Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ họ là chuyện bình thường

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Nghĩ Cơ Chỉ chính vụ bận rộn để hắn vừa dưỡng thương vừa phê duyệt tấu chương đúng là vô nhân đạo, Giang Ly quyết định tạm ghi nợ, mai mốt tính sổ sau.

Giang Ly nói sơ lược chuyện lại cho Cơ Không Không, biết mình có thể giúp đỡ, Cơ Không Không vui vẻ đồng ý.

“Con có thể ngược dòng được bao lâu?”

“Hì hì, sáu canh giờ!” Cơ Không Không kiêu ngạo nói, phụ hoàng nói cho cô bé, trong ghi chép văn hiến có thể xem được, thiên phú của cô bé hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Cơ gia.

Cô bé chỉ Luyện Khí tầng ba đã chạm đến “Đạo”, mà còn sử dụng tự nhiên, đây quả thực không thể tin nổi!

“Ừm, không tệ.” Giang Ly nhẹ nhàng đánh giá một câu, làm trong lòng Cơ Không Không hơi hơi nhảy nhót, nhưng không biết lúc này Giang Ly nghĩ lại là, con nhà người ta Luyện Khí tầng ba đã ngược dòng được sáu canh giờ, mình Đại Thừa kỳ đến một giây cũng không ngược dòng được.

Giang Ly dẫn Cơ Không Không bay tới Hoàng triều Thiên Nguyên, hai cái chân trắng nhỏ của Cơ Không Không không yên phận đung đưa.

“Con từng thấy người chết chưa?”

Giang Ly đột nhiên nghĩ đối phương chỉ là đứa trẻ bảy, tám tuổi. Mình bảo cộ bé trở về quá khứ xem hiện trường giết người có phải tàn nhẫn quá không, đừng có để lại chấn thương tâm lý cho con người ta.

Cơ Không Không im lặng một lát, cảm xúc có hơi xuống: “Thấy rồi. Có tỷ tỷ ghen tị tài năng con, muốn giết con, mẹ bảo vệ con... Con muốn cố gắng cảm ngộ Thời gian chi đạo, quay lại để nhìn mẹ...”

Giang Ly không có hỏi quá trình và kết quả, chỉ thương tiếc xoa xoa cái đầu nhỏ của Cơ Không Không.

Giang Ly đến hoàng thành Thiên Nguyên, không tới thẳng phủ Thượng tướng quân mà dẫn Cơ Không Không dạo xung quanh, đi quán trà uống trà ăn điểm tâm, đi nghe Bình thư [Nhân Hoàng truyện] không hề khớp với tình huống thật một chút nào, còn cho cô bé cầm Như Ý Hồ Lô chơi... Cơ Không Không suốt quãng đường tiếng cười không ngừng.

Thấy cảm xúc Cơ Không Không tốt lên rồi, Giang Ly vẫn lo lắng hỏi: “Có được không, không cần phải ép mình, ta còn cách khác.”

Cách khác hắn nói đương nhiên là tìm người Chu gia khác, nhưng lời này không thể nói với Cơ Không Không.

Giờ hắn có hơi hối hận đưa Cơ Không Không tới đây, giờ nghĩ lại, rõ ràng là tên khốn Cơ Chỉ này muốn rèn luyện tâm cảnh con mình nhưng lại không làm được nên để mình rèn luyện giúp, còn bày đặt nói để Cơ Không Không giúp mình.

Xem ra là xử lý chính vụ còn chưa đủ phí đầu óc, còn rảnh rỗi đi tính kế mình.

“Không sao.” Cơ Không Không vẫy nắm đấm nhỏ, cô bé đến phủ Thượng tướng quân biến mất trước mặt Giang Ly rồi thở hổn hển xuất hiện lại.

“Hung thủ đột nhiên xuất hiện phía sau Thượng tướng quân, Thượng tướng quân không phản ứng kịp bị hung thủ giết chết, ta không thấy rõ diện mạo hung thủ, chỉ biết hắn chạy hướng này, biến mất ở trong bí cảnh.”

Cơ Không Không dựa theo những gì mình nhìn thấy, chỉ cho Giang Ly đến nơi nào đó trong núi thẳm ngoài thành, nơi đó tuy là sườn núi nhưng mây mù lượn lờ, chỉ nhìn bằng mắt thường, hai mươi mét chính là cực hạn, rất thích hợp che dấu thứ gì đó.

Giang Ly nhìn trong mây mù có một tu sĩ Nguyên Anh dẫn một tu sĩ Kim Đan muốn đi vào bí cảnh.

“Con xem thử có phải hung thủ đi ra từ bí cảnh này không.” Giang Ly bảo Cơ Không Không hồi tưởng thời gian.

Lập tức Cơ Không Không đưa ra đáp án: “Mấy canh giờ trước chỉ có người vào chứ không có người ra.”

Điểm đáng ngờ của hung thủ tầng tầng, Thần Tàng giáo cũng vô cùng thần bí, Giang Ly không muốn đánh rắn động cỏ làm mất manh mối này.

“Dám hỏi hai vị là muốn vào tổ chức từ nơi này?” Giang Ly lôi kéo Cơ Không Không, tiến lên khách khí hỏi hai tu sĩ đó.

Tên tu sĩ Kim Đan lộ vẻ cảnh giác, tu sĩ Nguyên Anh thì ý bảo hắn không cần lo lắng, hắn nhìn ra đối phương cũng là Nguyên Anh kỳ, vì thế cũng khách khí trả lời: “Đạo hữu lầm rồi, hiện hoàng thành hỗn loạn huynh đệ bọn ta chỉ định rời xa hoàng thành tránh gió, nào có tổ chức gì?”

“Đạo hữu, ngươi không ngại xem cái này chút?” Đầu ngón tay Giang Ly lộ ra một tia sáng vàng rực rỡ, tường hòa an bình, như mộng như ảo.

Đó là sức mạnh công đức hắn tách ra từ người lão giả.

Tu sĩ Nguyên Anh biến sắc vội vàng che tay Giang Ly, đọc một đoạn khẩu quyết mở ra bí cảnh, kéo Giang Ly, Cơ Không Không và tu sĩ Kim Đan vào bí cảnh.

“Đạo hữu lỗ mãng quá! Sức mạnh Thần Tàng sao có thể tùy tiện thi triển được!”

Đi đến bí cảnh, tu sĩ Nguyên Anh trách cứ Giang Ly. Nếu đối phương có sức mạnh Thần Tàng, chứng tỏ biết một ít tình huống trong giáo, là địch hay bạn, qua thử nghiệm của cao nhân trong giáo là tra ra được manh mối.

Hắn rất tin tưởng thủ đoạn của Thần Tàng giáo, dưới con mắt của tượng Thần Tàng Tôn giả, không lo Giang Ly có thể làm được trò gì.

“Lúc đó tình thế cấp bách, gia tổ dặn dò vội vàng không kịp nói rõ, mong đạo hữu thứ lỗi.” Giang Ly giải thích.

“Huynh muội bọn ta đều là người Long gia Long Ngâm thành, ta tên Long Ly, đây là muội muội ta Long Không Không.”

Giang Ly nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết tên Thành chủ khốn kiếp đó lấy được tin tức từ đâu, biết Lão tổ tự chữa thương cho Long Tam Thủy, trong lúc đó không thể bị quấy rầy, gã nắm cơ hội ám thương Lão tổ, Lão tổ bất đắc dĩ, chỉ có thể mang thương giao chiến với gã, cuối cùng đánh sai một nước chịu thất bại.”

“Huynh muội ta là hậu nhân cuối cùng của Long gia, Lão tổ trước lúc lâm chung nói cho bọn ta biết, tới ngọn núi cao nhất gần Hoàng triều, sườn núi có mây khói vờn quanh, nếu tìm được dấu chân ở sườn núi phía Nam thì chính là người của tổ chức.”

“Lão tổ còn đưa luồng kim quang đó cho ta, nói chỉ cần cho người tổ chức xem thì bọn họ sẽ hiểu ngay.” Giang Ly nửa giả nửa thật nói, giáo đồ Nguyên Anh nghe mà bán tín bán nghi.

Hắn chỉ nghe nói Lão Long đầu Long Ngâm thành bị người ta đánh chết, cũng biết lão không nhập giáo chỉ là có quan hệ với Lý Tế tự Thần Tàng giáo, thường xuyên đưa người để Lý Tế tự làm dẫn, chẳng lẽ là Lý Tế tự nói địa điểm bản giáo cho Lão Long đầu?

Đáng tiếc Lý Tế tự ra ngoài, không biết mấy ngày mới về.

Cơ Không Không chớp mắt mấy cái, không nói gì. Cô bé nhớ đến phụ hoàng kể chuyện cho mình nói đi ra ngoài với Giang Ly, không chừng sẽ bỏ họ mình, đừng lo, đó là chuyện bình thường.

“Dám hỏi đạo hữu đây là sức mạnh gì? Tại sao ta không thể hấp thu?” Giang Ly hỏi nhưng giáo đồ Nguyên Anh không trả lời hắn.

“Nếu các ngươi đã đến bí cảnh này, vậy thì chỉ có thể gia nhập giáo ta. Vừa lúc gom đủ mười người, có thể tiến hành nghi thức nhập giáo. Ta sẽ phụ trách chủ trì, các ngươi có thể gọi ta là Phùng Chân nhân.”

“Ta tên là Trình Tử Kỳ.” Tên tu sĩ Kim Đan giới thiệu mình, nhưng không ai để ý hắn tên là gì.

Giang Ly dùng thần thức xem xét cả tòa bí cảnh, phát hiện nơi này cảnh giới cao nhất chỉ là Hóa Thần kỳ, hung thủ nhất định không phải những người này.

Hóa Thần kỳ sao có thể giết được Hợp Thể kỳ chinh chiến quanh năm?

Nhưng bí cảnh chỉ có một cửa ra, hung thủ có thể đi đâu?

Giang Ly tự tin không ai có thể ngụy trang dưới thần thức của mình, trừ phi đối phương là tiên nhân.

Nếu không tìm được hung thủ, vậy xem thử nghi thức nhập giáo này là gì. Giang Ly đưa Như Ý Hồ Lô cho Cơ Không Không, bảo Như Ý Hồ Lô thông minh chút, bảo vệ tốt cô bé.

Bạn đang đọc Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập của Tối Bạch Đích Ô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytvang012
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.