Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Vương

Phiên bản Dịch · 1985 chữ

Chương 384: Quỷ Vương

Hô!

Tại một nơi non xanh nước biếc, bên cạnh một thác nước, một đạo khói đen đột nhiên thổi qua, sau khi dừng lại, ngưng tụ thành thân hình, chính là thống lĩnh áo đen. Hắn thở hổn hển, bộ dáng hết sức yếu ớt. Trên tay hắn còn kẹp lấy một tên nam tử mười tám mười chín tuổi, lúc này đã triệt để ngất đi.

Thống lĩnh áo đen xông đến thác nước, cắm tay vào dòng nước, sau đó có một tiếng rắc, giống như cơ quan chuyển động, cánh tay hắn rời thân thể, bay thẳng xuống dưới thác nước. Rất nhanh, tại trung tâm thác nước xuất hiện một cơn lốc xoáy, ngay sau đó, cả thác nước bị hút khô với tốc độ trông thấy, lộ ra một khe núi nhỏ. Thống lĩnh áo đen kẹp lấy nam tử kia, đi vào khe đá, vách đá ầm ầm chuyển động. Thống lĩnh áo đen thẳng đi vào, vách đá tự động lại, thác nước lần nữa đổ xuống. . .

Thống lĩnh áo đen tập tễnh đi về phía trước, không bao lâu sau, phía trước xuất hiện ánh nến u ám. Thống lĩnh áo đen hít sâu một hơi, bước chân hơi có vẻ do dự, nhưng rất nhanh lại tăng tốc đi qua.

Đây là một gian mật thất tối tăm, thống lĩnh áo đen tùy ý ném nam tử kia xuống đất, sau đó khom người quỳ xuống đất, thở dài: "Thuộc hạ làm việc bất lợi, cam bị trừng phạt!"

"Thế nào, thất bại sao?" Sau một rèm vải vang lên một thanh âm già nua mà uy nghiêm, còn mang theo vẻ ngạc nhiên: "Thật không ngờ a, ngươi tự thân xuất mã lại thất bại! Aizz. . ."

Thống lĩnh áo đen hơi run run, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu thở dài.

Bỗng nhiên, thống lĩnh áo đen chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn, rồi không tự chủ được mà ngã xuống. Người sau rèm vải kia giật mình, kinh nghi nói: "Thế nào, ngươi lại còn thụ thương?"

Bạch!

Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh lóe qua, không đợi người sau rèm vải kia đi ra, một người đội mũ rộng vành xuất hiện trước thống lĩnh áo đen, xuất ra một viên thuốc rồi cho hắn ăn vào. Đợi qua một lúc, thấy khí tức hắn dần dần đều lại, mới thở dài một hơi, thả lỏng nói: "Xin ngài yên tâm, tiền bối không có gì trở ngại, chỉ là bị trọng thương mà thôi, cần chút thời gian tu dưỡng."

"Cái gì, trọng thương, ngươi vậy mà lại bị trọng thương?" Người sau rèm vải hoàn toàn không thể tin nổi, cả kinh nói: "Người nào, là ai có năng lực này, có thể trọng thương ngươi? Dù là Cổ Tam Thông, hẳn là cũng không có năng lực này."

Người sau rèm vải đương nhiên biết năng lực của thống lĩnh áo đen, hư thực chuyển đổi, biến hóa khó lường. Hắn mặc dù không làm gì được tiểu quái vật Cổ Tam Thông, nhưng Cổ Tam Thông cậy mạnh cũng vô hiệu đối với hắn.

Thống lĩnh áo đen thở dài đáp: "Là Trác Phàm!"

"Cái gì, hắn có khả năng như thế?"

"Ha ha ha. . . Nào chỉ có, lão phu quả thực là bị hắn hành hạ!" Thống lĩnh áo đen cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Tiểu gia hỏa này, thật là không đơn giản a. Chẳng những thủ đoạn phong phú, còn kiến thức uyên bác. Lão phu tự cho là tu luyện bí thuật thất truyền 500 năm trước, Thiên Vũ không người có thể biết chân thân của lão phu, kết quả lại bị hắn liếc cái đã nhìn ra, còn bị hành hạ. Nếu không phải sau cùng lão phu bắt được một tên người nhà họ Vân, chỉ sợ cái mạng già này đã không còn. . ."

Thống lĩnh áo đen thở dài thở ngắn, bây giờ nghĩ lại, trong mắt đều là vô tận e ngại. Có lẽ hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn rong đuổi Thiên Vũ mấy trăm năm, lại sẽ thất bại trong tay tên mao đầu tiểu tử Trác Phàm, thể diện mất hết, khí tiết tuổi già khó giữ được!

"Trác Phàm, thật sự là quái vật đáng sợ hơn Cổ Tam Thông!"

Thống lĩnh áo đen thổn thức nói: "Cổ Tam Thông trừ một thân cậy mạnh, toàn thân không có một chỗ nào không phải nhược điểm. Nhưng Trác Phàm trừ thân thể không thấp hơn Cổ Tam Thông, toàn thân lại căn bản tìm không ra một chỗ nhược điểm. Đối thủ như này, lão phu lần đầu tiên gặp phải!"

Người vừa đưa thuốc cho thống lĩnh áo đen khẽ gật đầu, nhìn về phía rèm vải nói: "Tiền bối nói không sai, thật khó có thể tưởng tượng, hắn lại mạnh tới mức này, còn vô cùng khó chơi. Vô luận tiền bối đối địch như thế nào, đều bị hắn tiêu trừ toàn bộ, có thể nói là hoàn mỹ! Sau cùng không biết lại dùng bí thuật gì, vây khốn được tiền bối. Ta tự biết không địch lại, không dám lên trước, chỉ có thể quấy rối một phen. May mà tiền bối có thể tìm được cơ hội, thực sự đáng mừng!"

"Há, nguyên lai là ngươi xuất thủ tương trợ, ta thắc mắc hắn làm sao lại phân tâm, để xảy ra sơ hở cho ta chạy ra đây. Ân này đức này, lão phu sẽ trả hết!" Thống lĩnh áo đen trịnh trọng ôm quyền trước người đội mũ rộng vành, người mũ rộng vành lại cười nhẹ lắc đầu.

Phía sau rèm im lặng thật lâu, mới mở miệng nói: "Những người khác đâu?"

Thống lĩnh áo đen tối sầm mặt lại, thở dài nói: "Đều chết hết. . ."

"Là ngươi diệt khẩu?"

"Không, là Trác Phàm!" Thống lĩnh áo đen cắn răng nói: "Người này thật sự là đủ hung ác, không nói hai lời, một người cũug không lưu lại, cũng coi như bớt việc cho lão phu!"

"Ha ha ha. . . Hắn không phải bớt việc cho ngươi, mà là hắn muốn nói cho chúng ta biết, hiện tại còn chưa muốn vạch mặt, nói cho chúng ta biết, đừng chơi đồ mà đi tìm hắn để gây sự!" Người sau rèm vải khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói.

Hai người nghe xong thì sững sờ, đều không rõ ràng cho lắm, người sau rèm vải tiếp tục nói: "Trác Phàm xảo trá như vậy, nếu thật muốn truy tra, há có thể không lưu lại một người sống. Nhưng hắn lại toàn diệt, vậy chỉ có thể chứng minh, những người này căn bản vô dụng với hắn, hắn đã biết chúng ta là ai, chỉ là không muốn làm rõ mà thôi."

Cái gì?

Hai người giật mình, trong lòng lo sợ.

Đúng vào lúc này, rèm vải bỗng nhiên được kéo ra, hoàng đế thân mang long bào vàng rực chậm rãi đi ra, đôi mắt rồng phun trào tinh quang: "Không chỉ là hắn, chắc hẳn sau khi đại tế ti chết, lấy Gia Cát Trường Phong cùng Lãnh Vô Thường chẳng mấy chốc sẽ hoài nghi đến chúng ta. Chỉ là mọi người còn duy trì cân bằng, không muốn vạch mặt mà thôi. Nếu không, hôm nay trên triều đình, Đế Vương Môn cùng Trác Phàm luôn luôn thù địch, sao lại ủng hộ lẫn nhau? Bọn họ chính là sợ trẫm thừa cơ ăn bọn họ!"

"Trác Phàm a, trước kia là thật không nhìn ra, lòng dạ hắn lại to lớn như thế, có thể co có thể duỗi, đối thủ trước kia đều có thể chuyện cũ bỏ qua, thật là người làm đại sự!"

Người đội mũ rộng vành bỏ mũ xuống, chính là Hắc Bạch Kỳ Thánh, Tư Mã Huy.

Tư Mã Huy thì thào: "Bệ hạ, bây giờ Trác Phàm có được Vân gia, nên làm thế nào cho phải? Quỷ Ảnh Vệ đội thứ nhất đã toàn diệt, tiền bối lại bị trọng thương, trong thời gian ngắn không thể động thủ. Lạc gia có ba đại cao thủ, lại thêm Trác Phàm, không biết ai có thể cản được bọn họ?"

"Đây chính là chỗ trẫm phẫn nộ, hừ!" Hoàng đế phất ống tay áo, tái xanh mặt: "Trẫm vẫn không hiểu, lão đầu Vân Huyền Cơ kia không kết giao với Lạc gia, ngàn năm luôn trung lập, làm sao lại trở mặt tiến về phe Trác Phàm? Trẫm tự nhận là, sức chịu đựng của trẫm đã đủ lớn, trước kia, lão đầu phê đế vương mệnh số cho Hoàng Phủ Thanh Thiên, trẫm không trách hắn, vởi vì trẫm biết, đế vương mệnh số, ba phần thiên quyết định, bảy phần dựa vào nhân mệnh, trẫm là chân chính chân long thiên tử, không sợ Hoàng Phủ Thanh Thiên khắc trẫm. Nhưng bây giờ, hắn thế mà đầu nhập vào Trác Phàm? Trác Phàm là ai, sau khi hắn chết, chuyện thứ nhất là giao thánh nữ Vân Sương cho Trác Phàm, căn bản không nghĩ tới chuyện thay hắn xử lý hậu sự, kẻ như Trác Phàm, hắn làm sao lại dám phó thác. . . Khụ khụ khụ. . ." Hoàng đế nói còn chưa nói hết lời, đã kịch liệt ho khan.

Tư Mã Huy vội vàng móc ra một khăn tay vuông, sau khi lau xong, phía trên đã tràn đầy máu đỏ thẫm. Tư Mã Huy giật mình, vội la lên: "Bệ hạ, người. . ."

Hoàng đế chậm rãi khoát khoát tay: "Không có gì đáng ngại, trẫm nhất định có thể ổn định giang sơn Thiên Vũ, lưu cho hậu nhân!"

Hoàng đế hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, nhìn về phía thống lĩnh áo đen nói: "Quỷ Vương, ngươi thân là một trong tứ trụ, là ngời trẫm tín nhiệm nhất, là tồn tại thần bí nhất thế gian. Người biết ngươi, đại thể đều đã chết, Trác Phàm là một ngoại lệ. Xem ra cái thứ gọi là mệnh lý, không thể tin hoàn toàn, nhưng không thể không tin. Tiểu tử kia đại khái là khắc tinh của ngươi, ngươi bớt chạm mặt với hắn đi."

"Thế nhưng, bệ hạ. . ." Quỷ Vương quýnh lên, có vẻ không cam lòng.

Hoàng đế lại chậm rãi khoát khoát tay, thở dài: "Người này âm hiểm xảo trá, thực lực lại mạnh không thể tưởng tượng, aizz, hết thảy nhìn trẫm bố trí đi."

"Trước kia trẫm chỉ là muốn nuôi hổ, cho chúng cắn xé lẫn nhau, lại lợi dụng chúng củng cố giang sơn cho trẫm. Nhưng méo ngờ lại nuôi nhầm mấy con rồng, đến nỗi trẫm đều khống chế không nổi! Trác Phàm. . . Ha ha ha, hắn đúng là Cổ Tam Thông cùng Gia Cát Trường Phong liên hợp lại một thể, thành họa lớn trong lòng trẫm!" Hoàng đế thở dài một tiếng, trong mắt chớp động lên ánh sáng thâm thúy.

Quỷ Vương cùng Tư Mã Huy thật sâu nhìn hắn, đều bất đắc dĩ gật đầu. Thực lực, độ âm hiểm của Trác Phàm, để bọn họ đều có cảm giác thúc thủ vô sách!

Dù sao, luận âm mưu quỷ kế, người ta cùng một cấp bậc với tam đại Trí Tinh Thiên Vũ, nào dễ tuỳ tiện mắc lừa? Luận võ lực, người ta không dưới Cổ Tam Thông, các loại Kỳ Môn dị thuật khiến cho Quỷ Vương đều trợn tròn mắt, ngươi còn đánh thế nào?

Toàn diện toàn tài như Trác Phàm, thật là làm cho tất cả địch nhân của hắn phải khóc thét . .

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 422

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.