Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự đáng sợ của Trác Phàm

Phiên bản Dịch · 2329 chữ

Chương 38: Sự đáng sợ của Trác Phàm

Oanh! Tiếng nổ mạnh vang vọng chân trời, cự long nổ tung thành kim quang chiếu sáng cả một khu vực, uy áp cực lớn hình thành khí lãng ngập trời, đè xuống dưới, khiến rất nhiều phòng ốc trong khoảnh bị hóa thành toái phiến.

Tiếng động lớn khiến cho tất cả mọi người không thể không che lại hai lỗ tai, ngã xuống đất giãy dụa, phải tới một phút đồng hồ sau mới miễn cưỡng dừng lại.

Nhưng cảnh tượng khủng bố vẫn in sâu vào trong mỗi người...

Ngoài trăm dặm, hai người áo đen đang vừa đánh vừa lui, đằng sau thì là ba người Long Cửu đang truy kích.

"Giản Phàm hỗn đản chạy đâu rồi?" Long Cửu không nhìn thấy Giản Phàm, nộ khí trùng thiên, tìm kiếm khắp nơi, "Mẹ nó, lão tiểu tử kia nhất định là để hai người này dẫn chúng ta rời đi, hắn thừa cơ đào tẩu."

"Không có gì đáng ngại." Tam trưởng lão lắc đầu nói, trong mắt hiện lên sát ý, "Xử lý hai thằng này trước đã!"

Ba người cùng tăng tốc lên, hai người áo đen đổ mồ hôi lạnh, lại không thể không ứng chiến.

Đúng lúc này, phía Tiềm Long Các truyền đến tiếng vang thật lớn, ngay sau đó chính là kim quang lóa mắt bao trọn lấy bầu trời đêm, khiến cả khu vực trông như ban ngày, năm người đang chiến đấu sợ hãi cả kinh, đồng loạt dừng lại, nhìn về phía đó.

"Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ còn có cao thủ chiến đấu ở đó?" Tam trưởng lão không khỏi hãi hùng nói, "Thế nhưng... Rốt cuộc là cao thủ nào mới có thể xuất ra một chiêu kinh thế hãi tục như vậy?"

"Rút lui!" Không có quá nhiều cân nhắc, tam trưởng lão ra lệnh, cả ba người liền quay người bay ngược về Tiềm Long Các. So với hai trưởng lão U Minh Cốc, hắn lo lắng cho an nguy của Tiềm Long Các hơn.

Long Cửu tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể thầm than mà nghe theo.

Hai người áo đen thả lỏng một hơi, liếc nhìn nhau, lòng bất an nhìn về phía Tiềm Long Các. Bọn họ đúng là đã chuẩn bị thêm một tên trưởng lão xử lý việc nơi đó, để phòng kế hoạch có sai lầm. Thế nhưng, trưởng lão kia tuyệt không có khả năng sử xuất ra một chiêu kinh thiên động địa như vậy. Huống hồ, đối mặt một đám kiến hôi Tụ Khí cảnh, cũng không cần phải dùng chiêu thức mạnh đến thế.

Như vậy, đáp án đã rất rõ ràng, chỗ đó có cao thủ siêu mạnh.

Nghĩ tới đây, hai người cảm thấy lo lắng, ba người kia đã chạy về, bọn họ đi theo chỉ có thể là tự chui đầu vào lưới. Cho nên đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, quay người rời đi.

Vân trưởng lão, ngươi tự cầu phúc đi...

Trong tiểu viện Tiềm Long Các, Lôi Vân Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, thật lâu không ngậm miệng được, hắn coi là Trác Phàm muốn hắn làm mồi nhử, dẫn người áo đen kia mắc câu, rồi tìm cách đánh lén. Cho nên hắn cũng liền thấy chết không sờn mà xông lên, vì Lạc gia, cái mạng già này không quan trọng gì cả, nhưng không ngờ, Trác Phàm đúng là coi hắn làm mồi nhử, nhưng không phải là để hắn đánh đổi mạng sống để dẫn dụ đối phương. Mà chỉ cần trì hoãn thời gian, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, sử xuất một chiêu kinh thiên động địa, hoàn toàn miểu sát người áo đen kia, hơn nữa là không còn thi thể, ngay cả cặn cũng không còn.

Nghĩ tới đây, hồi tưởng đến một chiêu như có thể hủy thiên diệt địa vừa rồi, Lôi Vân Thiên không khỏi hoảng sợ nhìn Trác Phàm còn đang thở hồng hộc. Trong mắt trừ vẻ kinh dị, thì là rung động thật sâu.

Đây chính là trưởng lão U Minh Cốc, cao thủ Thiên Huyền cảnh, vậy mà một chiêu đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian!

Tiểu quỷ này, thật là khủng bố a...

Trác Phàm dần dần lắng lại khí tức chập trùng, ráng chống đỡ thân thể suy yếu đứng lên, lẩm bẩm nói: "Lôi lão gia tử!". Lôi Vân Thiên vội vàng đáp lời, đến bên cạnh hắn chờ lệnh, trong ánh mắt đầy sự tin phục.

Đây không phải là bởi vì ân cứu mạng, hoặc là tin phục đối với năng lực của một người trẻ tuổi, mà chính là sự sùng bái đối với cường giả, "Trác quản gia, ngươi có dặn dò gì."

Trác Phàm thản nhiên nói: "Lôi lão gia tử, Lạc gia bên này làm phiền ngươi chú ý, ta đi tìm Lôi cô về."

"Yên tâm đi, trừ phi bước qua xác lão phu, nếu không, không ai có thể thương tổn Vân Thường cùng Vân Hải." Lôi Vân Thiên trịnh trọng gật đầu, trong mắt đầy vẻ kiên định.

Thấy hắn như thế, Trác Phàm cũng yên lòng, rồi xoay người đi tìm Lôi Vũ Đình.

Trưởng lão U Minh Cốc trừ mấy người bị ba lão đầu Tiềm Long Các truy đuổi, thì chỉ còn người vừa bị Trác Phàm giết. Trác Phàm thấy lâu như vậy rồi mà không còn ai khác xuất hiện, tin tưởng bọn họ chỉ phái đến bốn người này.

Để Lôi Vân Thiên đã là Thiên Huyền cảnh ở lại đây trông coi, hắn có thể yên tâm về sự an toàn của tỷ đệ Lạc gia. Cho nên, hắn có thể không hề cố kỵ đi tìm cô nương ngốc kia về. Có điều, vì lý, hắn cũng không muốn tùy tiện vứt bỏ bảo vật như Tà Nguyệt Luân.

Tam phẩm Ma bảo, không cần thì phí, có lẽ sau này sẽ có tác dụng lớn!

Bên trong núi rừng u ám, Dương Minh che ngực một đường phi nước đại. Lúc trước hắn bị Trác Phàm sử dụng trận pháp đánh bay, đã bị nội thương, lại bị Vân trưởng lão cho thêm một tát, đã nội thương, ngoại thương nhẹ, lại thương trong lòng :<. Chỉ chạy hơn một dặm, lồng ngực đã có ứ khí tụ tập, khiến hắn thở cũng khó khăn.

Động tĩnh khủng khiếp phía xa vừa rồi, hắn cũng không rảnh đi chú ý. Nhưng trong lòng vẫn rất hoảng sợ, hắn vạn lần không ngờ Trác Phàm chiến đấu với Vân trưởng lão lại có thể kịch liệt đến tình trạng như thế.

"Đứng lại!" Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng gầm thét, Dương Minh giật mình, dừng bước, quay đầu nhìn, liền thấy ánh mắt phức tạp của Lôi Vũ Đình nhìn mình.

Thấy hai bên không còn ai khác, nhất là không thấy Trác Phàm, Dương Minh thầm thở dài ra một hơi, nhếch miệng cười tà: "Sư muội, bằng một mình ngươi cũng muốn cản ta?"

Lôi Vũ Đình run run, trong mắt dần dần hiện lên một tầng sương mù: "Hôm nay ta phải thay nghĩa phụ thanh lý môn hộ, giết tên phản đồ ngươi."

"Ha ha ha... Thanh lý môn hộ? Ta vốn không phải là người Hắc Phong Sơn, lấy đâu ra chuyện thanh lý môn hộ?" Dương Minh cười lớn, khinh thường nói: "Còn nữa, bằng thực lực của ngươi mà cũng muốn giết ta sao?"

"Cho dù không giết, cho dù chết trên tay ngươi, cũng không uổng công nghĩa phụ dưỡng dục chi ân." Trong mắt Lôi Vũ Đình bắt đầu dưng dưng nước mắt, kích động nói, "Còn có một việc ta muốn biết, ngươi... rốt cuộc có từng thích ta hay không?"

Dương Minh cười lạnh, trong tay đột nhiên nổi lên khí lưu màu xanh, tà dị nói: "Lão tử là đệ tử thiên tài của U Minh Cốc, dù kết thân cũng phải chọn người trong Thất Thế gia, nữ nhân như ngươi làm sao xứng với ta?"

Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình hít sâu một hơi, hai hàng thanh lệ rốt cuộc không kìm được nữa, đồng thời trong mắt dần có vẻ kiên định: "Được, vậy hôm nay chúng ta kết thúc tại đây đi, chia tay ><"

Vừa dứt lời, hai ngón tay Lôi Vũ Đình lấp lóe lôi mang, bỗng nhiên xông về phía trước. Dương Minh cười lớn, không sợ chút nào, bàn tay màu xanh cũng đánh ra.

Chưởng phong băng lãnh cùng sấm sét giao nhau, bạo phát ra vô số tia lửa.

Dương Minh lắc mình né tránh Kinh Lôi Chỉ, nhưng một chưởng kia của hắn lại không chút do dự đánh xuống Lôi Vũ Đình.

Nhìn vẻ mặt tà ác kia, Lôi Vũ Đình dường như đã sớm ngờ tới sẽ có kết quả này, hai mắt nhắm lại, chờ đợi cái chết.

Đúng lúc này, một đạo hồng quang xuất hiện, vút đến lòng bàn tay Dương Minh. Dương Minh liền bay ngược về sau, giữa không trung đã phun ra đại lượng máu tươi.

Ưm một tiếng, đạo hồng quang cũng bay rớt ra phía khác, đập vào trong bụi cỏ.

Lôi Vũ Đình giật mình, vội vàng mở to mắt, lại chỉ thấy Dương Minh đã trọng thương ngã xuống đất, nhất thời không đứng dậy nổi, đạo hồng quang cũng suy yếu nằm yên giữa bãi cỏ, quang mang ảm đạm đi rất nhiều. Đạo hồng quang kia, Lôi Vũ Đình biết, chính là bản mệnh Huyết Anh của Trác Phàm.

Lôi Vũ Đình ngơ ngác nhìn Huyết Anh, lẩm bẩm nói: "Là ngươi cứu ta?"

Huyết Anh Không trả lời, muốn lần nữa phi lên, nhưng chẳng được bao xa lại rơi xuống đất.

Tuy không biết Huyết Anh này bản mệnh song tu với Trác Phàm, nhưng cũng biết đây là bảo bối của hắn. Nhưng nàng thật sự không ngờ, Trác Phàm chịu lấy bảo bối đó ra cứu mạng mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lôi Vũ Đình như có dòng nước ấm chảy qua, lúc nhìn về phía Dương Minh, trong mắt nàng lần thứ nhất sinh ra sát ý.

Chậm rãi đi đến gần Dương Minh, đầu ngón tay Lôi Vũ Đình có sấm sét nổ vang.

Thấy thế, Dương Minh không khỏi giật mình, muốn đứng dậy chạy trốn, lại không thể đứng dậy nổi. Dương Minh vội vã co rúm người về sau, miệng lưỡi lưu lóat cầu xin tha thứ: "Vũ Đình muội muội, xin hãy thủ hạ lưu tình. Chẳng lẽ muội quên vi huynh ngày thường tốt với muội ra sao ư, chẳng lẽ muội quên hết thời gian tốt đẹp của chúng ta rồi ư... :3"

"Cũng bởi vì nhớ đến những thứ này, bây giờ mới càng muốn giết ngươi hơn!" Lôi Vũ Đình hừ lạnh, ngay sau đó dứt khoát xông về phía trước, nhất chỉ đánh ra.

"Chờ. . . chờ chút, cứu mạng..." Dương Minh sợ hãi la lên. Nhưng, chung quanh lại không có một bóng người!

Ngay khi Lôi Vũ Đình lập tức sắp lấy được mạng hắn, thì một cỗ đại lực đột nhiên đánh tới. Lôi Vũ Đình không kịp phản ứng, đã bị đánh bay ngược ra xa.

Một lão giả đầu hói chậm rãi đáp xuống bên cạnh Dương Minh!

"Giản trưởng lão!" Dương Minh sững sờ kêu lên, vừa đi qua quỷ môn quan một lần, nay nhìn thấy Giản trưởng lão giống như nhìn thấy thân nhân.

Liếc mắt nhìn bộ dáng chật vật khó coi của tiểu tử này, Giản Phàm tức giận quát: "Sao ngươi lại luân lạc đến tình cảnh như thế này, kế hoạch thế nào rồi?"

Dương Minh đỏ mặt, mê mang lắc đầu: "Không rõ."

Không rõ? Giản trưởng lão hận không thể một cướp đạp chết cmn cái thằng không nên thân này. Kế hoạch này do ngươi làm chủ, bây giờ ngươi nói với lão tử là không rõ? Gia tộc phí hết tâm huyết mười mấy năm, kết quả là ngươi cho lão tử câu trả lời như thế?

Giờ khắc này, nếu không phải còn muốn nghe tiểu tử này báo cáo thêm mọi chuyện, Giản trưởng lão thật muốn một chưởng đánh chết tiểu tử này.

"Thôi thôi, trở về cùng ta trước đã rồi nói đi." Giản trưởng lão thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó híp mắt nhìn về phía Lôi Vũ Đình đang rất kinh hãi, "Có điều, trước khi đi, cần phải diệt khẩu nha đầu này đã."

Vừa dứt lời, Giản trưởng lão liền xông về phía, một chưởng trực kích đỉnh đầu Lôi Vũ Đình.

Lần thứ nhất đối mặt cường giả Thiên Huyền cảnh, Lôi Vũ Đình bị dọa cho giật mình, hoàn toàn không sử dụng ra được chút lực lượng nào, dưới khí thế cường đại của Thiên Huyền cảnh, ngay cả dũng khí tránh né, nàng cũng không còn.

"Đây chính là thực lực của cao thủ Thiên Huyền đó sao?" Lôi Vũ Đình hoa dung thất sắc, ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chưởng phong sắp kết liễu cuộc đời đau khổ :<.

Đột nhiên, một đạo ngân quang lóe qua, Giản trưởng lão hãi hùng lập tức rụt tay về, rồi, một bóng người xuất hiện bên cạnh Lôi Vũ Đình, cười tà dị nói: "Trưởng lão U Minh Cốc đều thích bắt nạt tiểu bối sao?"

"Trác Phàm." Lôi Vũ Đình kinh hỉ kêu lên, nhìn thấy nam nhân này, không hiểu sao trong lòng nàng lại có cảm giác rất an tâm.

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 379

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.