Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nằm Vùng

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Chương 190: Nằm Vùng

Cao thủ hắc đạo bỏ chạy ra bốn phương tám hướng như ong vỡ tổ, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai chân, trong lòng mắng cha mẹ Thẩm Tích Hoa cả nghìn vạn lần.

Một người trong đó thấy bóng hình Lý Thanh Sơn chớp tắt thì mạnh mẽ ép tới, quỳ rạp trên đất, kêu lớn:

"Ta là nằm vùng của tổ chức!"

Chớp mắt một cái, chỉ thấy Lý Thanh Sơn như thanh trường đao như răng cưa bất mãn vì khiếm khuyết dừng trước mặt, chớp mắt một cái nữa, Lý Thanh Sơn đã tới chỗ khác. Toàn thân hắn ta mềm nhũn, xụi lơ trên đất, vừa lăn vừa bò trốn vào trong góc.

Có một người đi trước, không ít người bắt chước, quỳ rạp xuống đất kêu lớn:

"Ta cũng là nằm vùng!"

Nhất thời, phóng mắt nhìn lại đều là nằm vùng. Lý Thanh Sơn cũng không quan tâm tin tức đám lâu la này có đúng không, đang lúc chần chừ.

Trên mặt hồ xa xa, mấy chục ánh lửa sáng lên giữa làn sương mù, tiếng kêu thảm thiết trên bầu trời tới gần.

Rầm rầm rầm rầm, trong tiếng nổ vang trời đinh tai, đảo Tích Hoa lập tức trở thành một biển lửa.

Một quả pháo màu đen đâm thủng nóc nhà, rơi trước mặt cách Lý Thanh Sơn năm bước, nổ tung thành tia sáng chói mắt, bầu không khí nóng rực thổi bay mấy người gần đó như vải rách.

Trên boong chiếc thuyền lớn có không ít người đang đứng, có tăng có đạo, nhìn đảo Tích Hoa từ phía xa, lộ ra vẻ sầu lo.

Nếu có người trong giang hồ ở đây lúc này chắc chắn sẽ kêu lên thất thanh. Vì trong phạm vi trăm dặm quanh đây, cao thủ đếm được trên bạch đạo gần như đều tập hợp hết ở đây.

Trên đời có hắc thì có bạch. Cái gọi là bạch đạo cũng chưa chắc là trong sáng không tỳ vết, nghĩa hiệp vô song thật sự nhưng đều là những người tuân thủ pháp luật, giữ gìn trật tự. Mà người lấy nhân nghĩa và lễ nghi làm gia huấn môn quy cũng không phải ít. Nói là giả nhân giả nghĩa cũng được nhưng phần lớn người trên đời vẫn thích đứng dưới ánh mặt trời, đây là cương thường trong đạo làm người.

Rốt cuộc ngụy quân tử Nhạc Bất Quần cũng phạm không ít chuyện tốt dựa vào trừ gian giúp yếu nhưng thực sự đã gieo tai họa cho không biết bao nhiêu dân chúng tầm thường.

Còn tranh đấu giữa hắc đạo và bạch đạo thì chưa có ngày nào ngừng nghỉ.

Nói đơn giản là từ khi mới sinh ra, người tập võ muốn sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp tiêu tiền như nước thì cách thức đơn giản nhất chính là đi làm kẻ trộm, cướp đoạt phụ nữ. Cũng có rất nhiều người không muốn làm như thế nhưng cũng muốn sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp tiêu tiền như nước, trở thành một thiếu hiệp nổi tiếng. Đương nhiên việc tiêu diệt một ổ sơn tặc là một lựa chọn không tồi, vừa có tiền có nữ nhân, còn có thêm của cải, tiếng tăm.

Thiếu hiệp giết vô số sơn tặc mà chưa chết thì sẽ trở thành đại hiệp, tiểu tặc cướp vô số tiền tài nữ nhân chưa bị giết chết thì sẽ trở thành đạo tặc. Đương nhiên phải thanh toán một đống kẻ thù của hai người. Có điều không sao, bạn bè không ít, đội ngũ có chừng mực chia thành hai phe, tranh đấu không ngừng.

Nói phức tạp là đời này qua đời khác, ân oán tình thù vô số, thù hận có thể kết từ mấy đời trước. Những cao thủ hắc đạo trên đảo Tích Hoa này đều có kẻ thù trên thuyền này.

Tin tức đại hội cướp đan truyền ra, không chỉ đám cao thủ hắc đạo ngồi không yên mà đám người kia càng ngồi không yên hơn. Nghĩ tới kẻ thù của mình sẽ được thăng tới cảnh giới Tiên Thiên, xuất hiện trước mặt họ, giết họ, cướp đi tiền tài và phụ nữ của họ thì không thể trơ mắt nhìn nổi nữa. Hơn nữa nếu có linh đan tốt như thế thì ai chẳng muốn!

Vậy nên âm thầm lên kế hoạch cho hành động lần này nhưng đám cao thủ bạch đạo này lại lờ mờ do một cô nhóc cầm đầu, một mực cung kính vây xung quanh.

Cô nhóc kia chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, đứng ở đầu thuyền, áo tơ trắng bay bay theo gió, mặt mũi chín chắn như bà cụ non nhưng vì có một khuôn mặt trẻ con lại thêm tuổi tác không lớn nên hơi có vẻ buồn cười.

Một lão tăng lông mày tóc tai bạc trắng khom người xuống, nói:

"Hoa tiểu thư, người xem có đúng không?"

Cô bé nhìn chằm chằm vào đảo Tích Hoa trong làn sương mù, không trả lời.

Lão tăng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn nhau đầy bất đắc dĩ với mọi người, sau đó cùng nhìn về phía thiếu nữ áo tìm bên cạnh cô bé.

Họ đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ nhưng đều không có cách nào với cô bé này, vì chẳng những tuổi nàng còn trẻ mà đã là cao thủ tầng luyện khí thứ hai mà còn xuất thân danh môn, chỉ xuất hiện lúc ra ngoài lịch luyện, kết bạn với nữ nhi của Dư đại hiệp là Dư Tử Kiếm, cũng là thiếu nữ áo tím, mới bằng lòng đồng ý ra tay giúp đỡ.

Vừa đến bên hồ nàng đã lấy một cái thuyền nhỏ từ túi Bách Bảo ra, ném vào trong nước, nó biến thành một cái thuyền lớn như thế này khiến tất cả mọi người thán phục không thôi. Có nàng giúp đỡ, hành động lần này có thể nói là mười phần chắc chín, sẽ khiến đám tà đồ kia chết không có chỗ chôn.

Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện (Bản dịch) của Thuyết Mộng Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 227

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.