Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1488 chữ

Nàng rất nhanh liền vừa nói vừa cười làm hướng dẫn viên du lịch cho Phạm Ninh.

Chùa Đại Tướng Quốc được cho là nơi phồn hoa nhất Đông Kinh Biện Lương, mỗi tháng mở cửa giao dịch năm lần, trở thành trung tâm thương phẩm lớn nhất kinh thành.

Mỗi lần khai trương, chùa Đại Tướng Quốc đều hấp dẫn mấy vạn người kinh thành đến mua sắm tầm bảo, đủ loại cửa hàng tạm thời được mở ra, giao dịch các loại vật phẩm từ nam tới bắc.

Hôm nay đúng ngày khai trương, người tới chùa Đại Tướng Quốc cuồn cuộn, nhao nhao rối rít đi vào trong chùa.

Tuy rằng Phạm Ninh không nhìn thấy tình hình bên trong chùa, nhưng cảnh tượng náo nhiệt trên quảng trường cũng đã khiến hắn nhìn không hết rồi.

Xe bò chậm rãi ngang qua quảng trường trước cổng chùa, trên quảng trường chật ních đủ loại người bán nghệ.

Xiếc ma thuật, ảo thuật, thầy tướng số, đạo sĩ, bình thư, múa côn, xiếc khỉ, bán thuốc tăng lực, bán xuân dược, bán bí phương tổ truyền, … Dòng người qua lại không ngớt, cực kỳ náo nhiệt.

Ngang qua quảng trường, xe bò cuối cùng cũng dừng lại.

- Chúng ta đến nơi rồi!

Âu Dương Thiến lấy ra mấy đồng tiền đưa cho phu xe xong, liền lôi kéo Phạm Ninh xuống xe bò.

Trước mắt là một toà lầu làm bằng gỗ ba tầng dựa núi, mặt trước xây một cửa màu gấm, vô cùng nguy nga tráng lệ.

Từ lầu ba xuống lầu một treo một chuỗi bảng hiệu hình thoi, trên mỗi tấm có một chữ to, hợp lại thành năm chữ to "Bánh thịt Tào Bà Bà".

Đây là một trong những món ăn vặt nổi tiếng nhất Đông Kinh, tương đương với vịt quay Bắc Kinh ở hiện đại.

Âu Dương Thiến lại kêu lên một tiếng "Khổ quá!", hóa ra ở cửa tiệm có xếp một hàng dài, ít nhất cũng hơn trăm người.

Phạm Ninh gãi đầu, chờ xếp hàng tới khi nào đây?

- Tiểu Thiến tỷ, hay là chúng ta đi quán khác đi!

- Không sao! Ta thuê người xếp hàng hộ.

Âu Dương Thiến nhớ nhung bánh thịt của nhà này nửa năm rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, nàng nhanh chóng tìm một gã sai vặt trẻ tuổi chuyên xếp hàng thay.

Không phải lo việc xếp hàng nữa, Âu Dương Thiến cười kéo Phạm Ninh:

- Cùng a tỷ đi dạo tiệm phấn son một lúc!

Phạm Ninh nhìn các tiểu nương tử trang điểm lộng lẫy đứng chật ních trong tiệm, da đầu hắn run lên, vội lùi về phía sau vài bước.

- Ta qua bên kia xem xiếc ảo thuật, lát nữa tìm tỷ sau.

Không chờ nàng đồng ý, Phạm Ninh liền như một làn khói chạy mất hút.

Âu Dương Thiến hơi lo cho hắn, nhưng lại không ngăn được sức hấp dẫn chí mạng của son phấn, do dự nửa ngày, cuối cùng nàng thuyết phục bản thân, xoay người hào hứng chạy về phía hàng phấn son.

Phạm Ninh thích thú đi dạo một vòng quảng trường, có rất nhiều đồ vật nhỏ, tiếc là ví tiền rỗng tuếch, chỉ có thể nhìn không thể mua, hắn liền đi về phía cửa chính chùa.

Lúc này, hắn bỗng phát hiện trong đám người có một nữ tử trẻ tuổi mặc võ phục làm bằng tơ lụa màu xanh, đang lôi kéo một tiểu cô nương, vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.

Sở dĩ Phạm Ninh chăm chú nhìn nữ tử này thật kỹ, là bởi chiều cao của nàng ta, hắn chưa từng thấy nữ tử nào cao như vậy bao giờ, ít nhất phải cao mét tám mấy, tay dài chân dài, bộ dạng vô cùng cường tráng, tóc được sơ sáng bóng, phía sau lưng có một thanh đại bảo kiếm, ít nhất dài một thước.

Phạm Ninh quả thực có hứng thú với đại bảo kiếm phía sau lưng nàng ta, nghĩ rằng bản thân đã gặp được nữ hiệp của Đại Tống rồi.

Hắn vội vàng chạy theo sau, càng chạy càng gần, ánh mắt dần dần rời khỏi đại bảo kiếm, miệng tấm tắc khen ngợi, hai cái chân dài này cũng quá phí vải đi, mảnh quần cũng đủ cho mình làm trường bào.

Đúng lúc này, tiểu loli đi cạnh nàng chợt dừng lại, tức giận xoay người nhìn Phạm Ninh:

- Ngươi vẫn một mực đi theo chúng ta, muốn làm gì?

Phạm Ninh hoảng sợ, lùi về phía sau một bước, lúc này mới để ý thấy tiểu loli trước mặt cũng không giống bình thường.

Bộ dạng nàng ước chừng sáu, bảy tuổi, làn da trắng nõn, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, cực kì nhanh nhẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo, khéo léo, giống hệt búp bê.

Nàng búi tóc hai bên, trên cổ đeo vòng trân châu màu hồng phấn, mặc một bộ y phục ngắn vàng nhạt, phía dưới là váy dài đen khảm giấy mạ vàng ở đáy, hết sức cầu kì, bên hông đeo một đoản kiếm khảm bảo thạch.

Phạm Ninh chưa bao giờ thấy cô bé nào xinh đẹp như vậy, tiếc rằng đoản kiếm bên hông giảm đi sự đáng yêu của nàng, tăng thêm vài phần sát khí.

Phạm Ninh gãi đầu, ngây ngô cười nói với nữ hiệp:

- Cây đại bảo kiếm phía sau tỷ tỷ có vẻ rất khí phách, ta muốn xem có phải thật hay không?

- Hừ! Giả vờ cũng giống lắm!

Hàn quang lóe lên, một thanh đoản kiếm dày đặc oán khí xuất hiện trước mắt hắn.

- Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám đi theo chúng ta nữa, ta liền lưu lại vài nét lên mặt ngươi, ta nói được thì làm được!

Hàn quang lại lóe lên, đoản kiếm biến mất, tiểu loli lôi kéo tay nữ hiệp:

- Kiếm tỷ, xem ra chỉ là tiểu tặc, chúng ta đi thôi!

Hai người không để ý tới Phạm Ninh, bước nhanh hơn, trực tiếp vào chùa.

Phạm Ninh cảm thấy thật mất mặt, không ngờ bị tiểu loli cầm đoản kiếm chỉ thẳng mặt, muốn to giọng mắng vài câu để lấy lại danh dự, nhưng lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Hắn nhỏ giọng mắng vài câu:

- Bé thế mà đã hung ác, sau này lớn lên nhất định là sư tử Hà Đông, ai cưới ngươi nhất định xui xẻo tám kiếp!

Mắng tiểu loli hai câu, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, Phạm Ninh liền bước vào chùa.

Trong chùa lại là một khung cảnh đẹp mắt, dưới hành lang hai bên bày đầy các loại quầy hàng, liếc mắt một cái liền nhìn không thấy người, hai bên tấp nập, đông nghìn nghịt.

Phạm Ninh cảm thấy, nơi này chính là một chợ bán đồ cũ siêu cấp, giống như một trung tâm bán sỉ hàng hóa.

Chuyển tới sân bên trái, tốt hơn một chút, không có nhiều người như sân chính, Phạm Ninh phát hiện người ở nơi này hầu hết là văn nhân sĩ tử, có rất nhiều người mặc áo thái học sinh xanh thẫm.

Dưới hai bên hành lang bày đầy sách, ước chừng trên trăm nhà, vùng đất trống ở giữa xây năm sáu cổng chào, phía dưới đông nghịt sĩ tử, giơ chân nhấc tay mà chen lấn.

Phạm Ninh đi lên, hai mắt lập tức sáng ngời, thì ra cổng chào có thưởng vấn đáp, đáp đúng có tiền, đúng là chuyện tốt!

Phạm Ninh trước hết tìm một chỗ có ít người nhất, đây là một lều giải câu đố.

Trên đài treo hơn mười miếng thẻ gỗ, mỗi một tấm chính là một câu đố, nếu ai muốn giải, thì phải tự mình lên trên đài để giải câu đố.

Phía trên có vài sĩ tử đang cúi đầu ngẫm nghĩ.

Tinh thần Phạm Ninh rung lên, giải câu đố chính là sở trường của hắn, bách phát bách trúng.

Hắn hăng hái tràn trề đi lên đài, chỉ thấy một tên thư sinh đang ngẩn người nhìn chằm chằm một tấm bảng gỗ, liền cũng nhìn xem một chút.

"Lục thập niên, xạ nhất tự"

(Sáu mươi ngày, đoán một chữ)

Một câu đố rất đơn giản, Phạm Ninh mỉm cười, tên thư sinh này ngay cả câu đố này cũng không đoán được, đây không phải, đây không phải chữ "bằng" (bạn) trong bằng hữu (bạn bè) sao?

- Nếu đoán được thì làm như thế nào bây giờ?

- Hái nó xuống cầm đi nhận thưởng, đoán đúng thưởng năm đồng tiền.

Thư sinh đột nhiên hỏi Phạm Ninh:

- Tiểu quan nhân đoán được sao?

Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doinD1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.