Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bát Đại Môn Phái

Tiểu thuyết gốc · 1178 chữ

Trường Tâm kiếm phái - một trong bát đại môn phái tại đại lục này. Trường Tâm kiếm phái được coi là môn phái duy nhất đào tạo kiếm thuật, mỗi học viên vào được Bát Đại môn phái là một niềm vinh dự lớn. Bát Đại học viện nằm rải rác khắp đại lục gồm : Trường Tâm kiếm phái , Tân Tú môn, Vũ Thích quyền phái , Long Hội môn, Tuy Tâm môn , Chính Không môn, Kim Cang môn và cuối cùng là Sát môn. Chỉ cần có thể vào được một trong số đó thì coi như đã bước được một bước trên con đường cường giả. Và Thanh Gia- gia tộc hùng mạnh nhất Đông Hoành đế quốc rất được đại đa số môn phái coi trọng. Không phải vì vị thế của Thanh Gia mà còn là một nơi hằng năm xuất hiện vô số thiên tài, và riêng Trường Tâm kiếm phái mỗi năm lại đặc cách cho ba người của Thanh Gia gia nhập môn phái. Nhưng Mục Thiên đâu phải người nhà của Thanh Gia tại sao gia chủ và phụ thân Thanh Lâm lại nhường suất đặc cách cho y. Cái này chẳng ai biết!

Sau khi tin tức lan truyền ra khắp Thanh Gia, đã tạo nên một làn sóng phẩn nộ. Từ các vị cao niên đến các vị thiếu niên đều rất căm phẫn, và đòi gia chủ đưa ra lời giải thích chính đáng. Và rồi cuộc họp gia tộc đã được mở ra.

Tiếng xôn xao bàn tán rộ lên cả khuôn viên của Thanh Gia. Cho đến khi Thanh gia chủ từ từ bước ra, tiếng bàn tán mới giảm xuống. Ngồi trong phòng nhìn ra lão già gia chủ, Mục Thiên không ngừng mắng thầm:

" Định mệnh ! Bỗng nhiên lôi ta ra ! Làm ta nai lưng nhặt đá! Khổ thân!"

Bên phía Thanh gia chủ, lão vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh nhìn đám đông trước mắt mà dõng dạc nói:

" Ta biết các ngươi phẫn nộ điều gì nhưng ta làm gì cũng có lí do! Vậy nên xin mọi người trong gia tộc bớt giận!"

Lời lão nói khiến vô số người đặt câu hỏi:

" Hắn là ai??.."

" Sao vào được vậy!"

Bỗng nhiên có giọng hét vang lên khiến cả sân náo động :

" Có phải là con hoang của lão không vậy!"

Lão già bực mình tỏa ra tứ phía kình lực mạnh mẽ khiến mọi người xung quanh câm bặt. Mục Thiên nhìn lão già mà há hốc:

"Địa Chi Cảnh!"

Lão già thu liễm kình khí sau đó khẽ nói:

" Hắn chính là hôn phu của Thanh Hà!"

Bây giờ đến tất cả mọi người há hốc trước lời nói của lão. Thanh Hà là ai ? Mỹ nữ tuyệt thế Lạc Thành ! Bao nhiêu người mong chết dưới gót chân cô ấy, đến cả các công tử của tứ đại gia tộc còn lại cũng muốn có nàng. Lời nói của lão gia chủ như sét đáng ngang tai mỗi một người nghe. Từ trước đến nay hàng vạn người đến xin ban hôn nhưng tất cả chỉ có một kết quả - bị từ chối. Vậy mà bây giờ, nàng đã được ban hôn - việc khó xảy ra hơn cả cá chép vượt long môn nhưng mà người hôn phu của nàng chính là một người không rõ lai lịch, chỉ mới gặp vài ngày đã ban hôn. Nói ban hôn là ban hôn. Thật không thể tưởng tượng được !

" Hai ngày sau, Thanh Lâm, Thanh Tuyết và...gì ấy nhỉ?" Thanh lão nói nửa chừng rồi quay xuống hỏi Thanh Vân - phụ thân của Thanh Lâm đang đứng bên cạnh.

" Dạ ! Dô Diên!" Thanh Vân cung kính trả lời.

" Và..Dô...Hả! Dô Diên??" Thanh lão ngạc nhiên trước cái tên cực dị.

" Vâng! Là Dô Diên! " Thanh Vân cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

" Tên dị vậy!" Thanh lão hỏi Thanh Vân.

" Dạ! Con cũng thấy thế nhưng tên người ta mà trách sao được !" Thanh Vân tiếp tục lắc đầu.

Thanh lão xoay lại nói với đám đông sau đó quay về chính điện:

" Còn tên của hắn, các ngươi khoan hãy biết..!"

Lúc Thanh lão bước vào chính điện cũng chính là lúc tiếng bàn tán quay trở lại. Sau khi các vị trưởng lão cho giải tán thi ngay lập tức Mục Thiên cảm thấy vô số ánh mắt tràn ngập sát khí đang nhìn y. Mục Thiên toát mồ hôi hột, vô vọng nói:

" Lão già làm ta khổ rồi!"

Sau đó nhanh chóng chốt hết cửa lại, chạy ngay lên giường trùm chăn lại. Mặc kệ những lời chửi bới bên ngoài, y thoải mái đi vào giấc ngủ. Đến khi Mục Thiên tỉnh lại thì đã quá chiều, tiếng chửi bới đã không còn, Mục Thiên khẽ mở cửa, đập vào mắt y chính là hàng trăm viên đá lớn nhỏ lác đác trước cửa phòng.Mục Thiên ngao ngán:

" Cũng may căn phòng có bảo vệ không thì..."

Ngay lúc này lại có một cô nô tì đến bảo Mục Thiên đến chính điện, tuy chẳng hiểu có chuyện gì nhưng vẫn đi theo cô nô tì. Mục Thiên bước vào chính điện, vẫn là Thanh lão và Thanh Vân nhưng bây giờ còn có một cô gái nữa nhìn nhan sắc cũng không tệ. Thanh lão nhìn thấy Mục Thiên bước vào, ánh mắt mừng rỡ:

" Dô..à Cháu rể!"

Mục Thiên nghe câu nói của Thanh lão mà sởn gai ốc, y nói với Thanh lão:

" Sao bỗng nhiên lại ra như thế này! Tự nhiên bắt ta làm cháu rể lão rồi!"

Bỗng cô nương bên cạnh Thanh Vân tiến lại gần Mục Thiên, hất y qua một bên, hếch giọng nói:

" Bổn tiểu thư còn chưa than ngươi than cái gì!"

" Đẹp quá!" Mục Thiên bất ngờ thốt lên.

" Không phải chứ! Đúng thật là một tuyệt tác"

Cô gái nghe từng lời của Mục Thiên mà hãnh diện vô cùng, cất giọng nói:

" Coi như ngươi có mắt nhìn!"

" Thanh Lão có thể cho ta không?" Mục Thiên trơ trẽn hỏi.

" Đằng nào chả là của ngươi!" Thanh lão nói.

" Gia gia!...Con không phải muốn cho ai thì..." Cô gái nũng nĩu.

" Cảm tạ!" Mục Thiên nhanh như chớp lấy đi bức tranh rồng trên tường rồi phóng về gian phòng của y để lại ba người ở lại chính điện với khuôn mặt ơ bơ phờ.

Đã hai ngày trôi qua từ khi cuộc họp diễn ra, Mục Thiên vẫn phải lặt gạch cho đến khi lên Phi Hành yêu thú để đến môn phái vẫn phải hứng gạch. Đúng là....

SỐ NHỌ TỪ KHI SINH RA

Mà thôi không quan trọng, quan trọng là...

XUẤT PHÁT THÔI!!! TRƯỜNG TÂM THẲNG TIẾN!!!

Bạn đang đọc Đại Thần Kiếm Khách sáng tác bởi ÂnLãoSi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ÂnLãoSi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.