Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn phệ yêu đan

Tiểu thuyết gốc · 2390 chữ

Thấy đông đảo Yêu Lang đồng loạt quay đầu chạy trốn, Đằng Tuấn hô hấp dồn dập, sắc mặt không cầm được mừng rỡ nói:

- Đây.. chuyện này.. ông trời giúp chúng ta a, ha ha ha.

Lăng Hổ hồ nghi nói:

- Bọn chúng không thể cứ như vậy tự nhiên bỏ đi được, chắc hẳn đang kiêng kị thứ gì đó, chúng ta không thể chủ quan được, trước hết rời khỏi lãnh thổ Tam Nhãn Yêu Lang, sau đó đổi một lộ tuyến khác tới chỗ Hoả Linh Thảo.

Lam Hà gật đầu đồng ý:

- Ta cũng hoài nghi có phải phía trước là địa bàn của yêu thú đáng sợ nào đó, cho nên bọn chúng mới như vậy hoảng hốt chạy trốn, rời khỏi đây nên đổi một lộ tuyến khác.

Sở Quân không biết chính bản thân mình là nguyên nhân khiến bầy Yêu Lang chạy trốn, hắn cũng nghĩ giống như Lăng Hổ và Lam Hà, cùng với bọn họ trao đổi tốt sau, bốn người nhanh chóng xuất phát rời đi.

Bốn người Sở Quân sau khi thuận lợi rời khỏi lãnh thổ Tam Nhãn Yêu Lang, vì phải đổi một lộ tuyến khác so với định sẵn lúc trước cho nên sẽ mất nhiều thời gian hơn, mặc dù bọn họ đã rất mệt mỏi nhưng không một ai dám dừng lại, trước hết cần phải tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Sau khi đã bỏ lại lãnh thổ Tam Nhãn Yêu Lang một khoảng khá xa, bọn họ rốt cuộc cũng đã tìm được nơi dừng chân, đây là một hang động tự nhiên không có dấu vết yêu thú ở lại, xác nhận không có gì nguy hiểm bốn người mới an tâm buông xuống trong lòng căng thẳng, ngồi xuống thổ nạp hồi phục.

Bởi vì tiêu hao không nhiều, Sở Quân nuốt vào một gốc Nhị cấp linh thảo liền có thể nhanh chóng khôi phục hoàn toàn, mà ba người Lăng Hổ thì ngồi đó thong thả chờ linh khí từ từ khôi phục.

Sau khi sắc mặt khôi phục lại một chút huyết sắc, lúc này Lăng Hổ mới mở mắt ra nói với mọi người:

- Từ vị trí hiện tại đến xem, còn phải tiếp tục hành tẩu ba canh giờ mới đến được chỗ Hoả Linh Thảo, có điều trước mắt không cần vội vã, cho dù có khôi phục xong thì trời cũng đã tối, trước hết cứ ở tại nơi này nghỉ ngơi một đêm.

Đối với Lăng Hổ đưa ra quyết định mọi người đều không có ý kiến, Sở Quân đứng dậy nói với mọi người rằng mình đi tìm đồ ăn, sau đó đi ra ngoài hang động.

Khu vực này giống như lối vào Linh Thảo Cốc, ở đây cũng là một rừng hoa sặc sỡ, trước đó bọn họ đã dò xét qua khu vực này cho nên Sở Quân cũng không lo lắng có yêu thú tập kích, hơn nữa hắn còn có Hỗn Độn chi nhãn, động tĩnh trong một dặm hắn đều có thể thu vào mắt, ánh mắt hắn đảo quanh muốn tìm một chỗ thích hợp để tu luyện.

Hắn đã Luyện Khí cửu tầng cho nên muốn thử thôn phệ viên yêu đan kia, thành công tìm được một chỗ kín đáo ngay sát bờ suối, xung quanh hoa cỏ mọc che kín tầm mắt, Sở Quân từ trong nhẫn trữ vật lấy ra viên yêu đan đỏ chói, cảm nhận được ba động năng lượng dữ dội bên trong viên yêu đan, hắn tán thán một câu:

- Yêu đan a, năng lượng thật hung bạo, con yêu thú này chỉ mới bước một chân lên Tứ giai ngưng tụ ra yêu đan đã ghê gớm như vậy, ta chắc chắn không phải đối thủ của nó lúc còn sống, Tiên Thiên đối với yêu thú quả là một bước ngoặt lớn.

Cầm trong tay yêu đan Sở Quân hơi do dự, hắn từng nghe có tiền lệ về việc cắn nuốt yêu đan, những kẻ dám làm như thế hoặc là thân thể bạo tạc mà chết hoặc là thần trí điên loạn, yêu đan chưa qua luyện hoá, dung hoà với dược liệu thì cực kì hung bạo, thứ linh khí nó hàm chứa không thích hợp cho nhân loại tu luyện, mặc dù Sở Quân là Hỗn Độn thể cũng không tự tin mù quáng mà nuốt vào.

Tại trong giấc mộng Sở Quân tiếp nhận thông tin rằng Hỗn Độn thể hoàn toàn có khả năng luyện hoá hung sát khí trong yêu đan, tuy nhiên hắn cũng nhận ra Hỗn Độn thể bản thân không phải là hoàn chỉnh, từ biểu hiện thực tế so sánh với Hỗn Độn thể trong giấc mộng có khoảng cách chênh lệnh rõ ràng, mà bản thân hắn cũng luôn cảm nhận được chính mình thiếu sót.

Hỗn Độn thể trong giấc mộng có thể nói là Thần Linh giữa loài người, còn hắn hiện tại tuy đã rất bất phàm nhưng cũng chỉ là xuất sắc hơn một chút mà thôi, trong truyền thuyết những thiên tài kia vượt đại cảnh giới chiến đấu hắn từng nghe kể không ít.

Sở Quân quyết định thử luyện hoá một phần nhỏ yêu đan trước, hắn dùng linh lực bao bọc lấy yêu đan, há miệng nuốt xuống, yêu đan sau khi tiến vào cơ thể thì Sở Quân cẩn thận mở ra một lớp linh lực luyện hoá một phần nhỏ của yêu đan.

Phần yêu đan này sau khi được giải phóng giống như biến thành một đầu Yêu Lang hung bạo xông tới xông lui trong cơ thể Sở Quân, hắn ngay lập tức điều động linh lực đem nó bao vây lấy, áp chế gắt gao đưa nó tiến vào đan điền, nó chỉ là một phần nhỏ của yêu đan, không cách nào phản kháng lại linh lực của Sở Quân nên chỉ có thể ngoan ngoãn bị dẫn dắt.

Cửa vào đan điền Sở Quân có một vòng xoáy lớn, yêu khí hung bạo sau khi được đưa tới trước vòng xoáy thì giống như gặp phải thiên địch, nó làm ra phản ứng dữ dội muốn quay đầu bỏ chạy nhưng nó làm sao thoát khỏi vòng xoáy lớn kia, rất nhanh vòng xoáy đã hút nó vào bên trong, nghiền nát, thôn phệ, luyện hoá, chỉ thấy đầu bên kia của vòng xoáy chảy ra một dòng linh khí cực kì tinh thuần, yêu khí hung bạo đã hoàn toàn biến mất.

Cảm nhận được trong cơ thể đan điền truyền đến từng đợt thư sướng, Sở Quân hô lên một tiếng sảng khoái, lúc này hắn mới yên tâm thôn phệ toàn bộ yêu đan, Sở Quân trực tiếp đưa viên yêu đan đến trước vòng xoáy lớn, mở ra linh lực che đậy ném yêu đan vào trong.

Trong đan điền Sở Quân, từ đầu bên kia của vòng xoáy lúc này như có một dòng lũ linh khí ồ ạt tiền vào, đan điền hắn theo tu vi tăng trưởng đã mở rộng ra chín tầng vòng, vòng sau lại lớn hơn vòng trước, đây cũng chính là Luyện Khí cửu tầng, mà lúc này tại vòng thứ chín không gian còn chưa lớn lắm, tuy nhiên theo dòng lũ linh khí đổ vào thì không gian lại chướng lên rất nhanh, Sở Quân ước lượng giựa theo tốc độ này thì một ngày thời gian hẳn có thể đạt đến Luyện Khí cửu tầng viên mãn

Sau khi thôn phệ yêu đan, đan điền có thể tự mình luyện hoá, Sở Quân không cần phải ngồi yên một chỗ tu luyện, hắn cởi xuống y phục dính đầy máu Yêu Lang, leo xuống suối gột rửa thân thể.

Tắm rửa sạch sẽ, Sở Quân điều động một chút phong linh lực thổi khô toàn thân, lấy ra một bộ y phục khác mặc vào, y phục của Lữ Tấn nhìn hơi "già" một chút, không cân đối lắm với thanh niên như hắn, nhìn bản thân qua mặt nước, hình bóng khuôn mặt gầy gò mặc y phục lớn tuổi làm hắn nhớ đến cha hắn, khuôn mặt này của hắn không kế thừa một chút gì từ Sở Hoành Sơn mà hoàn toàn giống Sở Hoài.

Sở Quân lắc đầu cười, tự giễu một câu:

- Về sau vẫn là nên mua mấy bộ y phục khác.

Ở trong hang động ba người Lăng Hổ vẫn còn đang khôi phục, Sở Quân từ bên ngoài đi vào đánh gãy bọn họ tu luyện, Lăng Hổ nhìn xác yêu thú trên tay Sở Quân, cười lớn nói:

- Sở Quân tiểu hữu thật có tài săn bắt a, đầu nhị giai yêu cầm này không phải dễ gặp, cũng là mĩ vị.

Sở Quân gật đầu cười, đáp lại:

- May mắn mà thôi, mọi người trước dừng lại ăn uống, trời cũng đã tà tà tối, không thể một ngày không ăn a, ăn xong rồi từ từ tu luyện cũng được.

Kì thực đầu yêu cầm này là Sở Quân bắt được mấy ngày trước, ngoại trừ nó ra trong nhẫn trữ vật hắn còn cất trữ kha khá, mặc dù tu sĩ Luyện Khí kì có thể nhiều ngày không ăn không uống nhưng Sở Quân dường như trải qua mấy ngày đói khát tại Thương Bích thành đã sinh ra tâm lý, nếu có thể ăn thì hắn quyết sẽ không bỏ bữa nào.

Lam Hà thấy yêu cầm thì mắt cũng sáng lên, miệng cười rạng rỡ đi tới giành lấy đầu yêu cầm, nói:

- Để ta nướng nó a, ta tại sơn môn cũng học được chút trù nghệ, ngươi lần trước nướng Lục Nhĩ Trư chỗ thì sống chỗ thì cháy khét, giao cho ngươi quả thật không yên tâm.

Sở Quân nghe thế thì xấu hổ cười một tiếng, làm bộ đưa tay gãi gãi đầu, hắn trước đó đúng là chưa từng học qua bếp núc, hơn nữa thịt yêu thú cũng không giống với gia súc gia cầm a.

Thấy Lam Hà cùng Sở Quân cười cười nói nói, Đằng Tuấn ghen tị không thôi, hắn trong lòng hừ lạnh, chỉ là một đầu nhị giai yêu thú mà thôi, có gì hơn người chứ, một tên luyện tà công thì có tư cách gì tranh giành ánh mắt nữ nhân với ta?

Trong lòng nghĩ thế nhưng hắn sẽ không để lộ ra mặt, hắn cùng với Lăng Hổ cũng đi theo hai người xúm lại dựng lên bếp lửa.

Ăn uống no nê, bốn người đều làm ra bộ mặt sung sướng, sau một ngày mệt mỏi chiến đấu được bổ sung lại năng lượng từ thịt yêu thú thì còn gì bằng, lại nói trù nghệ của Lam Hà quả thật không phải khoe khoang, so với Sở Quân hôm trước thì đúng là một trời một vực.

Chú ý tới Sở Quân một thân y phục sạch sẽ, Lam Hà dường như nghĩ tới điều gì, nàng nhẹ nhàng tiến lại chỗ hắn, ánh mắt đảo qua hai người Lăng Hổ cùng Đằng Tuấn cảnh giác, nàng ghé sát khuôn mặt như muốn nói nhỏ điều gì đó lại ậm ừ do dự không nói ra.

Sở Quân đang cảm thụ tinh hoa huyết nhục yêu thú thấm nhuần vào cơ thể thì bị hành động của nàng làm cho chú ý, nữ nhân này muốn làm gì? Thấy nàng do dự không nói nên hắn chủ động mở lời:

- Lam tiểu thư, có việc ngươi cứ nói a, ngươi hành động như vậy dễ gây ra hiểu lầm đấy.

Lam Hà nghe vậy khuôn mặt đột nhiên ửng đỏ, nhìn lại bên kia Lăng Hổ cùng Đằng Tuấn cũng đang một mặt khó hiểu quan sát nàng, Lăng Hổ trong mắt tràn ngập ý cười còn Đằng Tuấn thì lông mày nhăn nhó.

Nàng vội vàng xua tay phân trần nói:

- Ta không phải.. chỉ là..

Nói đến đây nàng lại do dự, thấy ba người Lăng Hổ đang nhìn chằm chằm chờ nàng nói nốt, nàng cúi đầu ghé sát miệng nhỏ bên tai Sở Quân thì thầm:

- Sở Quân, ngươi..ngươi biết hướng có suối nước?

Sở Quân cười khổ, thì ra nàng muốn hỏi điều này, nhìn xuống nàng một thân y phục dính máu yêu thú, hắn là hiểu được, nữ nhân đều ưa thích sạch sẽ a, lại nói nàng là nữ nhân duy nhất trong tổ đội, chuyện tắm rửa không thể cứ thế nói ra.

Sở Quân cười cười học theo bộ dáng ghé miệng bên tai của nàng, mùi hương nam tử sát cạnh khiến nàng ngây ngốc ra một chút, tim đập nhanh, sau khi nghe Sở Quân nói nhỏ vị trí con suối thì nàng ngay lập tức đứng dậy chạy ra ngoài hang động, khuôn mặt ửng đỏ không dám quay lại nhìn.

Lăng Hổ ý cười trong mắt càng đậm, thấy nữ nhân chạy khuất thì cười to ra tiếng, nói:

- Sở Quân tiểu hữu ngày hôm nay biểu hiện quả thật rất soái, có vẻ như ngươi đã thành công thu gặt được ánh mắt mĩ nữ.

Sở Quân lắc lắc đầu cười, đáp lại:

- Nào có, nàng không đối với ta có ý nghĩ như thế, chỉ là hỏi ta một chút chuyện thôi.

Lăng Hổ vẫn tiếp tục trêu chọc:

- Ngươi không thấy nàng sắc mặt sao, ha ha, ta xem các ngươi hai người còn rất xứng đây, nàng tại Kiếm Vân Tông cũng không phải phổ thông đệ tử tầm thường, mà ngươi tiềm lực lại mạnh mẽ như thế, trai tài gái sắc tự nhiên thu hút lẫn nhau a.

Đằng Tuấn ngồi một bên nghe được sắc mặt khó chịu, chuyện hắn có ý tứ với Lam Hà Lăng Hổ không phải không biết, trước đó hắn còn chủ động nhờ Lăng Hổ giúp mình khoe khoang tốt với nàng, vậy mà bây giờ trước mặt hắn Lăng Hổ lại đẩy Sở Quân về phía Lam Hà, cũng không thèm nhìn xem sắc mặt hắn?

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.