Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoả Tích Di Vật

Tiểu thuyết gốc · 2342 chữ

Lam Hà tức giận giơ lên nắm đấm muốn đánh cho nam nhân này một trận, nghĩ lại nàng buông tay xuống, hừ nhẹ một tiếng, dù sao tên này tu luyện nhục thân, đánh hắn thì người đau hẳn là nàng.

Sở Quân không để ý đến nàng tiểu tâm tình, quay lại nói:

- Khi nãy ta nghe Lăng Hổ nói với người Hùng Bang về một thứ gọi là di vật, hẳn mục đích bọn chúng nhắm đến lần này không đơn giản chỉ là Hoả Linh Thảo, Hoả Linh Thảo chỉ là thứ để dụ chúng ta đến chết chung với Hoả Dực Sư mà thôi.

Lam Hà hoài nghi:

- Di vật? Liệu có phải là Hoả Tích Di Vật?

- Hoả Tích Di Vật là thứ gì?

- Hoả Tích Di Vật là chìa khoá tiếp nhận truyền thừa của Hoả Tích Di Địa, ta nghe cha ta nói rằng Hoả Tích Di Vật đã từng xuất hiện vài lần, những người đoạt được nó đem đến Hoả Tích Di Địa đổi lấy truyền thừa sau này đều trở thành những đại nhân vật, Đại Viêm hoàng thất cũng là năm xưa nhận được truyền thừa Hoả Tích Di Địa mà lập nên Đại Viêm vương triều này.

Sở Quân gật gật đầu, xem ra lần trước Lăng Hổ cùng đoàn của hắn tới nơi này tìm kiếm Hoả Tích Di Vật, vì có Hoả Dực Sư cản trở nên thất bại rút lui, lần này thuận theo nhiệm vụ tìm kiếm Hoả Linh Thảo của Phỉ Đại Cát, Lăng Hổ lên kế hoạch để bọn hắn liều chết cầm chân Hoả Dực Sư, sau đó Hùng Bang chỉ cần từ bên ngoài thả độc vào, không tổn thất một binh một tốt giết được Hoả Dực Sư.

- Được rồi, chúng ta tiến vào hang động xem sao.

- Còn Hoả Dực Sư thì sao?

- Yên tâm đi, có ta ở đây, nó chẳng khác nào một con mèo nhỏ.

Lam Hà bất mãn nói:

- Ngươi luôn kiêu ngạo như vậy sao?

Sở Quân cười ha hả, vừa đi vừa đáp:

- Trong tình huống hiện tại, ta có vốn liếng để kiêu ngạo, nếu ở đây có thêm một Tiên Thiên tu sĩ, ta sẽ ngoan ngoãn làm một tiểu Luyện Khí kì vô hại.

Lam Hà đuổi theo, liếc xéo nói:

- Hừ, có tên tu sĩ Luyện Khí nào biến thái như ngươi sao? Khoan đã.. tu vi của ngươi?

Sở Quân trầm tư một lúc, nói:

- Khi nãy lúc chiến đấu vừa đột phá, có điều không phải Trúc Cơ mà lại đột phá thêm một tầng Luyện Khí, theo như lời tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kì kia thì ta là Cực cảnh gì đó, khái niệm Cực cảnh này ngươi biết sao?

Lam Hà mắt phượng trừng lớn, miệng há hốc cứng đơ người, nhìn Sở Quân như nhìn thấy một thứ gì kì dị.

Thấy biểu cảm này của nàng, Sở Quân nhíu mày nói:

- Ngươi thế nào? Có cần đến mức như vậy không?

Lam Hà không kìm được giọng lớn tiếng hô:

- Ngươi thế mà đột phá đến Cực cảnh? Phải biết tu sĩ có thể chạm đến ngưỡng cửa Cực cảnh giống như phượng mao lân giác, cả Đại Viêm vương triều ta chỉ từng nghe nói duy nhất một kẻ có thể đạt đến cảnh giới đó, hắn được coi thiên tài ngàn năm mới xuất hiện, bây giờ trước mắt ta lại xông ra một tên nữa, ta hiện tại rất muốn đem ngươi ra đấu giá a.

Sở Quân cười nói:

- Vậy ra ta có giá như thế sao? Như thế không cần ngươi dẫn tiến thì Vân Kiếm Tông cũng sẽ vui vẻ mời chào ta đúng không?

Nói xong câu này Sở Quân một lần nữa tập trung ánh mắt, đánh giá lại từ đầu đến chân mĩ nữ đang sánh bước bên cạnh.

Thấy ánh mắt vô lại của Sở Quân, Lam Hà bỗng hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, nàng đỏ ửng mặt giơ nắm đấm hướng thẳng ánh mắt vô lại kia đánh tới, có điều hắn dễ dàng tránh né được, ngược lại còn bị Sở Quân vỗ một phát thật mạnh vào mông, âm thanh nhạy cảm từ cái vỗ thật vang dội.

Lam Hà vừa đau vừa xấu hổ, khoé mắt ngấn lệ, một tay xoa xoa mông một tay chỉ vào Sở Quân nói:

- Ngươi..ngươi phi lễ với ta.

- Ai bảo ngươi nói mang ta ra đấu giá đây?

Sở Quân cười cười, nhìn nữ nhân nhỏ lệ hắn cũng không đành lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi khoé mắt nàng, ôn nhu nói:

- Được rồi, có đau không? Ta không đùa ngươi nữa.

Lam Hà ngoảnh mặt khoanh tay, bĩu môi hừ một tiếng không nói gì, đánh người khác rõ đau xong lại tỏ ra ôn nhu như vậy chính là đang trêu đùa tình cảm của người khác đấy.

Nhớ đến những lời trước đó Lam Hà từng nói, Sở Quân hoài nghi hỏi:

- Khi nãy ngươi nói Đại Viêm vương triều còn có một người nữa đạt tới Cực cảnh, đó là ai vậy?

Lam Hà vẫn còn giận dỗi, bĩu môi đáp lại hắn:

- Người đó chính là một nam tử cái thế vô song, là một tuyệt thế thiên kiêu, đẹp trai ngút trời, người ta còn hiểu biết phong tình, lưu giữ vô số trái tim mĩ nữ, là nam thần trong mắt nữ tu sĩ chúng ta, so với ngươi thì.. Hừ.

Sở Quân cười khổ, khen lấy khen để thì ra là để so với hắn, bà nương này vẫn còn đang tức giận mình đây mà, hắn cười cười nói:

- Được rồi, ta không bằng người ta được chưa? Ngươi mau nói cho ta người đó là ai, nếu không ta là thua không phục đấy.

Lam Hà hừ một tiếng đáp:

- Ngươi từng nghe qua Sở Du Thiên? Mười hai tuổi đánh bại đệ nhất thiên tài Vân Kiếm Tông, còn đánh bại cả chấp sự Vân Kiếm Tông, ta lúc ấy còn chưa ra đời, chỉ nghe trưởng bối kể lại, mười bảy tuổi tiến nhập Hoàng Đô học phủ, mười chín tuổi tên tuổi vang dội cả kinh thành lẫn Đại Viêm vương triều, nghe nói mấy năm trước hắn đã rời khỏi Đại Viêm vương triều, cước bộ đạp tới chiến trường to lớn hơn.

Sở Quân mỉm cười, đúng như những gì hắn đoán, thiên tài khác đạt đến ngưỡng cửa Cực cảnh kia chính là đại ca của hắn Sở Du Thiên, Sở Quân siết chặt tay, đại ca là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, có một ngày hắn cũng sẽ đuổi kịp cước bộ đại ca, cùng hắn sóng vai hành tẩu thiên hạ.

Mặc dù chỉ gặp qua Sở Du Thiên một vài lần, Sở Quân đối với vị đại ca này cực kì sùng kính, có lẽ do nhiều năm sinh sống tại Sở gia, bị người Sở gia ghét bỏ, mà Sở Du Thiên lại là người đầu tiên đối với hắn không xuất hiện ánh mắt ghét bỏ kia, ngược lại còn ra tay bảo vệ hắn, bỏ qua Hàn Mộng Dao lừa dối kia, Sở Du Thiên là người duy nhất tại thế giới này cho Sở Quân cảm giác thân tình.

Nói chuyện một hồi, hai người đã đi tới trước cửa hang động, phía xa xa Hoả Dực Sư vẫn đang quan sát bọn hắn, không dám lại gần.

Hơi nóng bên trong hang động lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài, Sở Quân không chút do dự tiến vào trong, Lam Hà điều động hàn băng linh lực làm mát không khí xung quanh, vội vàng đuổi theo cước bộ của hắn.

Hang động khá sâu, càng đi vào bên trong lại càng nhiều ngách nhỏ, có điều Sở Quân vận dụng Hỗn Độn chi nhãn lại có thể dễ dàng đi tới điểm cuối của hang động, hai người dừng lại trước một hồ dung nham, phía trước nhiệt độ đã lên tới đỉnh điểm, ngay cả Hỗn Độn Thể Sở Quân cũng phải vì đó toát mồ hôi, chỉ là mồ hôi vừa toát ra đã ngay lập tức bị nhiệt độ nơi này hong khô.

Trung tâm hồ dung nham, Hỗn Độn chi nhãn nhìn thấy một điểm sáng màu đỏ cực kì chói mắt, bên cạnh còn có một điểm sáng nhỏ hơn rất nhiều, đó là góc nhìn khi Sở Quân kích hoạt Hỗn Độn chi nhãn, nó có khả năng phát hiện những đồ vật hàm dưỡng lượng lớn linh khí và đạo tắc.

Lam Hà mừng rỡ kêu lên:

- Chính là nó, Hoả Linh Thảo.

Ở giữa hồ dung nham nổi lên một tảng đá, trên tảng đá mọc ra một cây cỏ màu đỏ, xung quanh nó linh khí dày đặc giống như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Sở Quân gật đầu, phong linh lực ngưng tụ thành một lưỡi đao gió chém đứt gốc Hoả Linh Thảo, lại đánh ra một phong quyển cuốn Hoả Linh Thảo về tay mình.

Lam Hà thấy Sở Quân hành động liền la mắng:

- Ngươi làm gì thế? Hái linh thảo phải để lại gốc, ngươi hái như vậy thì nó làm sao có thể mọc lại được, nếu tu sĩ ai cũng như ngươi thì chẳng mấy chốc thế gian không có linh thảo để hái.

Sở Quân ngại ngùng gãi đầu, hắn quả thực không biết hái linh thảo còn cần nhiều quy định như vậy, với lại không như võ kỹ phong nhận của Lăng Hổ có thể linh hoạt điều khiển, phong nhận của Sở Quân chỉ là phong linh lực tùy ý ngưng tụ thành.

Lam Hà khiển trách hắn một hồi, sau đó lấy ra một chiếc hộp đá cất Hoả Linh Thảo vào trong, nàng đang muốn quay đi thì bị Sở Quân giữ lại, hắn chỉ về phía tảng đá mọc ra Hoả Linh Thảo, nói:

- Lăng Hổ nói hắn tìm thấy di vật tại nơi này, hang động ngoại trừ hồ dung nham này thì không còn gì đặc biệt, ta nghĩ di vật hắn nói chính là ở hồ dung nham này, tảng đá kia có thể mọc ra Hoả Linh Thảo chắc hẳn có gì đó không tầm thường.

Sở Quân nói ra lời suy đoán như vậy chỉ là để cho Lam Hà nghe, thực ra trong đầu hắn rất chắc chắn, tảng đá kia tại trong Hỗn Độn chi nhãn lộ ra thập phần gây chú ý, ánh sáng nó phát ra so với Hoả Linh Thảo còn sáng hơn rất nhiều lần.

Sở Quân thắc mắc Lăng Hổ làm thế nào phát hiện ra tảng đá đó chứa di vật, hắn lấy ra một đống nhẫn trữ vật trước ánh mắt kinh ngạc của Lam Hà, nhanh chóng tìm ra nhẫn trữ vật của Lăng Hổ.

Sở Quân quan sát bên trong nhẫn trữ vật, bên trong có khoảng một nghìn linh thạch hạ phẩm, một vài bộ quần áo, một quyển Hoàng giai thượng phẩm võ kĩ tên là "Phong Đao", ngoài ra còn có một viên ngọc trong suốt như thủy tinh, bên trong có đồ án ngọn lửa.

Sở Quân lấy ra viên ngọc, nó vừa xuất hiện thì đồ án ngọn lửa bên trong lập loè phát sáng, Sở Quân thử đưa viên ngọc về phía hồ dung nham, đồ án ngọn lửa sáng càng dữ dội, lại thử đưa về hướng ngược lại, đồ án ngọn lửa rõ ràng đã tối đi nhiều.

Lam Hà vỗ tay làm ra bộ dáng đã hiểu, nói:

- Thì ra là vậy, Hùng Bang nhờ có thứ này mới tìm ra Hoả Tích Di Vật, thứ này có thể có thể cảm ứng được vị trí Di Vật, hẳn nó được lấy ra từ Hoả Tích Di Địa.

Sở Quân quay sang hỏi Lam Hà:

- Vậy tiếp theo phải làm thế nào?

Nàng lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, đây là lần đầu ta thấy Hoả Tích Di Vật.

Sở Quân thử đưa viên ngọc lại gần tảng đá hơn nữa, ánh sáng trên đồ án ngọn lửa phát ra càng dữ dội, sau đó cả viên ngọc bỗng nhiên bốc cháy lên, ngọn lửa kéo theo viên ngọc bay khỏi tay Sở Quân, lơ lửng phía bên trên tảng đá, ngọn lửa trên viên ngọc biến thành một thác lửa chảy xuống tảng đá, nó không dừng lại trên mặt đá mà xuyên qua, chui vào bên trong tảng đá.

Ầm ầm

Âm thanh phát ra đến từ mặt đất, một cơn rung chấn nhẹ truyền đến, hồ dung nham bỗng nhiên sôi lên sùng sục khiến Sở Quân cùng Lam Hà phải cảnh giác lui về sau.

Ầm

Một tiếng nổ lớn phát ra, tảng đá nổ tung làm dung nham bắn ra tung toé, Sở Quân vội vàng đứng lên phía trước che chắn cho Lam Hà, thổ linh lực bao phủ toàn thân ngăn cản dung nham bắn tới, Lam Hà được bóng lưng nam nhân che lại có chút bất ngờ, khoé miệng khẽ mỉm cười.

Rung chấn dừng lại, Sở Quân quan sát hồ dung nham, tảng đá đã không còn, viên ngọc cũng đã biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa trôi lơ lửng, nhiệt độ mà nó phát ra khiến Sở Quân cũng phải cảm thấy khó thở, ngọn lửa này chính là thứ phát ra ánh sáng mãnh liệt hấp dẫn Hỗn Độn chi nhãn trước đó.

Sở Quân hoài nghi nói:

- Thứ này là Hoả Tích Di Vật?

Vật này phát ra ánh sáng mãnh liệt như thế, nếu thôn phệ được nó chắc chắn tu vi sẽ tăng mạnh, chỉ là vật này nhiệt độ cao như thế, hắn làm sao dám thôn phệ.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.