Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị nhốt

Tiểu thuyết gốc · 2377 chữ

Nói chuyện một hồi hai người đã đi về đến cửa lớn Sở gia, Sở gia môn hộ đứng đấy hai tên gia nhân gác cổng vừa nhìn thấy bọn hắn liền ngó lơ, không có chút nào chủ tớ chào hỏi lễ nghĩa.

Đổi lại mười năm trước, đừng nói ngó lơ, bọn hắn đối với vị nhị thiếu gia này còn là không kiêng nể gì chế giễu, thậm chí từng đánh đập qua, nếu không có đại thiếu gia lên tiếng đe doạ, bọn hắn lại thế nào ngoan ngoãn?

Sở Quân hai người càng là quen thuộc bọn hắn thái độ, cũng không thèm sinh khí, những gia nhân Sở gia này, thậm chí phần lớn đệ tử dòng nhánh đều một bộ dạng chó theo đuôi của Sở Giang, luôn gián tiếp tìm cách chèn ép bọn họ.

Về tới chính mình tiểu viện, Sở Quân liền cảm thấy thoải mái, từ lúc Sở Du Thiên cho đám gia nô lời cảnh báo, nơi này lại trở thành địa điểm đám gia nô không thèm lui tới, ngay cả việc đưa thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt đều do Mộng Dao đến làm, đối với hắn, về tới nơi này mới chính thức là về đến nhà, còn to lớn Sở gia không tính.

Sở Quân tại nơi này mấy năm cũng không có cảm thấy cô đơn vắng vẻ, dẫu sao có Mộng Dao bên cạnh làm bạn, với hắn như vậy đã là đủ, hắn nghe qua, cũng chứng kiến qua thái độ người khác đối với hắn, những ánh mắt căm ghét hướng về hắn, tại nơi này hết thảy đều không có.

Căn tiểu viện này kể từ khi Mộng Dao đến cũng trở nên có sinh khí hơn hẳn, phía trước nàng và hắn còn trồng đấy một mảnh vườn hoa thật đẹp mắt, hoa là nàng trồng, thế nhưng là do hắn đến chăm sóc kĩ càng, còn nhớ kiếp trước tại Trái Đất hắn cũng có một mảnh vườn hoa, chỉ là hoa không có đẹp như ở đây.

Mộng Dao thiên phú tu luyện rất tốt, đồng trang lứa nàng đánh bại qua rất nhiều người, duy nhất một trận thua cũng là thua dưới tay Sở Giang, mà Sở Giang cũng là phải cực kì chật vật mới đánh bại nàng, tuy nàng bận bịu tu luyện nhưng vẫn bỏ ra thời gian chăm sóc Sở Quân, điều này khiến hắn đối với nàng càng ngày càng sinh ra yêu thích.

Sở Quân vốn còn giữ nguyên kí ức của một thanh niên đến từ Trái Đất, ở đâu quen với việc được người khác chăm sóc, hắn vẫn là lần đầu trải qua loại cảm giác này, trái tim cũng là không cầm được mà rung động.

Thấy Sở Quân ngẩn người nhìn ngắm vườn hoa, Mộng Dao tiến tới kéo lấy cánh tay hắn, đưa đến một bình tôi thể dịch, đối với hắn nở nụ cười, nói:

- Quân ca ca, nên dùng dược dịch, ta trước đến chỗ Thất trưởng lão đòi ngươi tháng này tư nguyên.

Sở Quân vội kéo tay nàng lại.

- Mộng Dao, ngươi không cần lại làm những việc này, bọn hắn nơi đó sẽ làm khó dễ ngươi, ta đối với tư nguyên cũng không quá cần thiết.

Mộng Dao vỗ vỗ lấy bàn tay Sở Quân an ủi, lại buông tay hắn ra nói:

- Ngươi yên tâm đi, bọn họ sẽ không để ta nháo sự đến lớn chuyện, giống như lần trước sẽ phải vứt đến chút tài nguyên, tuy chỉ có đến một chút, cũng còn hơn không có.

Sở Quân thở dài, cũng biết sẽ không ngăn cản được nàng, chỉ là hắn luôn ẩn ẩn có chút lo lắng.

- Được rồi, ngươi nhớ cẩn thận chút, không tới được liền thôi, đừng để bản thân bị thương.

- Ta đi a.

Nhìn bóng lưng Mộng Dao đi khuất, Sở Quân lúc này mới đi vào trong tiểu viện, tìm tới một bồn tắm lớn, hắn đổ xuống bình Tôi Thể dịch vào bồn tắm, sau đó trút xuống một thân y phục, cắn răng một cái nhảy vào trong.

Thời điểm hắn vừa mới nhảy vào trong bồn tắm, một trận cảm giác mát lạnh truyền đến cơ thể, theo thời gian chuyển biến, cảm giác mát lạnh liền biến thành nóng rát, loại chuyển biến này Sở Quân đã kinh nhiệm qua vài lần, cũng không có quá khó chịu, ít ra so với cơn đau giày vò hắn hàng ngày thì loại cảm giác này chẳng thấm vào đâu, kì thật hắn không biết rằng những đệ tử Sở gia kia mỗi lần tôi thể bằng dược dịch đều là những trận kêu la thảm thiết.

Một canh giờ trôi qua, màu nước đỏ như máu của Tôi Thể dịch đã nhạt đi đáng kể, Sở Quân có thể cảm nhận được dược dịch đang đi vào cơ thể, tiếp đến hẳn sẽ như những lần trước, những dược dịch này sau khi đi qua một lần da thịt hắn sẽ bắt đầu phản ứng dữ dội, một hồi va chạm điên cuồng cũng không xuyên vào trong nổi, sau đó sẽ bị bài xích ra ngoài.

Vấn đề cơ thể mình bài xích dược dịch hắn cũng không thể nào hiểu nổi, bởi vì cho dù có là phàm nhân không có linh căn, không thể bước trên con đường tu luyện thì họ vẫn có thể dùng dược dịch tẩm bổ cơ thể.

Sở Quân do không thể câu thông thiên địa linh khí, không thể theo phương pháp tu hành thông thường lấy linh khí đến tôi thể, cái này liền giống với phàm nhân không có linh căn, nhưng phàm nhân vẫn có thể dùng dược dịch, còn hắn thì không, đây cũng là nguyên nhân hắn bị gọi là một trong hai cái đại phế vật thành Đông Xuyên.

Lại trôi qua một canh giờ, Sở Quân có thể cảm nhận rõ cơ thể hắn đang bài xích dược dịch, từng trận đau nhói truyền đến, cái này cũng không việc gì, đối với hắn liền như kiến cắn.

Chỉ là tiếp đến một chuyện xảy ra làm hắn ngạc nghiên, dược dịch bị bài xích ra dường như có phần thiếu, màu nước cũng không có đỏ như lúc ban đầu, trong cơ thể hắn vẫn cảm nhận được một chút dược dịch đang đi sâu hơn đến lục phủ ngũ tạng.

Sở Quân bỗng trừng to mắt, con ngươi kịch liệt co rút lại, hắn có thể cảm nhận được, cơn đau hành hạ hắn mười bảy năm nay, vừa rồi bỗng nhiên giảm đi, hơn nữa còn tại đang giảm.

Thấy dược dịch đã không còn tiếp tục bài xích ra ngoài, Sở Quân cao hứng cười lớn, hắn đứng dậy lau khô người, lại mặc lấy quần áo đi ra ngoài, hắn không nhịn được muốn nói chuyện này cho Mộng Dao biết, dù hắn còn không rõ ra sao nhưng nhìn tình huống này rất khả quan, nha đầu kia nghe được hẳn sẽ một trận cao hứng.

Một đường xông tới, hắn đụng phải một đám gia nô đang xúm lại bàn tán điều gì đó, thấy hắn đi tới cả đám liền tản ra, tránh né hắn ánh mắt, Sở Quân nhìn thấy liền nổi lên một trận nghi hoặc, đám cẩu nô tài này hẳn lại đang bàn tán nói xấu hắn cái gì?

Đến chính viện, Sở Quân thẳng hướng công vụ đường, nơi này hắn vẫn là đã tới vài lần, những lần đó đều là hắn tới đem nha đầu kia trong lúc nháo sự kéo về, sợ nàng bị thương đến.

Trước cửa công vụ đường, Sở Quân đang muốn tiến vào thì nghe được âm thanh bàn luận từ bên trong truyền ra, hắn liền dừng bước.

- Uy, ngươi nói Hàn Mộng Dao kia vừa rồi đến lấy tư nguyên cho tên phế vật đó liền không trở về, lại xông hướng phủ đệ tam thiếu gia làm cái gì a?

- Trước đó tam thiếu gia có đến đây, ta đoán không sai hẳn là hắn chiếm chút tiện nghi gì từ tư nguyên của tên phế vật đó rồi, Hàn Mộng Dao thấy thiếu liền đến đòi.

- Cũng có lí, chỉ là nàng ta chẳng phải từng thua thiệt trước tam thiếu gia sao, nắm đấm không bằng người ta, hiện tại đến đòi công đạo có nổi không?

- Khẳng định là bị đánh đi, ai.. đáng tiếc một thân ngọc ngà, ta nếu là tam thiếu gia liền không nỡ đánh, mang về một trận sủng ái không phải tốt hơn sao? ha ha ha..

Sở Quân tâm trạng tụt xuống, quay đầu một mạch hướng về Sở Giang phủ đệ tiến tới, đã nói tốt sẽ không nháo sự, nàng đây là làm cái gì?

Vừa đến cửa phủ đệ Sở Giang, Sở Quân bị mấy tên gia nô canh gác cản lại, không có cách nào tiến vào tới, hắn chỉ có thể ở bên ngoài gọi hàng, nhưng hắn có gọi thế nào bên trong cũng chẳng có phản hồi, được một lúc lâu, từ bên trong mới đi ra một người, tên này là gia nô thân cận bên người Sở Giang, hướng về Sở Quân quát lớn:

- Nhị thiếu gia, ngươi đến gây sự?

- Mộng Dao đâu?

- Nàng không có ở đây, ngươi nên về, nơi này ngươi không xông vào nổi.

- Ta biết nàng ở đây, thả ra nàng ta liền rời đi, nếu không ta sẽ tiếp tục ở đây quấy rầy.

Sở Quân kiên quyết, tuy nói hắn kiếp trước kiếp này đều từng bị gọi qua là nhu nhược, nhưng hắn cũng có điểm then chốt, hiện tại Hàn Mộng Dao liền là điểm then chốt của hắn.

Thấy Sở Quân bộ dạng này, tên gia nô nở một nụ cười lạnh, hắn tiến lại gần Sở Quân, ghé sát miệng vào tai, nói thầm:

- Ngươi muốn xông vào, hiện tại ngươi xông không nổi, có điều đêm nay có thể, ta sẽ đưa đám gia nô canh gác đi ăn uống, liền xem ngươi có dám hay không tới.

Sở Quân nhíu mày, tên này ý đồ gì? Hắn phản bội Sở Giang? Không thể đi, hẳn là có ý hãm hại ta?

- Hừ, ta sẽ tới.

Mặc dù biết chắc chắn tên này cố ý đưa mình vào bẫy, nhưng Sở Quân vẫn sẽ tới, Hàn Mộng Dao là một trong những người ít ỏi hắn coi như người thân tại thế giới này.

Để lại một câu, Sở Quân liền quay về tiểu viện của mình.

Trở về tiểu viện, Sở Quân lo lắng đứng ngồi không yên, bình thường nếu như Mộng Dao có đi nháo sự, đánh không lại cũng chẳng ai làm gì được nàng, cùng lắm chỉ khiển trách vài câu rồi thả nàng về, lần này nàng bị Sở Giang giam giữ, Sở Quân nghĩ hẳn là hắn có ý đồ gì với bảo vật trong tay nàng.

Sở Quân rất ít khi ra ngoài, hồi sáng nay cùng với Mộng Dao đi ra cũng không phải là ngẫu nhiên đi dạo, mà là hắn cùng nàng đi lấy chiếc hộp ngọc trước đây Du Thiên đại ca cho hắn.

Sở dĩ hắn phải giấu ở bên ngoài, cũng là do hắn lo lắng mình không giữ nổi, trong tiểu viện quá nhỏ, không có chỗ cất giấu, hắn thì một thân phàm nhân, mang trên mình càng không tiện, với lại, hắn từng có suy nghĩ nếu một ngày đột nhiên bị đuổi khỏi Sở gia, vậy mình cất giấu đồ vật trong Sở gia làm sao lấy lại được tới?

Sở Gia cùng với đại đa số các gia tộc khác, ở thế giới này các gia tộc đều có ngày lễ trưởng thành của con cháu, phàm là đệ tử Sở gia trước mười tám tuổi đều có thể tới tham gia một lần, điều kiện tiên quyết là tu vi phải đạt đến tối thiểu là luyện khí nhất tầng.

Trong lễ trưởng thành, đệ tử hợp cách đều được đưa ra chính mình nguyện vọng, Sở gia sẽ dựa trên tu vi của hắn mà tiến hành ban thưởng, nhưng ngược lại, nếu gia môn đệ tử qua mười tám tuổi mà vẫn chưa đến luyện khí nhất tầng, vậy sẽ bị khai trừ ra khỏi Sở gia.

Nếu Sở Quân trong một năm nữa còn không có thể tiến nhập luyện khí nhất tầng, Sở gia sẽ danh chính ngôn thuận đuổi hắn đi, đây cũng là lí do Sở Quân vì bản thân đến chuẩn bị một chút đường lui bên ngoài, mấy năm nay ngân lượng hắn cũng tích trữ được một chút, đem chôn giấu cùng hộp ngoc Du Thiên đại ca tặng ở một nơi hắn cho là hẻo lánh.

Tối hôm trước Mộng Dao có tò mò về chuyện chiếc hộp ngọc, Sở Quân đem nó nhất thanh nhị sở nói cho nàng, nàng liền có chủ ý mở ra giúp hắn, dù sao nàng một thân tu vi đã đến luyện khí viên mãn, mở ra hộp ngọc chắc không thành vấn đề, hắn cũng tin tưởng nàng có thể giúp bảo quản.

Trước đây Sở Quân cũng từng để cho nàng mở thử chiếc hộp ngọc, tuy nhiên lại không thành, theo như lời nàng nói lúc ấy thì chiếc hộp ngọc đó có bày cấm chế đặc biệt, phải là đích thân hắn mở mới có thể được, có điều hôm nay tu vi của nàng đã thăng tiến, nàng liền nói với hắn có lẽ có thể thử một số phương pháp giúp hắn mở ra.

Quyết định tốt về sau, sáng nay Sở Quân liền dẫn nàng đi lấy hộp ngọc, chỉ là hắn không ngờ Mộng Dao mang theo hộp ngọc sẽ gây tới Sở Giang chú ý, so với bị cướp mất hộp ngọc, Sở Quân càng lo sợ nàng bị thương tổn.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.