Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chư Thánh Nhân tộc hiện

Tiểu thuyết gốc · 2737 chữ

Người thiếu nữ vừa lên tiếng còn ai khác ngoài Cổ Nguyệt, bạn gái.. không đúng! Bây giờ là "bạn gái cũ" của Sở Quân thì đúng hơn - Lâm Vũ lười biếng nhìn Cổ Nguyệt đánh giá.

Cổ Nguyệt con người này... rất xuất sắc, luận dung mạo có dung mạo, luận tài năng có tài năng, luôn là tâm điểm trong đám người, cũng chả trách tên Sở Quân kia lại u mê không dứt.

Chỉ là hai con người này nếu đem so sánh thì giống như người của hai thế giới, khó có thể tin được họ lại từng là người yêu.

Thật ra Lâm Vũ cũng biết chuyện giữa bọn họ, Cổ Nguyệt kia làm bạn gái Sở Quân cũng phải tám năm rồi, tên Sở Quân ngày ấy chỉ trừ điểm sức khoẻ không tốt, bù lại rất đẹp trai, lại là đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn, Cổ Nguyệt làm bạn gái của hắn cũng không có gì bất bình thường.

Con gái ở cái độ tuổi đấy thì yêu thích cái đẹp, hâm mộ bạn đồng học xuất sắc là điều đương nhiên.

Có điều bây giờ đã là tám năm sau, ở tuổi này chỉ mang cái vẻ đẹp trai với giấy khen học tốt thì chưa đủ nhìn, lại thêm Sở Quân ngày càng lộ ra yếu đuối so với mọi người xung quanh, Cổ Nguyệt cô ta ghét bỏ cũng là dễ hiểu.

Lúc này Sở Quân chợt bước tới nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Cổ Nguyệt, hắn móc từ trong túi áo một chiếc hộp gỗ được làm khá tinh xảo, vui vẻ nói:

- Nguyệt nhi, chúc mừng sinh nhật ngươi, cái vòng tay năm trước ngươi khen đẹp, ta đã dành dụm để mua tặng ngươi đấy, ngươi xem... có thích không?

Cổ Nguyệt đẩy tay Sở Quân ra, nhíu mày nhìn lấy chiếc hộp trang sức, ánh mắt nàng lộ ra thập phần chán ghét.

- Nếu là quà từ một người bạn, ta sẽ vui vẻ nhận lấy, nhưng nếu ngươi vẫn mang hi vọng nó sẽ giúp chúng ta quay lại thì ngươi nên cầm về đi.

Sở Quân cắn răng, lộ ra vẻ ngập ngừng, nói:

- Cái này.. chắc là ta đã làm sai điều gì khiến ngươi không vừa ý, ngươi cứ nói ra đi, mắng ta, đánh ta, ta nhất định sẽ sửa đổi mà.

Lâm Vũ ở bên cạnh đứng xem từ đầu tới giờ không nói gì, đối với chuyện của đôi nam nữ này, hắn vốn không có tâm tư nói xen vào, chuyện tình cảm vẫn nên để người trong cuộc tự giải quyết.

Chỉ là đúng lúc này, Lâm Vũ chợt xạm mặt lại, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Chu Thiên Hào đang bước tới.

Một bàn tay với tới đoạt lấy hộp gỗ, Chu Thiên Hào liếc nhìn chiếc vòng tay làm từ bạch ngọc, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, cười lớn:

- Ta còn tưởng cái gì đáng giá, thì ra cũng chỉ là thứ đồ rẻ tiền, ngươi tích góp cả năm trời cũng chỉ để mua thứ này sao, ta cười chết mất.

- Trả hắn.

Tiếng quát chói tai vang lên.

Nghe tiếng quát của Lâm Vũ, Chu Thiên Hào như hồn bay phách tán, sợ đến mức đánh rơi cả chiếc hộp gỗ xuống.

Sở Quân bất mãn nhìn Chu Thiên Hào, cũng không làm ra hành động gì với đối phương, lắc đầu cúi xuống nhặt hộp gỗ.

Cổ Nguyệt đứng đối diện nhìn thấy vậy hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: "lỗi của ngươi là quá nhu nhược".

Sở Quân đang cúi xuống nhặt chiếc hộp gỗ, ánh mắt bỗng lộ vẻ kì quái, chiếc hộp gỗ này.. chưa chạm đất, nó đang lơ lửng trên không?

Không chỉ riêng hắn, những người đang nhìn chiếc hộp gỗ đều nhận ra điều này, họ đều im lặng mất một lúc.

- Quan sát xung quanh xem.

Lâm Vũ lên tiếng, hắn là người đầu tiên nhận ra điều kì lạ xung quanh, mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, ngay lập tức hít một hơi thật sâu, những gì xảy ra trước mắt quá vô lí rồi.

Ngoại trừ nhóm người bọn hắn đứng đấy, tất cả mọi thứ xung quanh đều đang dừng lại, từng chiếc lá đang rơi, xe cộ qua lại, thậm chí cả gió đang thổi cũng dừng lại.

Bầu không khí trong khoảnh khắc rơi vào im lặng, trong sự tĩnh lặng này, mọi người dường như có thể nghe thấy rõ từng tiếng thở, tiếng tim đập của bản thân cùng người khác.

- Bộp...bộp...

Bỗng nhiên, từ xa từng tiếng bước chân vọng lên, tiếng chân không lớn, nhưng trong lúc im lặng như vậy lại là tâm điểm hướng ánh mắt của đám người.

Chỉ thấy từ xa có một bóng người đang tiến lại, Sở Quân là người đầu tiên nhận ra bóng người, cho dù cách ăn mặc có khác đi, khí chất thay đổi một trời một vực thì hắn cũng không thể nhầm lẫn được khuôn mặt hoà ái của Diệp lão.

Cho đến khi Diệp lão chỉ còn cách đám người vài bước chân, Sở Quân là người đầu tiên lên tiếng:

- Diệp lão, sao người lại tới đây? Người xem, thứ đang diễn ra thật kì lạ.

- Ta đến để đón các ngươi đi.

- Đi.. đi đâu chứ?

Diệp lão chỉ lên bầu trời phía sau, mỉm cười:

- Bọn họ tới rồi.

Sở Quân khó hiểu với lời nói của lão, Diệp lão, người đừng ra vẻ thần bí nữa có được không?

Như đáp lại câu nói của Diệp lão, bầu trời phía sau bỗng xuất hiện vô số ánh kim quang, kim quang chói rọi khiến đám người Sở Quân không tự chủ được phải lấy tay che mắt lại, ánh kim quang nhạt dần, rất nhanh không còn gây chói mắt nữa, lúc này Sở Quân mới quan sát rõ tại trong kim quang dần lộ ra một tôn Phật vĩ ngạn, tôn Phật khổng lồ ngồi xếp bằng giữa bầu trời, ánh kim quang là từ trên người tôn Phật toát ra, bên dưới có kim tuyền vắt ngang chảy qua, liên hoa nảy nở, hào quang xung quanh tôn Phật giống như tạo thành một thế giới độc lập, một cõi yên vui tách biệt với hồng trần.

- A Di Đà Phật, Tịnh Trí diện kiến Đại Thiên Tôn.

Diệp lão gật đầu với tôn Phật, mỉm cười nói ra:

- Xem ra ngươi rất ưng ý.

- Điều này còn phải cảm tạ Đại Thiên Tôn, đứa trẻ này làm ta đặc biệt ưa thích.

Tôn Phật vừa lên tiếng, từ đằng sau bay ra một đài sen, đài sen toả ra ánh sáng nhu hoà, bên trên đài sen có một phật tử đang ngồi, nhìn kĩ thì thấy đó là một thiếu niên áo xám, dung mạo rất anh tuấn, đáng tiếc lại xuống tóc tu hành, nếu như các cô nương mà thấy được chắc chắn sẽ phải nhỏ máu trong lòng.

Lúc này đài sen hạ xuống, thiếu niên hướng về phía Diệp lão, quỳ lạy trên đài sen.

- Không Huyền diện kiến Tiên nhân, ơn cứu mạng, ơn chỉ dạy con đường sáng, Không Huyền mãi mãi không quên.

Đám người Sở Quân há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt, khung cảnh này giống như trong mơ vậy, những điều đang diễn ra bọn họ chỉ có thể gặp trong tiểu thuyết, Chu Thiên Hào là người đầu tiên hét toáng lên:

- Là..là Thần Tiên, trên đời này thật sự có Thần Tiên. Ta nghe nói chỉ những người có Tiên duyên mới nhìn thấy Thần Tiên, có phải.. có phải ta cũng sẽ được thành Tiên không? Ha ha.. ha ha ha.

- Phải, ngươi sẽ được thành Tiên.

Trên bầu trời vang vọng một giọng nói uy nghiêm đáp lại lời Chu Thiên Hào.

Không biết từ bao giờ trên đầu đám người xuất hiện một trung niên nam tử khôi ngô, trung niên nam tử liếc nhìn đánh giá đám người Sở Quân bên dưới, ánh mắt hắn chợt loé lên một tia kinh ngạc cực kì nhỏ bé rồi vụt tắt ngay lập tức, sau đó cười lớn quay sang nói với Diệp lão:

- Không hổ là Đại Thiên Tôn, thứ như vậy mà ngươi cũng tránh né được, những cái khác ta thấy ngươi còn chưa được nhưng về điểm này thì ta đúng là phải nể phục ngươi, đám tiểu oa nhi này rất tốt, đúng như ước định Cửu môn ta sẽ lấy hai người.

- Cửu môn chủ xin chú ý ngôn từ, không được bất kính với Đại Thiên Tôn.

Trái ngược hoàn toàn với giọng nói uy nghiêm hùng hồn của trung niên nam tử, một giọng nói dịu dàng ấm áp như gió xuân vang lên trong không gian.

Bầu trời nổi lên một cỗ vân vụ, bên trong vân vụ có thể nhìn thấy một hư ảnh mờ ảo cưỡi trên lưng tiên cầm, hư ảnh không nhìn rõ tướng mạo, nhưng chỉ nhìn hình dáng, khí chất cung trang, nghe giọng nói dịu dàng như gió xuân thổi vào tai kia cũng làm người ta tưởng tượng ra một tuyệt thế giai nhân cao cao không thể chạm.

Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, sau đó lại liếc nhìn hư ảnh giai nhân cười nói:

- Bách Hoa cung chủ nói vậy sai rồi, ta với Đại Thiên Tôn là cố hữu lâu năm, quan hệ giữa bọn ta không cần thứ bậc đến cất nhắc, trái lại Bách Hoa cung chủ diện kiến Đại Thiên Tôn cũng không lộ chân thân, chẳng phải như vậy mới là có chút bất kính sao?

- Bách Hoa cung chủ là tuyệt thế thần nữ, trời sinh Tiên Thiên Đạo Thai, với định lực của đám trẻ này làm sao có thể chịu được, hẳn Cửu môn chủ phải biết điều này chứ?

Người nói là một nam tử đặc biệt anh tuấn, nhan sắc của người này thậm chí có chút mị hoặc, ánh mắt lãnh đạm kết hợp với bạch y, xung quanh tiên khí lượn lờ tạo ra khí chất của một cao nhân đắc đạo.

Nam tử đứng cạnh đám người Sở Quân từ lúc nào không hay biết, cứ như mọi chuyện vốn đã tự nhiên như vậy, vốn đã luôn đứng tại đó.

Thấy nam tử bước tới thì đám người Sở Quân như bị sai khiến tự động lùi tránh sang một bên, có thể do bị khí chất đó làm cho kính sợ, có thể do một lực lượng không tên nào đó ảnh hưởng.

Nam tử hướng về Diệp lão, bước qua đám người Sở Quân, lúc này họ mới chú ý đi theo sau nam tử còn có một người thanh niên nữa.

Người thanh niên này đám người Sở Quân đều nhận biết, hắn tên Tần Dương, đây là một người rất nổi tiếng, rất có tầm ảnh hưởng trong giới trẻ, một người xuất sắc về mọi mặt từ ngoại hình đến gia thế, từ tài năng thể thao đến nghệ thuật, có rất nhiều bài báo từng ca ngợi về sự hoàn hảo của người này, tên Tần Dương này chính là hình mẫu nam thần trong mộng của các cô nương.

Cửu môn chủ nhìn hướng bạch y nam tử, cười đáp:

- Đạo Thánh chủ xem ra cũng rất coi trọng đám tiểu oa nhi này, ta còn tưởng ngươi sẽ bế quan một mạch đến lúc Thiên Mệnh hiện, thế nào? Không gỡ bỏ được thứ đó đúng chứ? Ha ha ha.

Bạch y nam tử chỉ liếc nhìn Cửu môn chủ, không đáp lại, hắn tiến lên hành lễ với Diệp lão rồi đứng sang bên cạnh.

Diệp lão mỉm cười nhìn Tần Dương đi sau bạch y nam tử nói:

- Đạo Thánh chủ và chư Thánh xem ra đã chọn được nhân tuyển, đặc biệt là ngươi, ánh mắt của ngươi rất tinh tường, ngươi nhìn lũ trẻ này xem có điểm gì đặc biệt.

Theo lời của Diệp lão, Đạo Thánh chủ liếc nhìn đám người Sở Quân, ánh mắt dừng lại trên người Sở Quân một lúc, rồi lại nhìn sang Lâm Vũ, lúc này hắn chợt nhíu mày, quay sang nói với Diệp lão:

- Đại Thiên Tôn thần thông quảng đại, những đứa trẻ này rất tốt, đều là Tiên Thiên Thần Hồn, căn cốt sạch sẽ không dính lấy chút hắc ám nào, có điều xem ra bọn chúng đều có nhân quả với nhau, hẳn là do Đại Thiên Tôn sắp xếp, chỉ là..

Lúc này Diệp lão nhìn hướng Sở Quân nói ra:

- Không tính được đúng không? Bản thân ta cũng không tính được, thằng bé Sở Quân này trời sinh có linh hồn rất mạnh, đã vượt qua giới hạn chịu đựng của thể xác, linh hồn và cơ thể không thể hoàn toàn kết nối, dẫn đến một số phiền toái nhỏ, nhưng chỉ cần hắn rèn thể đến mức tương xứng với linh hồn thì hẳn sẽ giải quyết được.

Đây là lần đầu Sở Quân nghe Diệp lão kiến giải về tình trạng của mình, theo như Diệp lão nói thì hẳn không phải bệnh tật bình thường, bảo sao hắn tốn biết bao tiền thuốc cũng không chữa được.

- Ta từng nhiều lần dò xét, hoàn toàn không truy ra nguồn gốc linh hồn, nhưng có thể thập phần khẳng định không phải là đoạt xá, không thấy dấu vết luân hồi, hẳn là linh hồn bản nguyên. Ta không thấy tương lai của hắn, cảm giác như không tồn tại, có thể tại tương lai hắn có thủ pháp che đậy.

Diệp lão tiếp tục nhìn sang Lâm Vũ, cũng nhíu mày như Đạo Thánh chủ:

- Còn tiểu tử Lâm Vũ này, không phải không tính được, nhưng sẽ bị phản phệ rất lớn, ý thức của ta từng suýt nữa bị lạc trong Thời Không, rất mơ hồ, ta chỉ thấy thiên địa tăm tối, đáng sợ nhất là ta còn mất cảm giác với Thiên Đạo.

Lúc này chư Thánh cũng đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Vũ, bọn họ cũng chẳng quá để tâm Sở Quân, chỉ là có chút đặc biệt, thủ pháp che đậy bọn họ cũng có, đến loại tồn tại như bọn họ thì cũng chẳng có ai là kẻ tầm thường, ai cũng có riêng mình những bí mật kinh thiên.

Không riêng gì Sở Quân và Lâm Vũ, đám người còn lại bọn họ cũng rất khó tính tới, cũng xuất hiện những điểm xám không thể chạm.

Chỉ là tên Lâm Vũ này, nếu như theo lời Đại Thiên Tôn nói, ít nhất tương lai sẽ là đại nhân vật sánh ngang, thậm chí vượt qua bọn họ.

Phải biết tồn tại như bọn họ sẽ không dễ bị phản phệ khi tính toán mệnh số, trừ khi dính dáng đến các tồn tại vô thượng trong truyền thuyết kia hoặc chạm đến ngưỡng cửa Thiên Đạo.

Diệp lão nói với chư Thánh:

- Các ngươi hẳn cũng đã giải thích cho chúng rõ ràng, tiếp đến nên tới trấn thủ trận pháp, ta đưa chúng đến sau.

Diệp lão vừa dứt lời thì Tôn Phật, Cửu môn chủ, Bách Hoa cung chủ và Đạo Thánh chủ biến mất, cứ như hư không tiêu thất.

Diệp lão không để ý bọn họ, hướng về phía đám người Sở Quân, trong đó có cả Không Huyền và Tần Dương, dõng dạc:

- Tiếp đến ta sẽ đưa các ngươi đến Tiên Giới, là Tiên Giới trong tiểu thuyết, phim ảnh các ngươi từng xem, ở đó các ngươi có thể thành tiên nhân ngao du chín tầng trời, có vô số thánh tử, thánh nữ đồng hành với các ngươi, chỉ cần các ngươi mạnh mẽ, sẽ có vô số kẻ thần phục dưới chân các ngươi, các ngươi có muốn không?

Chu Thiên Hào là người đầu tiên đáp lại Diệp lão:

- Ta muốn, ta muốn thành Tiên.

Từ Sơn vội vàng nói theo:

- Ta cũng muốn, thiếu gia đi đâu ta theo đó.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.