Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liểu chết xung phong

Phiên bản Dịch · 2709 chữ

Chương 291: Liểu chết xung phong

**Cứ mỗi 1k tlt hoặc 10kp ủng hộ sẽ bạo thêm 2 chap

Lịch ra mỗi hôm 3 chap- Ủng hộ trực tiếp momo 0966932518**

Trác Phàm từng bước một đi về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên, sắc mặt lạnh nhạt, giống như gặp lại lão bằng hữu đã hơn một năm không thấy, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu: “Hoàng Phủ công tử, ngươi đã nói đây là trận chiến tranh đoạt linh đan thứ hai, dù sao cũng phải nhắc nhở cho ta, vị trí linh đan này ở đâu chứ!”

“Ha ha ha... Nếu là người khác,đừng nói bổn công tử cho cái nhắc nhở, coi như đem bình Dật Thần Đan bày ở trước mặt hắn, cũng không quan trọng. Bất quá Trác quản gia thân thủ quỷ dị, bổn công tử thế nhưng là đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, nếu ngươi có bản lĩnh, vẫn là tự mình tìm đi!” Khẽ nhướng mày, Hoàng Phủ Thanh Thiên xùy cười ra tiếng.

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ. Dưới tình huống không biết rõ vị trí đồ vật, hắn có thay hình đổi vị cũng không phát huy được tác dụng a!

“Hoàng Phủ công tử, ngài đã không có ý bày ra đan như thế, vậy coi như ta thua đi, chúng ta gặp lại vào vòng thứ ba!” Trác Phàm khoát khoát tay, lấy lui làm tiến, cất bước lui về phía sau tựa như nhận thua!

Thế nhưng, Hoàng Phủ Thanh Thiên lại ngưng tụ tròng mắt, cười lạnh nói: “Trác quản gia, bổn công tử thừa nhận lấy thân thủ của ngươi, muốn đi liền có thể đi, không ai có thể ngăn được ngươi. Bao gồm cả bổn công tử cũng giống như vậy! Bất quá, ngươi đi dễ dàng nhưng bọn họ thì sao?”

Xa xa liếc mắt về phía bọn người Lạc Vân Hải, Hoàng Phủ Thanh Thiên tà dị cười một tiếng, vỗ nhẹ bàn tay.

Chỉ một thoáng, từng trận tiếng hò giết từ hai mặt truyền đến, chính là đối với đồng minh ba nhà Hoa Vũ Lâu, Tiềm Long Các, hình thành thế tả hữu giáp công, như sở liệu của Lạc Vân Hải lúc trước.

Mà hai đội kia cộng lại cũng chí có chừng vạn người, người dẫn đội cũng chỉ có hai người Nghiêm Bán Quỷ cùng U Vũ Sơn, duy chỉ thiếu Khoái Hoạt Lâm Lâm Toàn Phong.

Tuy nói tiểu tử này đã bị cắt đứt một chân một tay, sớm đã tàn phế, nhưng dù nói thế nào cũng coi là cao thủ Thiên Huyền hiếm có, không có khả năng không tham gia trận mai phục này.

Như vậy đáp án chỉ có một, như Lạc Vân Hải sở liệu, tiểu tử kia đang mai phục tại đường lui của bọn họ, chờ chặn đánh bọn họ!

“Hảo tiểu tử, không hổ là ngũ hổ Thiên Vũ, quả nhiên có thủ đoạn!” Tạ Thiên Thương nhìn Lạc Vân Hải sắc mặt vẫn trấn định một chút, không khỏi âm thầm gật đầu, khen lớn một tiếng, đối với thiếu niên này bất giác lại coi trọng thêm mấy phần.

Mọi người cũng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hải, tràn đầy tán thưởng.

Phải biết, nếu không phải Lạc Vân Hải đã sớm an bài, đột nhiên nhiều địch nhân giết ra như vậy, mọi người nhất định liều chết chống cự, ngược lại liền bị chia rẽ. Lúc này, Lâm Toàn Phong từ phía sau, dẫn đội đến giết, vậy bọn họ liền sẽ bị triệt để tách ra, bị bao vây lớp lớp, toàn quân bị diệt.

Có thể nói, tuy cá nhân thực lực Lạc Vân Hải còn chưa tới đâu, không thể đánh đồng cùng bọn họ, nhưng luận đến tài năng chỉ huy quân sự tác chiến, chỉ sợ cho dù là lục long nhất phượng bọn họ cũng tuyệt đối không thể sánh cùng!

Chậm rãi khoát khoát tay, Lạc Vân Hải không bởi vì một tia khích lệ  của mọi người mà cảm thấy mảy may kiêu ngạo, ngược lại lại càng bình tĩnh mà nhìn địch quân đang từ hai bên vọt tới, thì thào lên tiếng: “Mọi người nghe ta chỉ huy, ta nói tiến, mới có thể tiến!”

Mọi người cùng nhau gật đầu, càng thêm tín nhiệm Lạc Vân Hải!

Hoàng Phủ Thanh Thiên yên lặng nhìn hết thảy, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Trác quản gia, những minh hữu của ngươi tựa như đều đã bị dọa sợ, vậy mà lại tập hợp một chỗ, động cũng không dám động! Đoán chừng rất nhanh sẽ bị người của ta bao vây!”

“Có đúng không, như vậy không phải đúng ý ngươi sao?” Khẽ nhướng mày, Trác Phàm cười khẽ một tiếng, tựa hồ không chút nào lo lắng cho an nguy của đám người Lạc Vân Hải.

Ánh mắt khẽ híp một cái, Hoàng Phủ Thanh Thiên trong lòng nghi hoặc, lại một lần nữa nhìn về phía trước.

Phía bọn họ vẫn còn hơn 10 ngàn người đang mai phục ở phía trước, nhưng liên minh ba nhà Hoa Vũ Lâu cùng gia tộc phụ thuộc bất quá cũng chỉ hai ba ngàn mà thôi, chiến lực bên phía mình cũng gấp bọn họ năm sáu lần!

Tình cảnh thiên thời địa lợi nhân hoà đều chiếm như thế, coi như toàn diệt bọn họ cũng chỉ là thời gian một bữa ăn sáng, thế nhưng Trác Phàm này vì sao một chút cảm giác khẩn trương đều không có?

Hoàng Phủ Thanh Thiên trong lòng nghi hoặc, nhưng rất nhanh, hắn liền biết nguyên nhân!

“Giết!”

Đột nhiên, một tiếng rống to chấn thiên triệt địa vang lên, Lạc Vân Hải chỉ ra sau lưng, tất cả mọi người liền phóng về nơi trống không phía sau, kêu giết rung trời.

Hai người Nghiêm Bán Quỷ cùng U Vũ Sơn chỉ huy nhân mã hai bên giáp công thấy vậy, bất giác sững sờ, khắp khuôn mặt là vẻ không hiểu!

Chúng ta là từ bên cạnh vọt tới, bọn họ lại trùng sát về phía sau làm gì, phục binh phía sau còn chưa có xuất hiện đâu!

Xa xa liếc mắt nhìn nhau, hai người đều là không rõ ràng cho lắm. Bất quá như vậy cũng tốt, tuy không biết bọn họ mắc cái mao bệnh gì, nhưng bọn họ trùng sát về phía sau, hai bên tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở, vừa vặn để chúng ta tiến đến giết bọn họ thất linh bát lạc, không kịp trở tay, không chừa mảnh giáp!

Nghĩ như vậy, hai người một trận hưng phấn, hét lớn rồi mang đám người xông lên.

Thế nhưng để bọn họ vạn vạn không nghĩ đến là, sự tình hoàn toàn không phải như bọn họ tưởng tượng.

Bọn người Lạc Vân Hải tuy đều là hướng về phía sau trùng sát, nhưng lại bảo hộ hai bên cực kỳ kín kẽ, bọn họ vừa xông lên, nhất thời không thể xông phá thủ hộ hai bên, mà hộ vệ hai bên cũng theo trùng phong mà lưu động, không ham chiến!

Kết quả là, một cảnh tượng quái dị phát sinh, hai nhóm nhân mã của Nghiêm Bán Quỷ, U Vũ Sơn lại tựa như một người đối phó địch nhân năm sáu người. Lúc trước còn đang cùng người này khoa tay múa chân, sau một khắc hắn lại từ đằng sau xông tới đạp mình một chân, ngay cả phản ứng cũng không kịp.

Liên minh ba nhà Hoa Vũ Lâu tựa như nước chảy, từng lớp từng lớp xẹt qua, bọn người U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ lại như bị cuốn vào bên trong dòng nước chảy xiết này, dễ dàng bị thu hoạch tánh mạng.

Đến mức những người may mắn sống sót, thoát khỏi dòng nước chảy xiết, xa xa đứng nhìn ba nhà Hoa Vũ Lâu tiếp tục hướng về phía sau phá vây ra ngoài, chỉ lưu lại cho bọn họ một đám thi thể.

Rõ ràng là lấy nhiều đối ít, hai cánh giáp công, sau một vòng chiến lại vẫn cứ bị chết nhiều nhất, điều này không khỏi làm hai người U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ một trận phiền muộn. Hoàng Phủ Thanh Thiên ở cách xa đó cũng không khỏi cảm thấy sắc mặt nặng nề, hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Hơn 10 ngàn người đối phó với mấy ngàn người, còn có thể bị đánh cho mặt mày xám xịt, tôn nghiêm mất sạch như thế, lão tử cần các ngươi để làm gì?

Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt mang theo sát ý của Hoàng Phủ Thanh Thiên, U Vũ Sơn không khỏi run rẩy một chút, vội vàng đánh tín hiệu, để Lâm Toàn Phong đang mai phục ở phía sau xong ra ngăn

bọn họ lại!

Kể từ đó, tam phương giáp công, bọn họ còn không phải sẽ chết không có chỗ chôn?

Thế nhưng, khi Lâm Toàn Phong cao hứng bừng bừng mang theo gần năm ngàn nhân mã nhảy ra, đang chuẩn bị đánh chó mù đường.

Thì oanh, một tiếng vang thật lớn, hắn cùng đám nhân mã nhất thời cùng nhau bị đụng bay ra ngoài. Lạc Vân Hải lấy đội Hoa Vũ Lâu làm tiên phong, tốc độ không hề trì trệ vọt về phía hắn.

Thấy tình cảnh này, hắn bất giác trong nháy mắt trợn tròn mắt!

Cái này là làm sao làm?

Lão tử ở phía sau phối hợp tác chiến, không phải là để chuyên môn vây bắt cá lọt lưới, không lưu một người sống sao? Thế nhưng là... Cái này con mẹ nó tính là gì, chủ lực của đối phương không bị tiêu hao chút nào a!

Nếu như nói đây là cá lọt lưới, cá cũng con mẹ nó quá nhiều đi.

Nghiêm Bán Quỷ, U Vũ Sơn, hai tên cẩu vật các ngươi là đớp cứt sao? Sao có thể để bọn họ liền một sợi lông đều không bị thương hướng đến nơi đây. Đối mặt đội hình mãnh liệt như thế, lão tử làm sao cản?

Thế nhưng, hắn thì ở chỗ này mắng hai người kia, hai người kia thế nhưng cũng là một mực đang chửi mắng tên tiểu tử hắn vô dụng!

Ngươi nha, cái phế vật, đến tột cùng là dẫn đội kiểu gì? Đám nhân mã nhà ngươi chạy ra, không phải chuyên môn là làm bia đỡ đạn sao? Ngăn không được cũng thôi đi, thế nhưng ngay cả làm giảm tốc độ của bọn họ một chút cũng không làm được!

Phế vật, mười phần phế vật, khó trách bị Trùng Thiên Ma Long phế một tay một chân, thật sự là đáng đời!

Ba người đều là mang một cỗ oán phẫn, mỗi người ở trong lòng đều là mắng chửi đối phương, nhưng lúc này, bọn người Lạc Vân Hải dĩ nhiên đã sắp xông ra được tam phương vòng vây.

Thấy tình cảnh này, Trác Phàm không khỏi nhịn không được mà cười to, âm thầm gật đầu.

Phải biết, trong lúc hành quân, tao ngộ mai phục là chuyện bình thường xảy ra, mà lúc này, cũng là lúc khảo nghiệm năng lực của một vị tướng soái. Mà trận hình Lạc Vân Hải để ba nhà bày ra, chính là một cái nhạn hình trận tiêu chuẩn, chuyên khắc chế tả hữu giáp công, dùng cho tiến công cùng đột phá!

Mà quân trận này quan trọng nhất chính là tốc độ, một khi trận hình này thành hình, tốc độ tăng vọt, vậy liền như Hùng Ưng bay lượn tại trời xanh, không người nào có thể ngăn bọn họ lại!

Trác Phàm quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên, khẽ cười một tiếng: “Hoàng Phủ công tử, ta cảm thấy bọn họ muốn đi, tựa hồ cũng không tính là khó khăn đi!”

Da mặt nhịn không được mà co rút, Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn về đám người Lâm Toàn Phong ở phương xa, hiện tại vẫn tại hằm hằm nhìn lẫn nhau tức giận, thật sự là tâm muốn giết bọn họ đều có!

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Ba tên đần độn này lấy nhiều khi ít, thế mà còn bị hung hăng đánh vào mặt, còn mang theo mặt mũi bổn công tử cùng một chỗ bị đánh, thật sự là ngu xuẩn tới cực điểm!

Hít thật sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại nộ khí trong lòng, Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn về phía Trác Phàm, cười lạnh nói: “Ha ha ha... Trác quản gia quả nhiên văn võ song toàn, trước đó đã an bài thỏa đáng...”

“Không không không, ta không có an bài, là chính bọn họ tự làm! Công lao của người khác, ta tuyệt đối không dính!” Thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Thiên lời còn chưa nói hết, Trác Phàm đã khoát khoát tay, cười nhạo mà nói.

Điều này không khỏi làm Hoàng Phủ Thanh Thiên càng thêm tức giận!

Dù sao, Trác Phàm là kẻ giảo quyệt, mọi người đều biết, nếu là thua ở trên tay hắn, cũng không tính là mất mặt. Nhưng bây giờ, ba tên đần độn kia lại là thua ở trong tay đám đàn bà Hoa Vũ Lâu, cùng một tên tiểu quỷ Lạc gia, thật sự là khiến người ta không ngẩng đầu lên được.

Mà ba người kia mất hết thể diện, hắn là thủ lĩnh liên minh, trên mặt cũng khó coi, cái này làm sao có thể không làm cho lòng hắn phẫn nộ?

Hung hăng cắn răng, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên lộ ra một đạo ngoan sắc, lạnh lùng lên tiếng nói: “Trác quản gia, vốn là ta không định ra tay với bọn họ, nhưng nếu ngươi nói như thế...”

“Ngươi muốn thế nào? Tự mình chạy tới đem đầu bọn họ vặn xuống? Ha ha ha... Vậy ngươi phải thông qua ta mới được!” Khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị, trong mắt Trác Phàm lóe lên một mảnh chiến ý.

Hơi gật đầu, Hoàng Phủ Thanh Thiên cười nhạt, nói: “Ta đánh với ngươi một trận, tự nhiên không thể tránh né! Bất quá trước đó, ngươi xem trước một chút xem có thể cứu được tính mạng bọn họ hay không!”

Vừa dứt lời, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên đột nhiên lóe qua một đạo tàn nhẫn, tiếp lấy đột nhiên ngửa mặt lên, phát ra khí thế, thét dài giữa trời!

Rống!

Bỗng nhiên, giống như Long ngâm du chuyển, một tiếng hét bình thường của Hoàng Phủ Thanh Thiên, vậy mà phát ra tiếng long ngâm.

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Trác Phàm kinh hãi trong lòng, song trong mắt lại lóe lên vẻ quái dị.

Tiếng Long ngâm này đều là tồn tại bên trong một số vũ kỹ đặc thù, tương tự như Ma Sát Tam Tuyệt của hắn, tương truyền bởi vì những vũ kỹ này đều bắt nguồn từ Long tộc!

Thế nhưng cho tới bây giờ còn chưa có một người nào có thể bằng tiếng thét của bản thân, lại phát ra Long ngâm. Trừ phi, hắn cũng là rồng!

Nhưng vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm liền hung hăng lắc đầu, hoàn toàn phủ định. Nếu là chân chính là con cháu Long tộc mà nói, thực lực của hắn chắc chắn không thể kém Cổ Tam Thông.

Nhưng rất hiển nhiên, tuy hắn có danh xưng quái vật, nhưng thực lực vẫn như cũ nằm trong phạm vi của nhân loại, nhưng vì sao…

Còn không đợi Trác Phàm nghĩ rõ ràng, cả vùng đất đã không ngừng chấn động, phát ra tiếng vang khủng bố...

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 285

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.