Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản đồ phân bố trận môn

Phiên bản Dịch · 2596 chữ

Chương 299: Bản đồ phân bố trận môn

Bá bá bá!

Giữa không trung, một bóng người áo đen lóe lên rồi lập tức biến mất. Mỗi lần nó lóe lên, thân thể liền xuất hiện tại nơi cách đó ngoài ngàn thước, đợi đến khi nó lại loé thêm lần nữa, bóng dáng lại biến mất!

Cứ như thế, chờ đến lúc thân hình người kia dừng lại, đã bôn tẩu được hơn mười dặm. Ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy phía trước chừng mấy ngàn thước có tiếng người đang huyên náo, người kia liền khẽ gật đầu, biết rốt cục mình đã bắt kịp, sau đó lại loé lên một cái biến mất không thấy gì nữa.

Đợi lúc nó xuất hiện lần nữa, đã rơi vào trong đám người!

“Người nào?” Tạ Thiên Thương hét lớn một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hướng người kia nhìn qua, tròng mắt liền ngưng tụ, trong đôi mắt lóe qua vẻ vui mừng, gật đầu nói: “Ngươi rốt cục trở về!”

“Đúng vậy a, vậy ngươi còn giơ kiếm lên làm gì, còn không mau thu lại?” Bất đắc dĩ trợn mắt trừng một cái, Trác Phàm khẽ cười một tiếng.

Bật cười lắc đầu, Tạ Thiên Thương lập tức thu kiếm vào vỏ nói: “Trác huynh nói không sai, coi như sau này có dịp được lĩnh giáo cao chiêu của Trác huynh, cũng tuyệt không nên xảy ra sau khi mới trải qua thời khắc nguy cấp!”

Gương mặt bất giác co rút, Trác Phàm một trận bất đắc dĩ.

Cái tên võ si này a, đi chỗ nào đều không quên đọ sức cùng người một trận, may mắn là hắn còn có chút lý trí, không hoàn toàn rơi vào trong điên cuồng, nếu không khó mà tránh được xảy ra tranh đấu nội bộ!

Mà mọi người nhìn thấy Trác Phàm trở về, liền vội vã đi tới, vẻ mặt vui mừng. Dường như đã coi hắn là thủ lĩnh chân chính trong lần hai phe đối chiến này. Cho dù là  gia tộc phụ thuộc của ba đại thế gia cũng như thế, hoàn toàn quên chủ tử của mình đến tột cùng là ai!

Bất quá cái này cũng khó trách, liền xem như ba đại thế gia, lúc này cũng tùy ý để Trác Phàm xem như thiên lôi sai đâu đánh đó, thì càng không nói đến các tiểu gia tộc bọn họ.

Dù sao, lúc trước nếu không phải Trác Phàm thay đổi càn khôn, mở cho bọn họ một con đường sống mà nói, bọn họ đoán chừng đều đã chính thức toàn quân bị diệt!

Một màn này, tất cả mọi người đều chân chân thiết thiết nhìn rõ, cho nên cũng khó trách khi họ tụ tập lại đem hắn cung phụng tựa như anh hùng cứu thế. Uy vọng của Trác Phàm trong lúc nhất thời đạt đến độ cao chưa từng có...

“Trác Phàm, ngươi thụ thương sao?” Lúc này, Sở Khuynh Thành nhìn thấy trên cánh tay hắn có mấy vết bầm, bất giác nhướng mày, nhẹ kêu một tiếng. Tuy nàng cực lực duy trì sắc mặt lạnh nhạt, nhưng sâu trong mắt lại lộ nét lo lắng nồng đậm cùng đau lòng.

Trác Phàm thờ ơ khoát khoát tay, tựa hồ cũng không muốn cùng nàng có quá nhiều liên lụy, vội vàng thay đổi đề tài nói: “Không có gì, tên Hoàng Phủ Thanh Thiên này quả nhiên rất khó đối phó... A, Ngưng Nhi các nàng đâu, còn có linh sủng của lão tử đâu?”

Sắc mặt Sở Khuynh Thành tối sầm lại, biết hắn cố ý né tránh thì cũng  không nhiều lời nữa, chỉ là trong lòng có chút oán hận, thật không biết trong lòng tiểu tử này nghĩ như thế nào.

Tuy trước đó Đổng Thiên Bá đã đem tâm tư Trác Phàm phân tích cho nàng một lần, thế nhưng dù sao cũng chỉ là Đổng Thiên Bá tự mình phân tích, Trác Phàm đến tột cùng nghĩ như thế nào thì không ai biết được!

Đây cũng là chuyện Sở Khuynh Thành lo sợ nhất trong lòng, nam nhân yêu mến nghĩ như thế nào về mình, là điều mà mỗi một nữ tử lo lắng nhất! Nhưng hết lần này tới lần khác, Trác Phàm lại chỉ biểu hiện lập lờ nước đôi, làm cho tất cả mọi người đều đoán không ra...

“Trác huynh, ngươi có lẽ còn không biết, đầu linh sủng kia của ngươi hung mãnh dị thường, người sống chớ gần, chúng ta ai cũng không dám tiếp cận. Thế nhưng rất kỳ quái là, có vẻ như nó đối với Tiết tiểu thư cùng Tạ nhị công tử lại cực kỳ thân cận! Đây, ngươi nhìn xem!” Không khỏi khẽ cười một tiếng, Long Hành Vân chỉ chỉ lên không trung, hướng Trác Phàm nói.

Giương mắt nhìn xa xa, Trác Phàm bất giác chớp mắt một cái, ngơ ngác.

Chỉ thấy trên chín tầng trời có một đạo tử sắc lôi mang lóe qua, xuyên thẳng qua trong mây mù, lại đúng là Tước nhi của hắn không thể nghi ngờ. Mà trên thân Tước nhi, lại có một nam một nữ đang vui vẻ reo hò, hưng phấn không thôi, chính là hai người Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương.

Nhìn bộ dáng vui sướng của hai người kia, Trác Phàm không khỏi buồn bực. Nó thân là linh thú cấp sáu Lôi Vân Tước, dù nói thế nào cũng là cao giai linh thú, làm sao lại dễ dàng thân mật cùng người xa lạ như vậy?

Thế nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ rõ ràng.

Trên tay Tiết Ngưng Hương cùng Tạ Thiên Dương đều có Lôi Linh Giới do chính hắn tự mình luyện chế, mà vật này lại được luyện chế ra từ thân thể mẫu thân Tước nhi, phía trên tự nhiên có mùi vị của mẫu thân nó.

Như vậy, Tước nhi cùng hai bọn họ thân cận, cũng không kỳ quái!

Bật cười lắc đầu, Trác Phàm khẽ thở dài: “Đại khái, đây chính là duyên phận đi!”

Mọi người chung quanh sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Mà Tước nhi ở trên không trung tựa hồ cũng phát hiện được bóng người Trác Phàm, không khỏi cao hứng bừng bừng hót vang một tiếng, bay về phía Trác Phàm, Tiết Ngưng Hương thấy vậy, hai mắt lập tức sáng lên, hướng về Trác Phàm vui mừng vẫy chào, hô to: “Trác đại ca, ngươi trở về!”

Chỉ có Tạ Thiên Dương, khuôn mặt đang hưng phấn liền bất giác trầm xuống. Ai, bóng đèn lại trở về…

Cười gật gật đầu, Trác Phàm khẽ vươn tay, đem Tước nhi triệu hồi về bên người, Tiết Ngưng Hương vội vàng nhảy xuống khỏi thân thể nó, đi đến bên người Trác Phàm, vẻ mặt vui cười kích động đỏ bừng: “Trác đại ca, đầu linh thú này... là hài tử của Lôi Vân Tước chúng ta gặp tại Vạn Thú sơn mạch kia sao?”

“Đúng vậy a, ta đã đem nó ấp ra, thế nào?” Trong mắt lóe lên một tia cưng chiều, Trác Phàm vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng cười nói.

Tiết Ngưng Hương liên tục gật đầu, nhìn lấy Tước nhi, phảng phất như đang nhìn một vị lão bằng hữu nhiều năm không thấy, trong mắt đầy vẻ ấm áp: “Thật đáng yêu, quả thực rất giống mẫu thân nó!”

Lời vừa nói ra, gương mặt mọi người một trận có rút, cho dù là Trác Phàm cũng không khỏi vô ngữ.

Trong mọi người ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ như Tiết Ngưng Hương mới có thể nhìn thấy Tước nhi này đáng yêu. Phàm là người chứng kiến cảnh nó giương cánh bay lượn nửa vòng, liền đem một đám cao thủ toàn bộ oanh sát thành cặn bã thì đều sợ hãi đầu hung thú này, nơi nào có thể thấy nó đáng yêu?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết nên đáp lời như thế nào!

Tức!

Tước nhi hót vang một tiếng, tựa như đang hung ác trừng mắt nhìn mọi người, phảng phất như đang nghi hoặc, chẳng lẽ ta không đáng yêu à, các ngươi hảo hảo nghĩ rõ ràng cho ta, nếu không...

Thân thể thình lình run lên một cái, trên đầu mọi người ứa ra mồ hôi lạnh, tất cả đều trái lương tâm gật đầu, phát ra nụ cười lấy lòng. Đến tận lúc này, Tước nhi mới reo hò, một lần nữa hót vang một tiếng, cùng Tiết Ngưng Hương nhìn nhau cười.

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nhìn về phía hai người bọn họ, không nghĩ tới một người một thú này bất quá mới ở chung một khắc mà thôi, quan hệ ngược lại đã hòa hợp như thế, Tước nhi đã coi Ngưng Nhi là nương sao?

Vừa nghĩ đến đây, gương mặt Trác Phàm lần đầu đỏ lên. Hắn là cha Tước nhi, nếu Ngưng Nhi là nương của nó, vậy hắn cùng Ngưng Nhi, lại thành cái gì…

“Uy, Trác Phàm, ngươi dùng cách nào để dưỡng linh thú vậy? Thế mà có thể đem Lôi Vân Tước này tạo thành quái vật giống như ngươi, hay là... Ngươi tặng nó cho ta đi?” Đột nhiên, Tạ Thiên Dương nhìn về phía Trác Phàm tham lam cười nói.

Lời vừa nói ra, Tạ Thiên Thương lộ vẻ hưng phấn, hai mắt chăm chú nhìn Trác Phàm.

Hắn cũng không phải là suy nghĩ đến chuyện có một đầu linh thú cường hãn như thế, sẽ có thể mang đến cho Kiếm Hầu Phủ bọn họ chiến lực lớn cỡ nào, chẳng qua là cảm thấy có có một đầu linh thú cường hãn cùng hắn luyện kiếm, thì thoải mái cỡ nào!

Võ si vĩnh viễn là võ si a…

Cười lạnh, Trác Phàm bất giác nhíu nhíu mày nói: “Ngươi cảm thấy, ta sẽ đáp ứng sao?”

“Ách, không biết!” da mặt Tạ Thiên Dương run lên một cái, lắc đầu.

“Vậy ngươi còn nói lời vô dụng làm gì?” Trác Phàm vừa trừng mắt, vừa mắng to, con mẹ nó, ai sẽ đem một đầu linh sủng có khả năng trưởng thành thành thánh thú đưa cho người, đây không phải là đầu óc chập mạch sao a!

Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ nhún vai, thì thào lên tiếng: “Tùy tiện nói một chút mà thôi, ngươi còn coi là thật!”

Chỉ là ánh mắt hắn nhìn về phía Tước nhi vẫn còn có chút cảm giác ước ao ghen tị! Bởi vì đầu linh sủng này, thực sự quá con mẹ nó nghịch thiên! Tựa hồ như Trác Phàm chỉ cần mang theo đầu linh sủng bên người, cũng đủ để vượt qua Kiếm Hầu Phủ bọn họ mười con phố!

Suy xét thêm chuyện Tiết Ngưng Hương yêu thích Tước nhi kia như vậy, cảm giác trong lòng Tạ Thiên Dương càng thêm khó chịu, chỉ là hết thảy đều không có người nào chú ý đến…

Mọi người chỉ đang đơn giản trò chuyện về tình cảnh khó khăn ngày sau sắp phải đối mặt.

“Trác huynh, bây giờ nên làm gì?” Long Hành Vân nhíu mày hỏi.

Hít thật sâu, Trác Phàm trầm ngâm nửa ngày, thì thào lên tiếng: “Việc cấp bách bây giờ chính là mau chóng tìm tới trận môn cùng chìa viên, cấp tốc thoát thân! Còn Dật Thần Đan không cần phải để ý tới, dù sao mệnh mới là trọng yếu nhất. Hoặc để một mình ta đi tìm là được!”

Nghe được lời này, mọi người đầu tiên là trì trệ, tiếp lấy chính là bất đắc dĩ thở dài, cúi thấp đầu!

Tuy Trác Phàm không nói rõ, nhưng bọn họ hiểu được, bọn họ ở chỗ này, chỉ sẽ trở thành gánh nặng cho Trác Phàm. Thậm chí, lấy tình cảnh trận đại chiến vừa rồi, có thể thấy được nếu không có bọn họ, một mình Trác Phàm có thể đi lại tự do, không ai có thể làm gì được.

Thế nên tuy trong lòng mọi người bi thương, nhưng cũng biết lời ấy của Trác Phàm là thật.Trong loại tình huống này, với chiến lực của bọn họ, còn không bằng không có, quả thực nếu bây giờ họ nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này, so với chiến cùng bọn Hoàng Phủ Thanh Thiên một trần, càng thêm có lợi!

Tất cả mọi người trầm mặc không nói, Trác Phàm cũng không, cứ như vậy yên tĩnh mà nhìn bọn họ.

Rốt cục, Tạ Thiên Thương thở dài, trong mắt mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn tiếp nhận nói: “Cho dù ta còn muốn tái chiến tiếp, nhưng Trác huynh nói đúng, lấy thực lực của chúng ta bây giờ, vẫn là nhanh chóng rút lui thì tốt hơn! Long Hành Vân, đem món đồ kia lấy ra đi, chúng ta cùng Trác huynh tính toán một trận, chuẩn bị rời đi nơi này!”

Khẽ nhíu mày, Trác Phàm lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía mọi người, chẳng lẽ nói bọn họ còn cất giấu bí mật vũ khí gì?

Phun ra một ngụm trọc khí thật dài,  trong tay Long Hành Vân lóe lên ánh sáng, lấy ra một tấm tơ lụa đưa tới, thở dài nói: “ Long Hành Vân ta chỉ là kẻ thích tận hưởng lạc thú trước mắt, đối cái lần Bách gia tranh minh này, không có cố chấp như Tạ huynh. Nhưng cứ như vậy xám xịt trở về, vẫn là không cam lòng a!”

Liếc nhìn hắn một cái thật sâu, Trác Phàm tiếp nhận tấm kia tơ lụa, mở ra xem, tròng mắt nhịn không được mà ngưng tụ, kinh hô nói: “ Bản đồ phân bố trận môn Thú Vương Sơn?”

Chỉ thấy đó chính xác là một trương địa đồ, trên đó vẽ năm địa điểm rời rạc cùng ghi chú vị trí phân bố trận môn Ngũ Hành. Hiện tại bọn họ đã có hai cái chìa viên âm dương kim hình trận môn, chỉ cần đi đến trước trận môn, liền có thể thông qua truyền tống trận trở về Vân Long Thành.

Bất giác đột nhiên ngẩng đầu lên, Trác Phàm nhìn chằm chằm mọi người, cả kinh nói: “Thứ này các ngươi lấy được từ đâu, tin được không?”

Liếc nhìn nhau, mọi người nhìn ngược về phía Trác Phàm, Long Hành Vân một mặt nghiêm túc, đạm mạc lên tiếng: “Đây cũng là chuyện chúng ta muốn thương lượng với ngươi... Dẫn tới!”

Sau một tiếng hét lớn, mấy cao thủ Thiên Huyền cảnh liền áp tải hai người tới trước mặt mọi người. Hai người kia đã bị dọa đến run rẩy, không dám ngẩng đầu. Thế nhưng dựa theo ngoại hình mà nhìn, Trác Phàm liền đã nhận ra bọn họ, bất giác mặt hiện lên vẻ quái dị, kêu lên: 

“Làm sao lại là các ngươi?”

Sắc mặt đau khổ, hai người kia câm như hến, lại chỉ một mực run rẩy nằm rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên…

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 334

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.