Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Lân chi tử

Phiên bản Dịch · 2814 chữ

Chương 414: Kỳ Lân chi tử

“Nếu tiền bối có phân phó, muôn lần chết không từ!” Trác Phàm liền ôm quyền, khom người lĩnh mệnh, nhìn qua cực kỳ nhu thuận.

Côn Bằng nhìn chằm chằm hắn, lại bật cười ra tiếng: “Đừng làm bộ dạng này, Cửu U năm đó vô cùng xảo quyệt, ngươi thân là truyền nhân của Cửu U, cũng không phải đèn cạn dầu, lão phu sẽ không tin tưởng mấy câu nói này của ngươi. Lại nói, lão phu cũng đã nói qua, lão phu sẽ không bắt ngươi phải báo đáp. Còn bước kế tiếp, xem như là lão phu thỉnh cầu. Ngươi có thể làm, cũng có thể không làm. Đương nhiên, nếu như ngươi đáp ứng lão phu, tự nhiên sẽ có chỗ tốt.”

Nhẹ nhàng cắn cắn môi, Trác Phàm trong nháy mắt trở nên trầm mặc.

Côn Bằng nói chuyện tựa hồ như rất hòa thuận, cũng không ép buộc người khác, nhưng lại là cử chỉ cao minh nhất. Bởi vì hắn minh bạch, nếu Trác Phàm trở mặt với hắn, không thật lòng đi làm việc mà nói, chịu tổn thất sẽ chỉ có hắn.

Cho nên còn không bằng lấy lợi ích dụ hoắc, cho hắn điểm động lực để làm việc!

Chỉ là trong lòng Trác Phàm cũng minh bạch, chuyện Côn Bằng giao cho hắn, nhất định là rất khó khăn, hung hiểm vạn phần. Trước khi xác định được nhiệm vụ, hắn sẽ không dễ dàng gật đầu.

Thật sâu liếc hắn một cái, Côn Bằng đạm mạc gật đầu: “Rất tốt, trước nghĩ kĩ sau lại làm, ngươi rất đa mưu túc trí, ngược lại có chút phong phạm của Cửu U năm đó. Ngươi có thể tỉ mỉ cân nhắc như thế, lão phu đem việc này giao cho ngươi đi làm, cũng yên tâm hơn nhiều. Bất quá trước đó, lão phu còn có một chuyện muốn thỉnh cầu. Cái kia chính là, có thể đem đứa bé này giao cho lão phu dạy bảo hay không?”

Nói xong, Côn Bằng đưa ánh mắt về phía Cổ Tam Thông đang ở sau lưng Trác Phàm, trong mắt lóe lên ánh sáng từ ái.

Không khỏi giật mình, hai người cùng nhau hét to, Cổ Tam Thông càng là co rúm trốn sau lưng Trác Phàm, không dám thăm dò.

“Tiền bối, tiểu tam tử là con nuôi của ta, ngài muốn hắn làm gì?” Trác Phàm vội vàng nói, lo sợ nếu Côn Bằng cậy mạnh đoạt đi, hắn nhưng là ngăn không được.

Khẽ nhíu mày, Côn Bằng kỳ dị liếc hai người một chút, sau đó lại cười khẽ một tiếng nói: “Khó được khó được, hai người các ngươi mới quen đã thân, đã có cha con chi danh, việc này rất tốt. Bất quá đứa nhỏ này cùng tộc với ta, để lão phu dạy bảo, đối với hắn sẽ có rất nhiều ích lợi!”

Song đồng nhịn không được ngưng tụ, hai con ngươi của Trác Phàm trái chuyển phải chuyển đi loanh quanh, phỏng đoán trong lòng đã càng ngày càng rõ ràng.

“Chắc hẳn ngươi đã nhìn thấy Kỳ Lân huynh tại Lạc Lôi Hạp a, ai, chịu đựng tử lôi bạo ngược nhiều năm, chắc hẳn hắn đã vạn phần tiều tụy. Đứa nhỏ này lại có thể tại Lạc Lôi Hạp sống đến bây giờ, đều là nhờ phụ thân hắn ban cho. Bây giờ ngươi đem hắn mang ra, còn lấy danh nghĩa phụ tử, cũng hẳn là được Kỳ Lân huynh cho phép. Hiện nay ngươi đã biết thân phận của lão phu, minh bạch lão phu cùng cha hắn đều là thánh thú huynh đệ, đem hắn giao cho lão phu không có gì thích hợp bằng!”

“Đánh rắm!”

Thế mà, Côn Bằng vừa dứt lời, Cổ Tam Thông đã hét lớn một tiếng, không cam lòng nói: “Tiểu gia từ nhỏ đã lớn lên tại Thiên Vũ, bất quá ngốc năm năm tại Lạc Lôi Hạp mà thôi, làm sao lại thành con của Kỳ Lân?”

Côn Bằng sững sờ, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Trác Phàm, trên mặt đều là vẻ không hiểu.

Trác Phàm cũng không dám giấu diếm, liền đem lai lịch của Cổ Tam Thông một năm một mười nói lại một lần. Sau khi Côn Bằng nghe xong, trầm mặc không nói, chau mày thật lâu mới thở dài, không sai gật đầu:

“Thì ra là thế, 300 năm trước, ai...”

“Thế nào, tiền bối?” Lông mày Trác Phàm khẽ động, nghi ngờ hỏi.

Dù nói thế nào, Cổ Tam Thông cũng là hắn con nuôi, đối với hắn thân thế lai lịch, hắn mặc dù có một ít suy đoán, nhưng cũng muốn có được chứng thực.

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Trầm ngâm nửa ngày, Côn Bằng thật sâu nhìn Cổ Tam Thông liếc một chút, đạm mạc lên tiếng: “300 năm trước, lão phu chợt nghe một tiếng sợ hãi rống vang vọng đất trời từ phía Vạn Thú sơn mạch,. Tỉ mỉ nghe thử, lại là tiếng nộ hống của Kỳ Lân huynh không thể nghi ngờ. Lúc trước, tại thời kỳ thượng cổ, mấy kia huynh đệ ta có chút gút mắc cùng Thiên Đế, liền bị hắn sử dụng Không Minh Thần Đồng nhốt vào trong tam đại tuyệt địa , mỗi ngày phải chịu nỗi khổ bị tử lôi cắn nát thân thể. Nhiều năm qua đi, cũng cứ gắng gượng như vậy, chưa từng có biến số gì. Thế nhưng lúc đó, Kỳ Lân huynh thế mà sợ hãi rống lên, bên trong hình như gặp phải chuyện gì kinh hãi!”

“Mới đầu lão phu cũng không rõ, nhưng bây giờ nghĩ lại, đoán chừng là huynh ấy nhận ra mình không chịu đựng được nữa, lo lắng cho trứng Kỳ Lân vào lúc chính mình bỏ mình, sẽ phải bỏ mạng dưới tử lôi. Cho nên dùng hết toàn lực, đem quả trứng này ném ra kết giới! Mà bên trong trái trứng kia, chính là ngươi, Cổ Tam Thông! Cho nên ngươi trời sinh không cha không mẹ, khác hẳn với thường nhân! Ngút trời thần lực, chính là thiên phú dị bẩm của Kỳ Lân nhất tộc. Cho dù là ngũ đại thánh thú, cũng không có một cái nào có thể thắng được Kỳ Lân về mặt sức mạnh!”

Nghe được lời này, Cổ Tam Thông bất giác hoàn toàn hiểu được. Tuy hắn vẫn cảm thấy khó có thể tin, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại,cỗ cảm giác lúc hắn ở bên trong Lạc Lôi Hạp nhìn thay vết thương trên chân của Trùng Thiên Kỳ Lân kia, nhất định cũng là do huyết thống dẫn đến.

Nhìn thấy di vật của cha mình lúc còn sống, làm sao hắn có thể không đau thương rơi lệ?

Trác Phàm cũng gật đầu, lúc trước hắn còn không biết vì sao bên trong trận thức hoàn mỹ không một tì vết kia lại có một lỗ hổng, để bọn hắn thông qua? Bây giờ nghĩ lại, nhất định là do Kỳ Lân dùng cậy mạnh mở ra lỗ hổng, để trứng Kỳ Lân trứng của mình có thể chạy thoát.

Bất quá cho dù lấy thần lực của Kỳ Lân, thế mà chỉ có thể mở ra một cái lỗ hổng nhỏ như vậy, có thể thấy nhãn thuật của Thiên Đế lợi hại đến mức nào. Mà sau khi Kỳ Lân bỏ mình cũng chỉ để lại một cái Kỳ Lân Cước.

Đoán chừng là bởi vì dùng hết toàn lực, khó có thể lại chống cự tử lôi mãnh liệt! Đại khái, nếu không phải là muốn đem Cổ Tam Thông đưa ra bên ngoài kết giới, Kỳ Lân còn không nhất định sẽ chết nhanh như vậy!

Nghĩ tới đây, Trác Phàm cũng không khỏi thở dài một tiếng, tâm đạo làm cha như thái sơn a…

“Nhất định không sai, ngay khi các ngươi mới vừa bước vào Vạn Thú sơn mạch, lão phu ngoại trừ cảm nhận được khí tức quen thuộc của Thanh Viêm bên ngoài, cũng là mùi vị của Kỳ Lân huynh. Ở một điểm này, cái mũi của thánh thú chúng ta vĩnh viễn sẽ không sai. Cho nên lão phu mới sai phái Tam Thủ Quái Nha đi mời các ngươi tới, một hỏi ý kiến đến tột cùng!” Côn Bằng thở sâu, sờ sờ cái đầu nhỏ của Cổ Tam Thông, thở dài: “Hài tử, ngươi phải xưng ta một tiếng Côn Bằng Đại bá mới đúng a!”

Cổ Tam Thông không nói gì, khuôn mặt nhỏ đã nín đỏ lên, sống chết cắn môi, nhưng trong đôi mắt đã tràn đầy nước mắt.

Lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, Côn Bằng không ép buộc hắn, để hắn chậm rãi tiêu hóa sự thật này, lại quay đầu nhìn về phía Trác Phàm hỏi: “Tiểu tam tử thân thế không có vấn đề, chỉ là lão phu muốn biết, sau khi các ngươi đến Lạc Lôi Hạp, nhìn thấy Kỳ Lân huynh đến tột cùng là như thế nào, sống hay chết?”

Khóe miệng bất giác trễ xuống, Trác Phàm cười khổ một tiếng, đem cánh tay phải của chính mình nâng lên, khẽ phát ra hồng mang, thở dài: “Chỉ còn lại có cái này...”

“Cái gì, đây là... Trùng Thiên Kỳ Lân chân, lại an vị lên trên người ngươi?”

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, cho dù là Côn Bằng thấy thế cũng không khỏi hít sâu một hơi, vuốt ve cánh tay phải của Trác Phàm, thì thào nói: “Đường đường là một phần thân thể của thánh thú, thế mà có thể cấy ghép lên thân nhân loại. Nghiên cứu của Cửu U Ma Đế rốt cục cũng thành công... Tiểu tử này, thật đúng là kỳ tài a!”

Côn Bằng đương nhiên biết rõ, cái này tất cả đều là bí pháp của Cửu U Ma Đế. Nhưng Trác Phàm lại nhíu mày một cái, một tia thương cảm vừa mới nổi lên lại biến mất vô ảnh vô tung, ngược lại hiện lên vẻ mặt dè chừng sợ hãi nhìn về phía hắn.

Bà mẹ ngươi chứ, nhìn thấy di vật của hảo huynh đệ, không có nửa phần cảm xúc nhìn vật nhớ người cũng liền thôi, thế mà còn cảm thán về bí pháp của Cửu U Ma Đế.

Hừ hừ hừ, xem ra tình cảm giữa thánh thú ở cũng không gì hơn cái này.

Nói như vậy, vẻ bi ai mới nãy tất cả đều là diễn xuất sao?

Như vậy, hắn diễn xuất chỉ có hai loại lý do, một là tranh thủ niềm tin của Cổ Tam Thông, hai cũng là tranh thủ niềm tin của chính mình. Nghĩ đến hắn còn có chuyện muốn để cho mình đi làm, rất rõ ràng, vở kịch này, càng có vẻ là muốn tranh thủ niềm tin của mình hơn.

Tiếp đó, để xem hắn để muốn mình làm gì!

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển ...

Ánh mắt khẽ híp lại một cái, Trác Phàm thầm hiểu trong lòng, nhưng vẫn như cũ không biểu hiện ra, thở dài: “Tiền bối, bớt đau buồn đi!”

“Ách, thật ngại quá, thất lễ rồi!” Gương mặt bất giác đỏ bừng, lúc này Côn Bằng mới thuận thế để cánh tay phải của Trác Phàm xuống, con ngươi trái chuyển phải chuyển đi loanh quanh, lại một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ đau thương kia.

“Tiền bối, không biết chuyện ngài muốn ta làm là chuyện gì?” Trong lòng thầm cười một tiếng, Trác Phàm một lần nữa ôm quyền khom người nói.

Hít một hơi thật sâu, Côn Bằng ngửa mặt lên trời thở dài: “Ai, lão phu thân là kẻ đứng đầu ngũ đại thánh thú, cảm niệm ba vị huynh đệ bị nhốt bên trong kết giới, lại không cách nào cứu ra, cảm giác hổ thẹn sâu sắc! Cho nên lão phu muốn mời tiểu tử ngươi xuất thủ, đem mấy vị huynh đệ còn lại đang bị vây ở tuyệt địa cứu ra. Đại ân đại đức này, ta tuyệt không dám quên!”

“Tiền bối nói quá lời! Chỉ là với thần thông của tiền bối còn làm không được, vãn bối chỉ là một con kiến hôi, nơi nào có được loại uy năng có thể cứu được chư vị tiền bối thoát ly khổ hải?” Trác Phàm lắc đầu, thở dài.

Côn Bằng lại vội vàng khoát khoát tay:

“Tiểu tử, ngươi chớ có tự coi nhẹ mình. Bây giờ ngươi có thần thông truyền thừa từ Cửu U Ma Đế cùng Thiên Đế, tương lai thành tựu không thể xem thường! Mà lại, kết giới kia đều là do Không Minh Thần Đồng gây nên, thân ngươi có Không Minh Thần Đồng chi năng, có cùng một ngọn nguồn, một khi thời cơ đến, liền có thể giải khai kết giới!”

“Nhưng công lực của vãn bối bây giờ vãn còn thấp, nếu không tại hạ đem công pháp truyền cho tiền bối, tốc độ tu luyện của tiền bối tự nhiên sẽ nhanh hơn tại hạ rất nhiều, đến lúc đó có thể tự...”

“Không không không...” Thế mà, Trác Phàm nói còn chưa dứt lời, Côn Bằng đã vội vã lắc đầu, phủ định nói: “Mèo có mèo đường, chuột có chuột đạo. Nhân loại tham ngộ thiên đạo, thành vạn thánh chi tôn. Linh thú thiên phú dị bẩm, chỉ đợi khai quật! Song phương ai cũng có sở trường riêng, nhưng đạo thống không đồng nhất, không thể giao thoa. Công pháp của nhân loại các ngươi, mặc kệ là thánh thú chúng ta hay là linh thú, đều tuyệt đối không học được!”

Trác Phàm gật đầu, trong lòng yên tâm hơn không ít.

Thực hắn nào có hảo tâm như vậy, chịu đem công pháp giao ra, chẳng qua là muốn thăm dò một phen mà thôi. Nếu biết thánh thú vô luận như thế nào đều không thể đánh chủ ý lên công pháp mà nói, vậy hắn một trái tim luôn treo lên của hắn liền có thể để xuống.

Dù sao, song phương không có xung đột về lợi ích, liền có thể xây dựng mối quan hệ đồng minh xây dựng ổn định.

“Lão cha, ngươi ra tay đi!” Lúc này, Cổ Tam Thông tội nghiệp mà nhìn qua Trác Phàm, cuối cùng mở miệng.

Tựa hồ là cảm niệm chuyện cha của mình đã bỏ mình, Cổ Tam Thông cũng rất muốn cứu ra những vị thánh thú đang bị vây khốn kia.

Liếc hắn một cái thật sâu, Trác Phàm vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, từ ái cười cười, nhưng trong lòng lại thầm than một tiếng.

Đồ ngốc, lão cha làm sao có thể không xuất thủ? Hiện tại ngươi đang ở trên địa bàn của người ta, tuy lão gia hỏa này đã nói rõ sẽ không cưỡng cầu. Nhưng cho dù là kẻ ngu cũng minh bạch, thật sẽ không cưỡng cầu sao?

Hừ hừ hừ... Đến lúc đó nếu ngươi thực có can đảm không đáp ứng, chỉ sợ liền thi thể đều đi không ra khỏi được sơn mạch này.

Bất quá Cổ Tam Thông lại rất vui vẻ chưng lên vẻ mặt vui cười, nụ cười ngây thơ khiến đáy lòng Trác Phàm một trận mềm mại.

Thế nhưng mặt mũi của nhi tử là mặt mũi, lúc thương thì nói lời thương, gặp phải cái đại tài chủ như thế, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của một phen, cũng không phải là phong cách của Trác Phàm hắn.

Sau đó, Trác Phàm lại một lần nữa khẽ khom người, cười đùa nói:

“Tiền bối, đã ngài để cho ta đi chấp hành một nhiệm vụ lớn như thế, hẳn là cũng nên cho ta chút điểm chống đỡ phải không?.”

Gương mặt nhịn không được co rụt lại, Côn Bằng làm sao có thể không hiểu suy nghĩ trong lòng của hắn, không khỏi cười to nói: “Ha ha ha... Tuy ngươi chưa gặp qua lão ma đầu Cửu U kia , nhưng ngược lại thật sự là có phong cách của lão tiểu tử kia a. Ha ha ha, yên tâm đi, lão phu sẽ chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ...”

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 481

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.