Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuốn thư đá

Tiểu thuyết gốc · 2756 chữ

Chu Gia Huy nhìn qua Sở Quân với ánh mắt có chút không thích, bản thân hắn đối với tà tu không có thiện cảm, tuy nhiên hắn vẫn gật đầu chào hỏi, dù sao vẫn phải để cho Lam Hà mặt mũi, ai bảo nàng là nữ nhi của Hữu Hộ Pháp, mà Hữu Hộ Pháp là ai chứ? Chính là sư tôn tương lai của bọn hắn.

Trái ngược với phản ứng lãnh đạm của Chu Gia Huy, muội muội hắn Chu Huệ lại tỏ ra rất "hoà đồng", từ lúc nghe Lam Hà kể về Sở Quân, hai con mắt nàng luôn sáng rực nhìn hắn, đến nỗi Sở Quân phải vờ quay mặt đi vì không thích ứng được với cái nhìn chằm chằm kia của nàng.

Thấy phản ứng của Sở Quân, Chu Huệ cười lên tinh nghịch, nàng giống như con thỏ nhỏ nhảy đến bên cạnh hắn.

- Ngươi tốt, ta là Chu Huệ, bằng hữu của Lam Hà, về vai vế trong tông môn, ta là sư muội của nàng, nhưng ta hơn nàng hai tuổi, năm nay vừa tròn mười chín.

- Ta chưa có đối tượng hôn phối đâu nha

Câu này là nàng đặc biệt kiễng chân lên ghé sát bên tai Sở Quân thủ thỉ, hắn cao hơn nàng cả một cái đầu.

- A, đau chết ta.

Lam Hà ngón tay véo bờ hông đầy đặn của Chu Huệ, cặp mắt híp lại như lưỡi liềm, khoé miệng giật giật nặn ra nụ cười, nói:

- Chu Huệ sư muội à, ta nghe thấy được đó, chẳng phải ngươi cùng với tên đệ tử nội môn đẹp mã nào đó đang trong mối quan hệ tìm hiểu lẫn nhau sao? Ta xem ngươi với người ta còn thường xuyên ra ngoài cùng nhau, lại nói chưa có đối tượng?

- Ai nha, cái đó là dìu dắt thôi, ta là thấy người ta mới vào nội môn, đầy một vẻ ngây thơ trong sáng, sợ người ta chịu thiệt thòi nên mới thường xuyên chiếu cố, là chiếu cố mà thôi.

- Lại nói mẫu nam nhân của ta đương nhiên phải là mạnh mẽ, tiểu tử đó không được, ít nhất cũng phải như Sở Quân huynh đệ đây.

Nói đến đây Chu Huệ liền bám lấy cánh tay Sở Quân, ôm chặt nó vào cặp đồi núi cao lớn, ánh mắt mị hoặc khiến nam nhân phải điên đảo kia nhìn lên hắn.

- Ngươi, a..

Lam Hà tức giận chỉ tay vào Chu Huệ muốn nói gì đó nhưng ngay lập tức lại im lặng, nàng trông thấy ánh mắt Sở Quân, con ngươi màu xám toả ra uy áp khiến nàng phải sợ hãi mà lùi lại phía sau, tuy ánh mắt kia không hướng về nàng nhưng cũng khiến nàng toàn thân run rẩy.

Là sát khí!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Chu Huệ, ngay khi nàng vừa nhìn lên Sở Quân, đáp lại nàng là một ánh mắt lạnh lẽo, sát khí toả ra chấn nhiếp tâm hồn nàng.

Chu Huệ vội buông ta cánh tay Sở Quân, cảm giác tử vong cận kề khiến cơ thể nàng run rẩy không tự chủ được ngã ngồi xuống đất, rất nhanh mọi người đều bị sát khí hấp dẫn, Chu Gia Huy ngay lập tức phản ứng, rút ra trường kiếm trực chỉ trước mặt Sở Quân, lạnh giọng quát:

- Ngươi thế nào? Tu luyện tà công không điều khiển được sát tâm?

Sở Quân lườm mũi kiếm trước mặt, một tia lôi điện loé lên chạy dọc theo mũi kiếm đánh tới khiến Chu Gia Huy phải vội vã buông ra thanh kiếm trong tay, ánh mắt hắn tràn ngập tức giận cùng không phục đăm đăm nhìn Sở Quân.

- Lôi linh căn? Không ngờ đấy, là ta không phòng bị.

Quả thực là do Chu Gia Huy không phòng bị, hắn không biết Sở Quân có Lôi linh căn, khi giao đấu với người sở hữu người sở hữu Lôi linh căn thì nhất định phải gia trì linh lực lên cơ thể cùng vũ khí, bằng không nếu để lôi điện xâm nhập, cho dù có nhanh chóng khu trục cũng phải chịu trọng thương.

Tuy nhiên Chu Gia Huy cũng thập phần kinh ngạc, Lôi linh căn mặc dù uy lực rất lớn nhưng đối phương chung quy chỉ là một Luyện Khí kì, không nghĩ tới tia lôi điện kia lại toả ra uy áp mạnh như vậy, may mắn hắn đối với nguy hiểm cảnh giác là cực kì mẫn cảm, không hề cứng rắn đón lấy mà buông kiếm ra, trước đó hắn có nghe Lam Hà nói về việc Sở Quân lợi hại ra sao nhưng hắn nghĩ trong đó có quá nửa là đang tâng bốc làm quá lên.

Trăm nghe không bằng một thấy, giờ hắn thấy rồi.

Ánh mắt Sở Quân hoà hoãn lại, tuy nhiên vẫn lạnh lùng nhìn xuống Chu Huệ, nói:

- Xin lỗi, ta không thích người khác ôm lấy cánh tay mình.

Chu Huệ bối rối đáp lại:

- A.. không, là lỗi của ta, lần đầu gặp mặt ta không nên làm ra những hành động như thế.

Đông Hoa lên tiếng:

- Tà tu chung quy là tà tu, ngươi muốn gia nhập Vân Kiếm Tông? Không thể, Vân Kiếm Tông ta chưa từng có tiền lệ thu nạp tà tu, ngươi nên từ bỏ hi vọng hão huyền đó đi, cho dù là Lam sư muội muốn dẫn tiến ngươi cũng không được.

Lam Hà phản bác.

- Tại sao không? Tông môn cũng không hề có quy định đó.

- Đó là luật bất thành văn, Lam sư muội, Vân Kiếm Tông không phải là nơi hắn nên xuất hiện, hay là nói, Đại Viêm vương triều này cũng không phải là nơi chào đón hắn, nơi hắn nên đến là U Linh tà quốc.

Cát Băng cắt lời:

- Được rồi, chuyện này để cho sư tôn bọn hắn quyết định, dù sao Sở Quân hắn cũng là ân nhân của Lam sư muội, bây giờ chúng ta nên trở về Hoả Tích Di Địa truyền tin cho sư tôn sự việc của Lam sư muội.

Cát Băng phân phó đệ tử nội môn chôn cất thi thể của Mẫn Văn, sau đó Sở Quân gia nhập cùng đoàn đệ tử Vân Kiếm Tông tiến tới Hoả Tích Di Địa.

Dọc đường đi Sở Quân một mực chú ý tới Đông Hoa, tên này sai người áp chế Hạc Hiên cùng Hạc Đình, nói là dẫn về chịu tội, nhưng cái gọi là áp chế kia trong mắt Sở Quân chỉ là diễn trò, không trói lại, chỉ đơn thuần là đặt tay lên vai, đến linh lực áp chế cũng không, tên đệ tử nội môn đang "áp chế" còn cùng bọn hắn cười cười nói nói, theo Sở Quân thấy, cái gọi là sử phạt cũng sẽ chỉ là diễn trò, tên Đông Hoa này rất có khả năng là kẻ đã xúi giục Hùng Bang bắt cóc Lam Hà.

Từ thái độ của Hạc Hiên cùng Hạc Đình có thể thấy được, bọn hắn là tay chân dưới trướng Đông Hoa, bọn hắn có thể câu thông với người Hùng Bang, Đông Hoa càng có thể, nếu Sở Quân đoán đúng, Đông Hoa cùng Hùng Bang nhất định đã đạt được thoả thuận nào đó, lợi ích hẳn là có liên quan đến việc Hùng Bang được tiến vào khu khai thác.

Như vậy cũng giải thích được chuyện Đông Hoa ngay lập tức ra tay giết chết tên tu sĩ Hùng Bang kia, có lẽ hắn sợ khi Cát Băng tới sẽ tra hỏi tên này mà moi ra được thông tin về hắn.

Có hai Tiên Thiên tu sĩ phi hành mở đường, yêu thú thực lực yếu một chút hoàn toàn không dám làm càn, tốc độ của đoàn người cũng vì đó mà cực kì nhanh chóng, hành tẩu được hai canh giờ, một toà thành trấn dần lộ ra trong mắt Sở Quân, toà thành này khá nhỏ, diện tích so ra kém xa với Đông Xuyên thành, đám người dừng lại trước cổng thành, phía bên trên tường thành một tên lính gác mặc quân phục đặc thù của Đại Viêm vương triều quan sát xuống, sau đó ngay lập tức quay lại phía sau hô to:

- Là đệ tử Vân Kiếm Tông, mở cổng.

Kéttt..!

Âm thanh phát ra từ cánh cổng thành cũ kĩ, cổng mở ra, đám binh lính đứng bên dưới thấy đệ tử Vân Kiếm Tông tiến vào thì đều nhiệt tình chào hỏi.

Bước vào trong thành, Sở Quân quan sát xung quanh, đập vào mắt hắn là những gian hàng cũ kĩ bỏ trống, những phòng ốc đổ nát bụi bặm, hắn có thể thấy được vật liệu xây dựng lên những kiến trúc này đều không phải phàm vật, thế nhưng hiện tại chúng đều đã mục rữa, có thể thấy những thứ này đều đã tồn tại ở đây rất lâu rồi.

- Nơi này là một thành trấn bỏ hoang?

- Đúng vậy, ta nghe nói thật lâu trước đây nơi này từng rất nhộn nhịp, nó được xây lên với mục đích là nơi giao thương buôn bán trọng điểm, người đến Hoả Tích Di Địa tìm kiếm cơ duyên, nơi này chính là chỗ bọn họ trao đổi lợi ích.

- Chỉ là qua vô số năm khai thác, cơ duyên tại Hoả Tích Di Địa hầu như đã không còn có thể tìm thấy, duy nhất còn có thể khai thác tại đây là nguồn Hoả linh thạch dồi dào tại khu khai thác cùng với Địa Hoả Nguyên ở sâu trong Hoả Mạch, có điều khu khai thác chỉ có một, mỗi khi khai thác hết là sẽ biến mất, nó sẽ xuất hiện lại ở một vị trí ngẫu nhiên sau vài chục năm, Địa Hoả Nguyên thì quá khó tìm, tiến vào sâu trong Hoả Mạch rất nguy hiểm, còn truyền thừa của Hoả Tích Di Địa? Không có Hoả Tích Di Vật thì đừng hòng nghĩ tới, Hoả Tích Di Vật trong lịch sử ghi chép cũng chỉ có vài lần được phát hiện, do đó từ rất lâu đã không còn ai lui tới nơi này trao đổi buôn bán.

- Ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ có đoàn dong binh tiến vào Hoả Mạch tìm kiếm Địa Hoả Nguyên, nơi này chỉ còn lại Hoả linh thạch tại khu khai thác là có thể khiến người ta hướng tới, Đại Viêm vương triều quyết định thế lực nào đầu tiên tìm ra khu khai thác thì sẽ có toàn quyền quản lý, chỉ cần nộp lên một phần Hoả linh thạch làm thuế cho vương triều là được, lần này khi khu khai thác một lần nữa xuất hiện, Vân Kiếm Tông ta chính là thế lực tìm ra, cho nên tông môn chúng ta được toàn quyền quản lý.

Trong lúc Cát Băng giải thích cho Sở Quân thì đoàn người đã đi tới trước một quảng trường rộng rãi, nơi này đã không còn có những kiến trúc đổ nát, tại trung tâm quảng trường sừng sững đứng đấy một lăng mộ đá cổ kính, lăng mộ đá này thoạt nhìn rất mới, nếu để ý kĩ còn có thể thấy rõ dấu vết tu sửa.

Cát Băng cùng Đông Hoa dẫn đầu bước vào bên trong cổng đá, những đệ tử Vân Kiếm Tông cũng đi theo sau hai người tiến vào, duy chỉ có Sở Quân đứng lại, hắn không vội đi vào, ánh mắt hắn bị hấp dẫn bởi cuốn thư đá trước cổng, thoạt nhìn người khác sẽ nghĩ chất liệu đá của cuốn thư này cùng lăng mộ là tương đồng nhưng Sở Quân sở hữu Hỗn Độn chi nhãn lại thấy rõ sự khác biệt trong đó.

Loại đá xây lên lăng mộ này là Thiên Cân Thạch, tuy không phải là phàm vật nhưng cũng không được coi là kì trân dị bảo gì, sở dĩ gọi là Thiên Cân Thạch bởi vì đặc tính của loại đá này cực kì dày nặng và rắn chắc, một khối đá thông thường nếu nặng một cân thì khối Thiên Cân Thạch cùng kích cỡ sẽ nặng một ngàn cân, Sở Quân nhận ra loại đá này vì Sở gia từ đường chính là được dựng lên bằng Thiên Cân Thạch, đa số kiến trúc tại Sở gia cũng đều được xây dựng bởi Bách Cân Thạch, đương nhiên là ngoại trừ căn tiểu viện tồi tàn của hắn, tiểu viện đó không biết đã hỏng qua bao nhiêu lần, mỗi lần tu sửa là lại chắp vá bằng phàm thạch, cho đến khi Sở Quân chuyển vào ở thì đã không còn một chút Bách Cân Thạch nào.

Thiên Cân Thạch tuy rắn chắc hơn nhiều so với phàm thạch nhưng cũng sẽ không chịu được năm tháng dày vò, kiến trúc dựng lên bằng Thiên Cân Thạch sau vạn năm cũng sẽ hư hao rất nhiều, đó là lý do trên lăng mộ Sở Quân thấy có nhiều dấu vết tu sửa, cũng có nghĩa là lăng mộ này được xây dựng từ một vạn năm đổ lại đây, còn cuốn thư đá trước mắt lại khác biệt, từ đầu đến cuối cuốn thư đá đều không có một chút hư tổn, thậm chí cho dù Sở Quân có căng Hỗn Độn chi nhãn ra nhìn cũng không tìm thấy nổi một vết xước trên đó.

Điều đặc biệt khiến Sở Quân ngay lập tức bị hấp dẫn khi nhìn thấy cuốn thư đá này chính là Hỗn Độn chi nhãn của hắn có thể thấy được từ bên trong cuốn thư đá đang không ngừng dật tán ra một loại sóng bạch quang bao phủ lấy lăng mộ, sóng bạch quang này Sở Quân không biết là gì, nhưng hắn có thể thấy rõ nó đang ngăn chống lại một thứ gì đó, một thứ lực lượng vô hình khác nữa mà hắn cũng không biết, không thấy.

Có điều hắn biết là thứ lực lượng vô hình này tồn tại ở trong mỗi sinh linh, bằng chứng là khi đám đệ tử Vân Kiếm Tông vừa đi qua sóng bạch quang bao phủ lăng mộ khiến nó rung động dữ dội, thứ lực lượng vô hình có trong cơ thể mỗi sinh linh này giống như những bàn tay đang không ngừng cào xé sóng bạch quang, Hỗn Độn chi nhãn tuy không nhìn thấy chân diện mục của lực lượng vô hình này nhưng lại có thể thấy rõ từng dấu hằn hình dạng bàn tay, hình dạng móng vuốt liên tục in vết, giằng co với sóng bạch quang, sóng bạch quang nhìn như mỏng manh nhưng lại rất dẻo dai, nó một mực có thể chống cự lại lực lượng vô hình kia cào xé.

Tuy nhiên sóng bạch quang này cũng không ngăn cản đám người bọn họ tiến tới, thay vào đó nó phân ra thành từng vòng sóng nhỏ giống như một khối cầu bao phủ lấy từng người bọn họ, ngay cả đầu nhị giai yêu sủng Hoàng Phong Điểu mà một vị đệ tử Vân Kiếm Tông mang theo để thăm dò cũng được bạch sắc quang hoàn này bao phủ.

Kiến thức ở cả kiếp trước lẫn kiếp này của Sở Quân đều có nhắc về cuốn thư đá trước cổng lăng mộ, nó là thứ dùng để ngăn cách tử khí của lăng mộ với thế giới bên ngoài, đồng thời nó cũng có tác dụng xua đi tà vật cùng điềm xấu tiến vào lăng mộ, tránh quấy nhiễu đến người đã khuất an nghỉ.

Nói như vậy thì lực lượng vô hình có bên trong mỗi sinh linh kia chính là điềm xấu?

- Sở Quân, đứng ngây người tại đó làm gì thế, còn không mau vào trong.

Âm thanh thúc dục của Lam Hà gọi tới kéo tỉnh dòng suy nghĩ của Sở Quân, hắn lắc đầu, bản thân hiện tại không thể hiểu được, thế giới này tràn ngập vô vàn điều bí ẩn mà hắn không biết, hắn của hiện tại còn quá nhỏ yếu để đi quan tâm những vấn đề này.

- Không có gì, ta tới.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.