Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn là người của ta

Phiên bản Dịch · 2778 chữ

Chương 54: Hắn là người của ta

“Ngưng Nhi!”

Đột nhiên ngay tại lúc Tiểu khất cái định dẫn Trác Phàm đi đến vtsm thì một tiếng gọi vang lên bên tai hai người. Thân thể Tiểu khất cái lắc một cái, nhát gan quay đầu đi.

Theo từng tiếng bước chân truyền đến, trong tầm mắt hai người xuất hiện một công tử toàn thân mặc Bạch y, đai lưng thắt phiên phiên. Đi theo sau hắn là hơn hai mươi cao thủ Tụ Khí cảnh, nhìn trang phục chính là cùng một nhóm với nhóm vừa rời đi.

Công tử kia đi đến trước người hai người, không thèm liếc nhìn Trác Phàm một cái mà chỉ chăm chú nhìn Tiểu khất cái kia, trong mắt tản ra tức giận: “Làm loạn đủ rồi đấy, theo ta trở về đi.”

Khẽ cắn môi dưới, thần sắc trong mắt Tiểu khất cái kia bất định nhưng rất nhanh, hắn dường như ra quyết định, ánh mắt lộ ra kiên định. Lắc mình trốn sau lưng Trác Phàm, hét lớn: “Trác đại ca, cứu ta.”

Giờ khắc này công tử Bạch y kia mới để ý đén sự tồn tại của Trác Phàm, đôi mắt phượng không chút để ý liếc mắt nhìn qua nói: “Đây là chuyện của Tiết gia chúng ta. Nếu các hạ không muốn chuốc lấy phiền toái thì xin tránh ra.”

Tiết gia?

Trác Phàm nhíu mày, quay đầu nhìn Tiểu khất cái thật sâu, không nghĩ đến tiểu tử này lại chọc vào Tiết gia.

Phải biết Tiết gia chính là thế gia đệ nhất ở Thanh Minh Thành, trong nhà có một cao thủ Thiên Huyền cảnh tọa trấn. Cho dù nhìn khắp đại lục cũng có thể đưa vào hàng ngũ thế gia nhị lưu.

Chẳng qua là ở Thanh Minh Thành đều do U Minh Cốc làm chủ, Tiết gia cũng thành gia tộc phụ thuộc của U Minh Cốc.

Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Tiểu khất cái, Trác Phàm không khỏi cời khẽ một tiếng, một tay ôm hắn vào trong ngực. Thấy cảnh này, tròng mắt của công tử áo trắng hơi co rụt lại, quá sợ hãi. Tiểu khất cái cũng sững sờ, phía dưới khuôn mặt đen đúa cũng hiện lên một tầng đỏ ửng.

“Tiểu tử, ngươi làm gì?” Công tử Bạch y giận dữ, hét lớn.

Trác Phàm lộ ra nụ cười tà, thản nhiên nói: “Từ giờ trở đi hắn là người của ta. Các ngươi muốn động hắn, trước tiên cần qua cửa của ta đã!”

“Buồn cười, trước khi ngươi đến Thanh Minh Thành chẳng lẽ không hỏi thăm một chút xem Tiết gia chúng ta là ai sao? Thê mà dám ở chỗ này chọc vào Tiết gia chúng ta?”

“Ha ha ha…” Trác Phàm khẽ cười, từ chối cho ý kiến lắc đầu nói: “Ta đương nhiên đã nghe qua, Tiết gia chỉ là một con chó mà U Minh Cốc buộc tại Thanh Minh Thành. Chẳng lẽ lão tử đến vtsm có nhiều Linh thú quý hiếm như vậy lại không nhìn mà hết lần này đến lần khác đi chú ý một con chó sao?”

Nghe được lời này, công tử Bạch y kia càng giận, sắc mặt từ trắng thành đỏ, từ đỏ lại chuyển sang xanh. Trong mắt Tiểu khất cái kia cũng giận dữ, bỗng nhiên đẩy Trác Phàm, cả giận nói: “Không cho phép ngươi nói Tiết gia như vậy!”

Trác Phàm không khỏi sững sờ. Lão tử giúp ngươi hả giận, ngươi còn tức lại lão tử sao?

“Người đâu, tiến lên!”

Thế mà ngay tại lúc Trác Phàm còn đang buồn bực, công tử Bạch y đã hét lớn ra lệnh.

Vừa dứt lời, những hộ vệ phía sau hắn kia đã như ong vỡ tổ tiến lên. Tiểu khất cái thấy vậy mới thanh tỉnh lại, biết rõ địch ta, vội vàng trốn sau lưng Trác Phàm.

Trác Phàm cười lạnh, những hộ vệ này phần lớn đều là Tụ Khí ngũ trọng trở xuống, chỉ có một hai người là tu vi đạt đến Tụ Khí lục trọng, cơ bản không đủ gây sợ hãi.

“Một đám tạp nham cũng dám lên tìm chết?”

Trác Phàm khinh thường bĩu môi, không lùi mà tiến, đột nhiên hướng đám hộ vệ kia phóng đi. Trong tay hồng quang chợt lóe, vũ kỹ Huyết Ảnh chưởng Phàm giai trung cấp nhất thời đánh ra!

Phốc!

Một chưởng đánh vào ngực một gã hộ vệ, hộ vệ kai bỗng nhiên cảm giác được tooàn thân huyết mạch dâng trào, giống như muốn nổ tung, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi sau đó triệt để m?t đi ý thức.

Sau đó lại một chưởng đánh ra, một gã hộ vệ khác lại bị đánh bay ra ngoài dễ dàng, hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.

Sau đó lại một chưởng, một chưởng, tiếp một chưởng…

Tất cả đám hộ vệ chỉ có hơn hai mươi người đều bị bay xa hơn mười mét dưới một chưởng này của Trác Phàm. Đợi sau khi bọn họ tiếp đất đã mất đi ý thức.

Lúc này công tử Bạch y kia đã sớm tròn mắt nhìn. Ngay cả hắn với tu vi Tụ Khí bát trọng cũng không có khả năng đồng thời đối mặt với hơn hai mươi cao thủ Tụ Khí cảnh còn có thể ứng phó nhẹ nhàng như vậy.

Thế nhưng nhìn Trác Phàm xuất thủ thì hắn chỉ có thực lực Tụ Khí ngũ trọng mà thôi, thế nhưng mỗi một chưởng đánh ở trên người các hộ vệ lại làm cho bọn hắn không dậy nổi.

Hắn không hiểu là Huyết Ảnh chưởng của Trác Phàm vốn dĩ là một môn vũ kỹ quỷ dị bỏ qua nhục thể trực tiếp công kích vào huyết mạch. Việc này tương đương với phòng ngự nhục thể của tất cả mọi người đều mất đi hiệu lực. Trác Phàm trực tiếp công kích lục phủ ngũ tạng nên thương tổn trên người bọn hắn tất nhiên sẽ tăng gấp mấy lần.

Chỉ sau mấy hơi thở, tất cả đám hộ vệ đều đã bất tỉnh nhân sự, ngã xuống đất không dậy nổi.

Công tử Bạch y nhìn thấy tất cả, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Mà Tiểu khất cái kia cũng ngạc nhiên trừng to mắt, không thể tin đây là thật.

“Hảo tiểu tử, quả nhiên có chút bản lãnh, khó trách dám xuất khẩu cuồng ngôn.” Công tử Bạch y khẽ cắn môi, tiến lên phía trước một bước. Một bước này làm cho gạch đá trên mặt đất cũng vỡ vụn: “Như vậy thì để cho Tiết Cương ta lãnh giáo cao chiêu của các hạ một chút!”

“Tiết Cương?”

Lông mày Trác Phàm nhíu lại, thản nhiên nói: “Ngươi chính là đại công tử của Tiết gia, Tiết Cương? Nghe nói ngươi rất được phụ thân yêu thương, là người thừa kế thuận vị của Tiết gia!”

“Phải thì thế nào, chẳng lẽ ngươi sợ?” Tiết Cương nhíu mày quát to.

Trác Phàm cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Không phải sợ mà là ngại phiền phức. Nếu ta ở chỗ này đắc tội ngươi thì chỉ sợ thời gian tới ở Thanh Minh Thành sẽ gặp phiền phức. Chi bằng... Để người ở đây vĩnh viễn im miệng, bên tai lão tử cũng thanh tịnh!”

Sát ý trong mắt Trác Phàm lóe lên rồi biến mất, đột nhiên hắn bước một bước giống như một quả đạn pháo hướng về phía trước bắn tới. Mang theo sát ý uy áp, làm cho Tiết Cương căng thẳng trong lòng.

Hắn thật sự không thể ngờ, lần này Trác Phàm xuất thủ hoàn toàn khác so với lúc trước, đúng là ôm tâm lý muốn giết hắn mà xuất thủ. Sát ý lạnh thấu xương kia làm cho một Tụ Khí bát trọng như hắn ngăn không được khí tức trì trệ, nguyên lực toàn thân vận hành cũng chập chạp trước một tu giả Tụ Khí ngũ trọng.

Trong lòng hắn hoảng sợ, tại gia tộc hắn được mọi người tâng bốc Đại thiếu gia hắn như sao trên trời. Nào ngờ trên thế gian này còn có thiếu niên đáng sợ như thế. Rõ ràng chỉ có tu vi Tụ Khí ngũ trọng lại có thể mang theo sát ý trong nháy mắt áp chế cao thủ Tụ Khí bát trọng là hắn.

Mắt nhìn thấy một chưởng của đối phương sắp đến trái tim hắn, Tiết Cương không khỏi bị dọa đến tâm đều nứt ra. Trong lúc nguy cấp bỗng nhiên hắn cắn một đầu lưỡi. Nỗi đau to lớn khiến cho hắn thoát ra khỏi hoảng sợ bởi sát ý ngập tràn kia.

Ngay sau đó không dám chần chừ, hắn vội vàng bày ra tư thế, đánh ra một quyền. Thanh sắc quang mang như gió lốc xẹt qua, hóa thành một đạo thanh quang hướng phía Trác Phàm bắn tới.

“Vũ kỹ Phàm giai cao cấp, Phong Hống quyền!”

Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng khinh thường cười, trong tay ấn quyết liên tục, một đạo hồng quang đột nhiên bay ra, chui vào thân thể Tiết Cương.

Phong Hống quyền của Tiết Cương còn chưa tới gần thân thể của Trác Phàm lại đột nhiên trì trệ, biến mất không thấy gì. Thân thể Tiết Cương cũng bình tĩnh đứng tại chỗ, không thể cử động một cái.

Thấy tình cành này, Tiết Cương không khỏi quá sợ hãi.

Đúng lúc này, Trác Phàm bỗng nhiên đi đến. Nhìn đến nụ cười tà dị kia, Tiết Cương giống như nhìn thấy Quỷ Thần mỉm cười, tim đập cũng bị ngưng trệ mất mấy giây.

Đụng!

Một chưởng của Trác Phàm không chút lưu tình đánh vào ngực hắn, Tiết Cương không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ra ngoài. Lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bị lửa đốt, cảm giác huyết mạch toàn thân đều bị đứt gãy.

Thế mà còn không đợi hắn cảm nhận được thân thể đau xót. Một bóng người lại quỷ mị đến gần người lần nữa. Tiết Cương tập trung nhìn lại suýt chút đem hắn dọa cho hồn phi phách tán.

Người này vẫn là Trác Phàm!

Không tiếp tục bổ sung cho hắn thêm một chưởng mà Trác Phàm dùng tay nắm lấy cổ hắn, cười lạnh: “Tiết đại thiếu gia, ngươi yên tâm. Sau khi ngươi chết, ta lập tức đưa những nô tài này qua cho ngươi, không có người sống tồn tại. Chí ít trong ba tháng này ta không hi vọng bị Tiết gia đuổi đến mức chạy khắp núi. Nên để chuyện này... thành một vụ án không có manh mối phức tạp đi.”

Nói rồi tay Trác Phàm xiết chặt, Tiết Cương chợt cảm thấy khí tức giữ cổ trì trệ, xương cổ rất nhanh sẽ bị bóp nát. Thậm chí bên tai hắn đã nghe thấy thanh âm xương vỡ vụn.

Hiện tại thân thể hắn đã cận kề cái chết, ngoại trừ hoảng sợ chính là mê mang.

Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ đến cùng hắn đã tạo nghiệt gì. Không phải chỉ là ra ngoài tìm Ngưng Nhi về hay sao, sao lại gặp Sát Thần cỡ này? Xuất thủ không chút lưu tình nào!

Lão tử ra ngoài quên xem hoàng lịch!

Nếu không phải hiện tại cổ hắn đang bị Trác Phàm bóp đến thở không ra hơi thì hắn thật sự muốn gào khóc một trận. Mẹ nó, lão tử cũng quá nát đi.

“Dừng tay!”

Thế mà ngay tại lúc Trác Phàm chuẩn bị dừng lực đưa vị đại thiếu gia này quy tiên thì Tiểu khất cái lại đột nhiên rống to lên một tiếng.

Trác Phàm không hiểu nhìn về phía hắn, nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì, bọn họ không phải là địch nhân của ngươi sao?”

Tiểu khất cái lo lắng nhìn về phía Tiết Cương, trong mắt đã tràn đầy nước mắt. Thực ra hắn đã sớm muốn nói Trác Phàm dừng tay, chỉ là tốc độ của Trác Phàm thực sự quá nhanh. Trong nháy mắt đã quật ngã hết tất cả hộ vệ. Lại một cái nháy mắt đã chuẩn bị bóp chết Tiết Cương kia.

Cho nên lúc Tiểu khất cái kịp phản ứng lại, Tiết Cương cũng chỉ còn lại một hơi thở thôi.

“Coi như bọn họ là địch nhân của ta, ta cũng không muốn giết bọn họ!” Tiểu khất cái mang theo tiếng khóc nức nở nói.

Trác Phàm nhướng mày, lạnh lùng nói: “Sao ngươi không nói sớm. Hiện tại đã muộn, bọn họ không chỉ là địch nhân của ngươi mà còn là địch nhân của ta. Mà những kẻ ta xem là địch nhân chỉ có một kết quả là chết!”

Nói rồi tay Trác Phàm lại dùng một phần lực ở cổ Tiết Cương, hai con ngươi sắp lòi ra ngoài. Hiển nhiên sắp phải chết.

“Nếu như ngươi còn không thả hắn thì ta sẽ không dẫn đường cho ngươi.” Rốt cuộc Tiểu khất cái khóc to hô lên, khuôn mặt dơ bẩn đã tràn đầy nước mắt.

Trác Phàm nhíu mày, không hiểu cho lắm. Vì địch nhân của minh mà rơi lệ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Sau đó Trác Phàm nhẹ nhàng buông tay, đem Tiết Cương ngã ‘Bịch’ xuống đấất, tay bấm quyết gọi Huyết Anh trở về, thờ ơ nhún vai: “Ngươi cũng không để ý thì ta ựo gì ngày sau phiền phức?”

Đi đến trước mặt Tiểu khất cái, Trác Phàm lau đi khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của hắn, ôm vào lòng, đi về phía trước nói: “Dẫn đường cho ta trước, sau đó ta sẽ mang ngươi ra khỏi thành, rờời xa Tiết gia.”

“Ngươi...Ngươi...Ngươi là người xấu!” Tiểu khất cái nức nở, đứt quãng nói.

Trác Phàm ngeh xong, bất giác mỉm cười: “Không sai, ta là người xấu! Thế nhưng trên thế gian này, chỉ có người xấu mới có tư cách sinh tồn, người tốt đã sớm xuống Địa Ngục rồi.”

Liếc hắn thật sâu một cái, Tiểu khất cái càng không ngừng lau nước mắt, lại cũng không sợ.

Tuy hắn đã gặp người xấu nhưng không có ai tệ hơn Trác Phàm. Nhưng trên người Trác Phàm không có cảm giác chán ghét người xấu. Ngược lại còn rất an tâm.

Loại cảm giác này hắn không nói nên lời, dù sao cũng dễ chịu...

Nửa canh giờ sau, một đạo hắc ảnh thooáng hiện, rơi xuống vị trí mà Trác Phàm vừa đứng. Nhìn trên mặt đất hộ vệ Tiết gia cả đám đang hôn mê bất tỉnh, lão đầu tức giận đến run cả ria mép, trên mặt biến hóa không ngừng!

Đột nhiên hắn nhìn thấy Tiết Cương đang ngã trên mặt đất càng không ngừng run rẩy, hắn vội vàng đi đến bên người Tiết Cương đỡ dậy, vội vàng nói: “Cương Nhi, ngươi làm sao, ai đã khiến ngươi thành ra như vậy?”

“Ôi ôi ôi ôi...”

Tiết Cương không dám thở mạnh, sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời. Lão giả kia vội vàng xem, chỉ thấy nội phủ của Tiết Cương bị thương nặng, dưới thân còn có một mảnh nước đọng.

Sau đó vội vàng cho Tiết Cương ăn một viên thuốc mới thở dài một hơi.

Thương thế của Tiết Cương vẫn làm hắn giật mình không thôi.

Nội thương của Tiết Cương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tu dưỡng một tháng là có thể khỏi hẳn. Thế nhưng tinh thần hắn lại bi đả kích vô cùng lớn. Thẳng thắn mà nói chính là bị dọa đến tè ra quần!

Ngày thường Tiết Cương không phải là kẻ nhát gan, ngược lại còn dũng mãnh mười phần. Có thể khiến một tu giả Tụ Khí bát trọng trong thời gian ngắn hoảng sợ đến mức như vậy, đến cùng là cao thủ đáng sợ đến mức nào mới có thể làm đến thế.

Trên mặt lão giả kinh nghi bất định, suy tư thật lâu, lại bất đắc dĩ lắc đầu, ôm Tiết Cương hướng về Tiết gia mà đi.

Dù bất kể là ai, ở Thanh Minh Thành mà đắc tội với Tiết gia vậy tuyệt đối không có quả ngon để ăn...

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 346

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.