, chẳng những không cảm thấy hắn mất mặt xấu hổ,vì sợ hãi nên không dám ứng chiến, mà ngược lại còn cho là hắn hữu dũng hữu mưu, đem địch nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật sự là nhân vật nhất đại kiêu hùng.

Đi theo hắn, quá có tiền đồ…

Biết tính tình của Trác Phàm, lại nhìn nhiều người ồn ào như vậy, Đổng Thiên Bá bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu nói: “Đã như vậy, vậy ta chỉ có thể hồi bẩm lại cho Sở lâu chủ ý tứ của ngươi! Chỉ là như vậy, Sở lâu chủ lại phải nén giận một đoạn thời gian...”

“Chờ một chút, người Hoàng Phủ Thanh Thiên muốn ước chiến là ta. Ta không đi, chẳng qua là nàng chỉ xấu hổ vì có người minh hữu là ta, có cái gì mà phải nén giận?” Lông mày nhíu lại một cái, Trác Phàm kỳ quái nói.

Nghe được lời này, Đổng Thiên Bá bất giác thở dài, đem chân tướng sự tình kỹ càng nói lại một lần, mà Trác Phàm nghe được, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Sau cùng, Đổng Thiên Bá bất đắc dĩ lắc đầu: “Sở lâu chủ từng vô cùng tuyệt vọng, đã phân phó chúng ta tìm kiếm chìa khoá, dẹp đường hồi phủ. Chỉ là về sau, Hoàng Phủ Thanh Thiên ước chiến mới cho mọi người lại sinh ra một chút hi vọng. Bất quá ngươi không muốn đi, như vậy...”

“Được rồi, ngươi không cần phải nói!”

Chậm rãi khoát khoát tay, Trác Phàm trong mắt lóe lên một tia tức giận, nắm chặt nắm đấm: “Nếu tiểu tử kia xuất thủ đoạt trước, vậy cái sân này, lão tử nhất định phải đến tìm trở về!”

Nghe được câu này, Đổng Thiên Bá một trận đại hỉ, thế nhưng không đợi hắn hưng phấn reo hò, vội vàng dẫn đường cho bọn người Trác Phàm. Câu nói tiếp theo của Trác Phàm, lại là để thân thể hắn chấn động mạnh một cái, giống như có điều ngộ ra gật đầu.

“Dám động đến người của lão tử, ngươi cũng phải trả giá một chút...”

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 251

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.