Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh hùng trở về

Phiên bản Dịch · 2780 chữ

Chương 288: Anh hùng trở về

**Cứ mỗi 1k tlt hoặc 10kp ủng hộ sẽ bạo thêm 2 chap

Lịch ra mỗi hôm 3 chap- Ủng hộ trực tiếp momo 0966932518**

Hưu!

Một tiếng xé gió vang, nương theo đó là sấm sét nổ tung, bóng người Trác Phàm đã một lần nữa xuất hiện trước mặt đám Sở Khuynh Thành.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người quay đầu nhìn qua, trong mắt chớp động tia khẩn trương. Trác Phàm đi chuyến này, đến tột cùng có thể cầm lại Dật Thần Đan đã bị đoạt đi hay không, đều biểu thị bọn họ còn có lòng tin lại chiến đấu tiếp hay không.

Tất cả mọi người trong lòng lo sợ, mấy ngàn đôi mắt không nháy mắt một cái, nhìn vào bóng người lãnh ngạo kia, tâm đều đã nhấc đến cổ họng.

Đồng dạng, đám người đang chăm chú nhìn lên mộc hình Trấn Quốc Thạch, cũng là vẻ mặt đầy ngưng trọng.

Đây coi như là lần thứ nhất Trác Phàm cùng Hoàng Phủ Thanh Thiên, cao thủ mạnh nhất hai phái chính diện giao phong. Nếu Trác Phàm thua, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí phe mình, đoán chừng bọn họ sẽ sớm hồi phủ trước thời hạn.

Mà tín nhiệm cùng ỷ lại của những gia tộc phụ thuộc đối với ba đại thế gia bọn họ, cũng sẽ yếu đi rất nhiều, chuyện này đối với việc phát triển thế lực của bọn họ, nhất là khi sắp khai chiến xếp hạng thế gia cùng Đế Vương Môn, cũng là cực kỳ bất lợi!

Trán bất giác chảy ra một tia mồ hôi lạnh, sau khi mỗ mỗ Sở Bích Quân cùng bọn người Long Dật Phi, Tạ Khiếu Phong liếc nhau, ba người trên mặt đều là vẻ nghiêm túc.

Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm nhìn quét qua tất cả mọi người trên sân, khóe miệng lộ ra một nụ cười yên tâm, vẫy vẫy hai cái trữ vật giới chỉ mới có thêm trên tay, cười tà nói: “Đoán thử xem, Dật Thần Đan ở trong giới chỉ nào?”

Vần còn hơi hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mọi người tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn lý giải được ý tứ trong câu nói của hắn. Nhưng rất nhanh, mọi người liền bỗng nhiên bộc phát ra một trận tiếng hoan hô nhiệt liệt!

Trác Phàm lời ấy, không phải đã nói rõ, hắn đã đoạt đan thành công sao?

Tin tức này, thật sự là phấn chấn nhân tâm.

Nghĩ đến mấy ngày trước, sau khi kiến thức được thực lực mang tính áp đảo của Hoàng Phủ Thanh Thiên kia, tất cả mọi người đã rơi vào trong tuyệt vọng, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của loại quái vật này chứ?

Nhưng bây giờ, Trác Phàm lại từ trong tay quái vật này, đem linh đan đã bị tước đi đoạt lại, cái này không khác nào đánh cho tất cả mọi người một liều thuốc trợ tim, để bọn họ lại có dũng khí đối kháng tiếp!

Trước Trấn Quốc Thạch, mỗ mỗ Sở Bích Quân cũng là hiếm khi nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ kích động, quay lại nhìn gia chủ hai nhà là Long Dật Phi cùng Tạ Khiếu Phong, ba người đều cùng cười to.

Độc Cô Chiến Thiên thở dài một hơi, nhìn chằm chằm đạo thân ảnh bên trong kia, khẽ gật đầu: “Tiểu tử này tuy làm xằng làm bậy, nhưng vào thời khắc mấu chốt, ngược lại chưa từng khiến người ta thất vọng qua! Nếu hai quân giao chiến, công lao đoạt thuốc, trọng chấn sĩ khí của hắn, lại là so với công lao 100 phen thắng lợi đều phải lớn hơn nhiều a!”

Phương Thu Bạch khẽ gật đầu, cười khẽ không nói. Xem ra lúc trước kiên trì tuyển tiểu tử này đi kiềm chế Hoàng Phủ Thanh Thiên, quả nhiên là không chọn lầm người. Trong thiên hạ, bên trong thế hệ trẻ tuổi, cũng chỉ có hắn có thể làm được điểm này.

Thế nhưng rất nhanh, trong mắt Phương Thu Bạch liền lóe lên, phát hiện một chút manh mối, chỉ vào tràng cảnh chiếu bên trong Trấn Quốc Thạch, nhỏ giọng nói với Độc Cô Chiến Thiên: “Lão nguyên soái, ngươi nhìn ở nơi đó xem là cái gì?”

Theo hướng hắn chỉ nhìn qua, Độc Cô Chiến Thiên đột nhiên ngưng tụ tròng mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng, tiểu tử này quả nhiên không phải đèn cạn dầu, vậy mà công nhiên chống lại cấm lệnh của lão phu!

Nguyên lai, trong đám người của liên minh ba nhà, tại một nơi hẻo lánh, bóng người Lưu Nhất Chân lão nhi lại đang thoắt ẩn thoắt hiện, theo mọi người cùng một chỗ nhảy cẫng hoan hô.

Phải biết, Bách gia tranh minh là do thanh niên dưới 30 tuổi của các nhà tham gia quyết chiến, lão nhi này rõ ràng đã quá tuổi. Mà Độc Cô Chiến Thiên đại nguyên soái hắn tại trước khi bắt đầu, đã tuyên bố qua, nếu có ai dám đục nước béo cò, sẽ chém không tha, thế nhưng đây không phải người bên Lạc gia sao …

“Ây... Phương tiên sinh, ngươi chỉ cái gì, lão nhi ánh mắt không tốt lắm, nhìn không rõ lắm!” Độc Cô Chiến Thiên hơi hơi nhíu nhíu mắt, giả vờ ngốc.

Phương Thu Bạch nhịn không được cười lên, bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao bọn họ đều về phe Lạc gia, cứ như vậy qua loa cho xong chuyện đi. Chỉ là hắn vạn vạn không nghĩ đến, luôn luôn quân kỷ nghiêm minh, đã nói là làm Độc Cô lão nguyên soái, thế mà cũng đều vì Lạc gia mà che đậy!

Gì mà mắt không tốt lắm, ngươi nha, một cái cao thủ Thần Chiếu, ánh mắt có thể không tốt sao?

Xem ra tình cảm của lão nhi này đối với đứa con ngươi thứ năm, Lạc Vân Hải thật sự yêu thích a, nếu không phải vậy với cái tính tình cương trực không thiên vị, trong mắt không cho phép hạt cát của hắn, chỗ nào có thể cho phép công nhiên gian lận như thế?

Bất quá như vậy cũng tốt, tất cả mọi người là vì bệ hạ làm việc, bảo hộ an nguy Lạc gia, nếu có thể dàn xếp, tự nhiên không nên quá coi trong tiểu tiết!

Điểm này, ban đầu Phương Thu Bạch còn sợ với tính bướng bỉnh của Độc Cô Chiến Thiên khi giải quyết việc chung, ai cũng không nhận, hiện tại hắn lại yên tâm hơn nhiều.

“Ha ha ha... Không có gì, chỉ là nhìn thấy một đầu linh thú đặc biệt kỳ dị, muốn cho lão nguyên soái nhìn xem. Bất quá, ánh mắt lão nguyên soái không tốt, cứ quên đi vậy!”

Phương Thu Bạch nhẹ vịn chòm râu, giống như cười mà không phải cười. Độc Cô Chiến Thiên lại là mặt mo đỏ ửng, minh bạch hắn đang giễu cợt chính mình, liền quay đầu đi, không để ý tới.

Dù sao hắn cũng thề, sau lần này sẽ không bao giờ lặp lại nữa!

Gia Cát Trường Phong chăm chú nhìn bóng người Trác Phàm, mỉm cười gật đầu, sau đó giống như có thâm ý liếc nhìn Hoàng Phủ Thiên Nguyên một chút, cười khẽ một tiếng: “Ha ha ha... Hoàng Phủ môn chủ, xem ra lệnh công tử tại lần đầu tiên đọ sức, thua một bậc a!”

“Thắng bại là chuyện thường tình trong binh gia, không có gì đáng ngại!”

Thế mà, Hoàng Phủ Thiên Nguyên vẫn sắc mặt lạnh nhạt còn chưa trả lời, đại quản gia Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường ở bên cạnh đã khẽ cười một tiếng, gật đầu nhìn về phía Gia Cát Trường Phong nói.

Tựa hồ đối với trận chiến tranh đoạt linh đan này, hắn sớm đã đoán được trước Hoàng Phủ Thanh Thiên sẽ bại trận nên không chút phật lòng.

Thật sâu liếc hắn một cái, Gia Cát Trường Phong híp mắt lại, cười nhạt : “Ồ? Xem ra Lãnh tiên sinh tựa hồ sớm có chủ ý, chắc hẳn đã là làm mười phần an bài!”

“Ha ha ha... Điêu trùng tiểu kỹ, trèo lên không nơi thanh nhã, để Thừa Tướng đại nhân chê cười rồi! Chỉ là bất quá dùng để đối phó một số tiểu hầu tử, thì không thành vấn đề!” Lãnh Vô Thường khẽ hạ thấp người, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang tất thắng.

Gia Cát Trường Phong gật đầu,quay lại nhìn về phía hình ảnh mọi người vui mừng khôn xiết đang chiếu bên trong Trấn Quốc Thạch,, không khỏi một mặt thổn thức lắc đầu, giận dữ nói: “Xem ra đám tiểu gia hỏa này, vẫn là cao hứng quá sớm! Chỉ là... Những thứ phàm phu tục tử bị thắng lợi nhất thời làm choáng váng đầu óc cũng liền thôi, nhưng Trác quản gia, trong lòng ngươi lại là suy nghĩ như thế nào đây. Đừng làm cho lão phu thất vọng quá a...”

Gia Cát Trường Phong yên lặng nhìn bóng người tựa như anh hùng đang được tất cả mọi người vây quanh một chỗ, trong mắt chớp động lên rạng rỡ tinh quang...

Một phương diện khác, Trác Phàm đem bình Dật Thần Đan trong giới chỉ xuất ra, đi một vòng trước mặt tất cả mọi người, cười to: “Nhìn kỹ, lão tử đoạt lại rồi, nhìn thấy chứ?”

“Nhìn thấy”

Mọi người cùng nhau gật đầu, mặt đầy vẻ sùng bái, đều là kích động hô to.

Khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị, Trác Phàm chuyển tay, liền đem bình đan dược kia thu nhập vào trong giới chỉ. Mọi người không khỏi sững sờ, kỳ quái nhìn về phía hắn.

Bát phẩm linh đan này thế nhưng là trân bảo hiếm thấy, là bảo vật liền ngự hạ thất gia đều không có, làm sao liền cái bình đều không mở ra một chút để bọn họ kiến thức một phen đã cất đi rồi?

Thế nhưng Trác Phàm lại vội ho một tiếng, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm hơn một chút: “Ừm, nhìn qua là được rồi, tất cả mọi người tán đi. Ngay lập tức đi tìm nhưng đan dược khác cùng chìa khóa trận môn, chúng ta vẫn phải lấy mục tiêu là thắng được lần Bách gia tranh minh này làm mục đích chính mới đúng!”

Ách!

Mọi người bất giác cùng nhau ngập ngừng, tiếp theo chính là xạm mặt lại.

“Trác Phàm, con mẹ nó, là ngươi muốn nuốt một mình đi!” gương mặt Tạ Thiên Dương nhịn không được co rút, hung tợn nói.

Tròng mắt bất giác ngưng tụ, Trác Phàm chỉ tay vào mũi Tạ Thiên Dương, mặt mũi

tràn đầy đau lòng, mắng: “Tạ Thiên Dương, tiếc cho lão tử theo ngươi cùng một chỗ vượt qua gian nan, ngươi cư nhiên không tin ta như thế ? Loại sự tình độc chiếm này, lão tử có thể làm ra sao, lão tử là người như thế sao?”

“Đúng!”

Mọi người cùng nhau gật đầu một cái, trăm miệng một lời, Tạ Thiên Dương càng là lạnh lùng nói: “Cũng là bởi vì theo ngươi trải qua nghịch cảnh, cho nên lão tử mới càng rõ ràng đạo làm người của ngươi! Bớt lải nhải, mau đem đan dược giao ra, bát phẩm linh đan để ở chỗ ngươi thực sự không an toàn!”

Lời vừa nói ra, bọn người cùng cười to. Chỉ bất quá tất cả mọi người là đang đùa mà thôi, nơi này Trác Phàm thực lực mạnh nhất, nếu là đan dược để ở chỗ hắn còn không an toàn mà nói, vậy liền không có chỗ nào an toàn nữa.

Thấy vậy, sắc mặt Trác Phàm bất giác bỗng nhiên trở nên nghiêm hơn, giả vờ cả giận nói: “Đã như vậy, các ngươi đã không tín nhiệm lão tử như thế, vậy lão tử liền độc chiếm cho các ngươi xem! Dù sao linh đan này là lão tử cướp về, có gan đám các ngươi cũng đi đoạt một khỏa cho lão tử xem thử một chút?”

“Cắt!”

Mọi người vung tay, bĩu môi, Tạ Thiên Dương càng là bỏ đá xuống giếng nói: “Nhìn thấy chứ, tính nết tiểu tử này ta quá con mẹ nó rõ. Hãm hại lừa gạt không thành, thì liền đổi sang ăn cướp trắng trợn, dù sao đồ vật đã vào trong tay hắn, ngươi cũng đừng nghĩ có thể đòi về.”

Nghe được lời này, mọi người lại một lần nữa cùng nhau cười to, Tiết Ngưng Hương càng là cười đến không ngậm miệng được, trên mặt lộ vẻ không màng danh lợi.

Không khí thật hài hòa, tất cả mọi người như người một nhà, không câu thúc vui đùa cùng một chỗ, ngược lại lại giống như trở lại khi ba người còn ở Vạn Thú sơn mạch, an tường khoái lạc.

Mà hết thảy, đều là do Trác Phàm mang đến! Trác Phàm không chỉ mang đến sĩ khí, mà còn đem cảm giác sợ hãi của mọi người đối với Hoàng Phủ Thanh Thiên hoàn toàn tiêu trừ.

Hiện tại bọn họ mới biết được, nguyên lai cho dù mạnh như Hoàng Phủ Thanh Thiên, cũng không phải không thể chiến thắng. Chí ít, có Trác Phàm ở đây, bọn họ vẫn có cơ hội thắng lợi!

Lại qua một trận cười đùa, cao tầng ba nhà rốt cục cũng tiến vào chính đề.

Tạ Thiên Thương suy nghĩ một lát, nhìn về phía Trác Phàm nghiêm túc nói: “Trác huynh, bây giờ nơi này thực lực của ngươi là mạnh nhất, viên Dật Thần Đan này lại là ngươi đoạt lại, lẽ ra phải để ngươi phục dụng. Đợi thực lực ngươi đại trướng, phần thắng của chúng ta lại càng nhiều một tầng!”

Mọi người nghe xong, đều gật đầu.

Tuy bọn họ mười phần ham muốn Dật Thần Đan này, nhưng đây là chiến lợi phẩm của Trác Phàm, nên để hắn phục dụng. Hơn nữa, sau khi thực lực Trác Phàm tăng vọt, tỉ lệ bọn họ có được đan dược từ hắn cũng sẽ lớn hơn. Làm liên minh, đây chính là kết quả tốt nhất.

Thế nhưng là Trác Phàm lại lắc đầu, giận dữ nói: “Không thể, Tạ huynh, chẳng lẽ ngươi thật sự tin là Hoàng Phủ Thanh Thiên cầm bát phẩm linh đan này trong tay gần mười ngày, lại không ăn vào, tin thủ hứa hẹn, chờ ta đến lấy đan sao?”

Khẽ nhíu mày, Tạ Thiên Thương một mặt không hiểu.

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, trong mắt lóe lên một đạo ánh sáng thâm thuý: “Bởi vì hắn không dám!”

Vẻ mặt mọi người vô cùng nghi hoặc, Trác Phàm tiếp tục nói: “Muốn luyện hóa bát phẩm linh đan này, cần đại lượng thời gian. Nếu trong lúc này, địch nhân công tới, chỉ cần là có một tia phân thần, liền sẽ phí công nhọc sức, thậm chí còn có thể trọng thương tại thân. Cho nên trước khi song phương triệt để phân ra thắng bại, người nào có được đan dược, cũng đều không dám tùy ý luyện hóa!”

Lời vừa nói ra, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm càng thêm sùng bái.

Nếu không phải Trác Phàm nhắc nhở, về sau nếu bọn họ tìm được Dật Thần Đan, có lẽ liền sẽ nhịn không được dụ hoặc mà ăn vào. Đến lúc đó, sợ rằng sẽ bị địch nhân thừa lúc vắng mà vào, tạo thành tai hoạ ngập đầu.

Bất quá, bọn họ cũng thừa hiểu. Hoàng Phủ Thanh Thiên còn muốn lưu lại bọn họ để kiềm chế Trác Phàm hành động, làm sao có thể đem bọn họ tiêu diệt?

Huống hồ, nếu như biết được bọn họ lại tìm được đan dược, Hoàng Phủ Thanh Thiên khẳng định sẽ lập tức tới chiếm lấy, bọn họ căn bản không có cơ hội phục dụng!

Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm ngăn không được thở dài, vẫn là đem bọn họ mau chóng đưa trở về thì tốt hơn a...

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.