Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Cường Châu Linh

Tiểu thuyết gốc · 1909 chữ

"Tại hạ diện kiến Lục Tuyết Vương."

"Trưởng thôn, đứng lên trước đã."

"Đa tạ."

Giang Nghiên không tin vào mắt mình. Vị tiểu thư kia vậy mà là Lục Tuyết Vương tiếng tăm lừng lẫy sao?

Ha! Cũng không có gì lạ... may mà mấy bữa trước chưa đắc tội... Giang Nghiên thở ra một hơi.

Lần đầu tiên một đại nhân vật từ hoàng cung đến cái chỗ hẻo lánh lại nghèo nàn này đúng là đáng ngạc nhiên. Người đến xem cũng đông đến không tài nào thở nổi, còn nói cái gì bàn tán tỷ như vị công chúa được phong vương này thật xinh đẹp, tỷ như khí chất của nàng đúng là không thể đùa được... Và vạn cái tỷ như khác...

"Đem tên họ Cố đó đến đây!"

"Tuân lệnh."

Theo lời Lam Tuyết, ba tên lính đi theo liền nhanh chóng mang Cố Thanh Hiên tới.

"Tại sao lại bắt ta? Tại sao lại bắt ta?" Hắn giãy nảy muốn thoát khỏi tay của những tên lính.

Vừa nhìn thấy Lam Tuyết hắn liền quỳ xuống:" Công chúa?....Người sao lại bắt hạ quan?" Nói đoạn, hắn mặt nhăn mày nhó giở trò khóc lóc, chỉ tiếc là Lam Tuyết cái chiêu này chính nàng cũng hay dùng với Hoàng đế đến chán rồi.

"Toàn dân Phiên Mộc nghe đây!"

Nàng không để ý đến tên quan phủ đang quỳ lạy khóc than.

Con dân đang đói khổ, hắn lại trong phủ nha sung sướng...

Đáng hận!

"Hoàng đế đến bây giờ mới biết bách tính chịu khổ,... Chính là lỗi của Hoàng đế!" Vừa dứt lời, nàng nhìn một lượt mọi người đang há miệng ngạc nhiên đứng xung quanh lại tiếp:" Bổn cung hôm nay...Thay mặt Hoàng đế, tạ lỗi với mọi người." Nói rồi nàng cúi đầu, đấu hai tay lại bị trưởng thôn ngăn cản:" Công chúa à,... Người đừng như vậy.."

"Tại sao? Hoàng đế chính là người sai, ta đương nhiên sẽ thay người khấu đầu tạ lỗi với bách tính."

"Nhưng mà.."

Lam Tuyết không để ý:" Dân chúng ở Phiên Mộc nhận chỉ!"

Cả thôn nhanh chóng quỳ xuống.

"Hoàng đế ra lệnh, nhanh chóng mở kho lương cứu tế cho dân gặp nạn tại Phiên Mộc. Đồng thời, cũng miễn tô thuế cho mọi người trong 2 năm...

Quan phủ Cố Thanh Hiên không báo về triều đình đại cục tại Phiên Mộc còn cả gan cắt xén tô lương của bách tính, phạm tội tày đình! Lập tức đem ra xử trảm trước mặt toàn dân để làm gương răn đe quan viên vùng khác!"

Sau khi nói xong, đáp lại nàng là tiếng la hét vang dội đến áp đảo tinh thần người nghe:" Hoàng đế anh minh! Lục Vương anh minh!!"

"Tạ ơn Hoàng thượng!!"

-------------------------

"Cường quốc Châu Linh?" Thiên Y toát ra khí lạnh thấu xương, gương mặt không đổi hỏi lại.

"Hoàng thượng." Tĩnh Nhạc cúi đầu rồi nhanh chóng bẩm báo:" Châu Linh tuy cũng là một trong Tam đại cường quốc nhưng vẫn không thể sánh được với Âu Hạ... Từ lâu đã có ý định mở rộng bờ cõi, càng không có ý định cùng Âu Hạ xảy ra quan hệ hòa hữu. Hôm nay lại đường chính đem quân ra biên cương để khiêu khích... Ý tứ đã quá rõ ràng thưa Hoàng thượng."

Thiên Y nghe đến đây bỗng bật cười thành tiếng, trong tiếng cười còn đem theo sự mỉa mai khó giấu:" Chỉ dựa vào Châu Linh??"

Tĩnh Nhạc không đáp đứng lặng một bên.

"Tĩnh Nhạc tướng quân." Đôi mắt sắc bén, Thiên Y yên vị trên long sàng lộ rõ bản chất của một con mãnh hổ:" Triệu tập binh lính... Cùng Thuần Ly tướng quân và Tư Hạ tướng quân đến biên cương dẹp loạn.!"

"Mạt tướng đã rõ." Tĩnh Nhạc chớp mắt liền không thấy đâu, để lại Thiên Y trong gian phòng rộng lớn.

"Hoàng thượng." Đan Vi từ trong bước ra

"Vi nhi."

Đan Vi không khách khí đi thẳng đến ngồi cạnh Thiên Y:" Người phiền muộn?"

"Không có." Hắn mỉm cười:" Một chút chuyện nhỏ."

"Thật?" Đan Vi là một người vô cùng tinh tế, có muốn giấu y cái gì cũng phải đợi Thiên Y hắn đầu thai thêm vài kiếp nữa.

"Thật mà."

Coi dáng vẻ người trước mặt kiên quyết giấu giấu diếm diếm làm y nổi điên theo phía cạnh nào đó:" Được! Ngươi cứ hảo giấu ta!"

Tức giận dứt khoát muốn bỏ đi thì bị người kia kéo tay lại mà ôm vào lòng:" Đừng đi."

"Ở lại đây cũng không biết cái gì."

Thiên Y gượng cười, tiểu bảo bối là sợ không biết rõ điều hắn nghĩ sẽ ăn cơm không ngon đây mà.

"Cái gì?... Châu Linh dám sao?"

Đan Vi phẫn nộ tột cùng: Tuy Châu Linh là cường quốc nhưng hành động mở rộng bờ cõi theo kiểu đó quá là bỉ ổi!

Lén đánh ngất lính canh rồi trà trộn giả làm quân canh giữ biên cương, không ngừng ra tay cướp phá làng mạc... Thời cơ tới còn không biết ngượng đem quân ra khiêu khích?... Đây có thật là hành động của một đại cường quốc?

"Trẫm đã lệnh cho Thuần Ly tướng quân, Tư Hạ tướng quân và Tĩnh Nhạc đi triệu tập binh mã đi dẹp loạn. Ngươi không cần lo."

"Sao lại không lo?" Đan Vi gào lên, biết mình lỡ lời lại nhanh chóng nhẹ giọng:" Ta... Chẳng qua..."

Thiên Y mỉm cười nhu hòa:" Không sao..."

------------------------

"Phụ hoàng?" Thiên Tư đi đến đài quan sát biên giới Âu Hạ và Châu Linh thì bắt gặp được Tử Cầm.

"Phò mã sao lại ở đây lúc này?"

Tử Cầm đáp lại, sắc mặt có chút gấp"Không giấu phụ hoàng, nhi thần đang ở Tuyết Lam phủ thì nghe thuc hạ cấp báo rằng Châu Linh đêm nay tập họp binh mã muốn từng bước đánh chiếm Âu Hạ, mở rộng bờ cõi."

Thiên Tư có chút ngạc nhiên, lúc hắn tại vị Châu Linh còn cử người đến trước hắn nịnh nọt này nọ, cống phẩm gửi đến cũng không phải ít... Tại sao bây giờ lại lộ liễu như thế đem quân tiến đánh?

"Vậy... phò mã có biết lí do?"

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghĩ là do vị công chúa tên Kiều Linh Lam."

"Kiều Linh Lam?"

Kiều Linh Lam là đại công chúa của Châu Linh Quốc, nàng bằng tuổi Lam Tuyết và rất được hoàng đế Châu Linh sủng ái. Vị hoàng đế mới đăng cơ này còn định phong nàng làm Hoàng hậu bên cạnh để cưng chiều.

Trong yến tiệc sinh nhật mới đây của nàng, Hoàng đế hỏi nàng muốn gì và hắn đã thề dù là yêu cầu nào đi nữa hắn nhất định sẽ chấp thuận.

Việc mà Hoàng đế không thể ngờ tới chính là... Nàng muốn Châu Linh tiến đánh Âu Hạ... Đem Lam Tuyết trở thành cung nữ của nàng.!

Châu Linh không phải không thể nhưng việc này quá mức điên rồ... Hoàng đế đã thề nhất ngôn cửu đỉnh thì không thể rút lại được. Đành phải,... tiến đánh.

"Có chuyện đó?" Thiên Tư lớn tiếng, nhịn không được siết chặt tay.

"Phụ hoàng bớt giận."

"Hoàng đế Châu Linh không coi trẫm ra gì, càng không coi nhi tử trẫm ra gì!!"

-----------------

Mặc dù khắp nơi đều rục rịch cho trận chiến với Châu Linh nhưng tại một nơi yên bình như Phiên Mộc, tin tức đó khó có thể đến sớm.

"Muội nói, ôn dịch tại thôn Mã Thiên đã có thuốc trị rồi?" Vân Lam táy máy nghịch đi nghịch lại cái chày dùng để giã thuốc.

"Phải. Ở Châu Linh Quốc có một loài cây tên Tào Hương Thảo, có tác dụng đẩy lùi ôn dịch này."

"Để ta đi lấy nó về cho muội." Lam Tuyết nóng lòng muốn dập tắt ôn dịch quay về hoàng thành khiếm công rồi đến Thừa Lam đánh một giấc nghỉ ngơi. Nàng thật lòng không muốn dây thần kinh của mình từ sáng đến tối lúc nào cũng căng như dây đàn khi làm nhiệm vụ đâu.

"Để thuộc hạ đi cùng người, Vân Lam ở lại giúp Tư Điềm muội tiếp tục chữa trị cho dân chúng." Trương Sâm đứng dậy nói.

Vân Lam nhàm chán cũng thuận tiện đáp lại:" Được rồi, hai người đi sớm trở về."

"Tỷ và Trương Sâm huynh bảo trọng."

Một chiều cuối đông, gió thổi có chút lạnh. Ngồi trên ngựa phi từ sáng đến tối muộn không ngủ làm Lam Tuyết và Trương Sâm có chút mệt mỏi. Liền miễn cưỡng ghé lại một quán trọ gần biên giới Châu Linh Quốc.

Vừa bước vào, nam một người tướng mạo phi phàm. Cơ thể cường tráng ẩn sau lớp y phục đơn giản, khí chất bình ổn mang theo chút lạnh nhạt hờ hững.

Nữ một dáng người thon gầy, trông nàng thật nhỏ bé làm người ta muốn yêu chiều, tóc nàng vấn cao chỉ để lại một ít tóc thả phía sau, còn có cài một chiếc trâm vàng khắc hình rồng tinh xảo. Gương mặt diễm lệ với hai hàng lông mi dài cong lên.

Cả hai thuận lợi thu hút ánh nhìn của tất cả những người có mặt tại quán trọ.

Nhìn đến không chớp mắt.

Lam Tuyết không muốn ai cũng một phát liền nhìn ra nàng đành bất đắc dĩ phải đeo màng che đến nửa gương mặt.

"Quán chủ, hai phòng!"

"A..à, có ngay có ngay." Đến quán chủ còn bị hút hồn huống chi là...

Lam Tuyết vào phòng đóng cửa lại. Gương mặt không biểu cảm bỗng nghe được tiếng xì xầm ngoài cửa.

"Ngươi có nghe chuyện Hoàng đế Châu Linh vì một công chúa liền muốn đem quân tiến đánh Âu Hạ?"

"Suỵt! Ngươi nhỏ tiếng kẻo bị người khác nghe thấy!"

"Công chúa đó có bao nhiêu xinh đẹp mà Hoàng đế Châu Linh bị hút hồn đến như vậy. Còn nói cái gì sẽ mang Lục công chúa của chúng ta đem làm cung nữ của nàng."

Lam Tuyết giật mình, thực sự còn có chuyện đó?

"Phải phải. Hoàng đế nghe xong rất tức giận liền ra lệnh cho các tướng quân đến biên cương dẹp loạn..."

"Ả công chúa đó đúng là miệng lưỡi--"

Trong khi Lam Tuyết vẫn còn đang mơ hồ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì đã nghe tiếng gõ cửa. Là Trương Sâm:" Công chúa, có phải người đã..."

Có lẽ Trương Sâm cũng tò mò giống nàng.

"Ừm. Nghe rồi."

Lam Tuyết thầm thở dài, cũng không biết phải làm gì. Hoàng đế biết chuyện cũng không có báo cho nàng, tất cả mọi người cũng không có nói cho nàng. Chung quy chính là... Lại tiếp tục thở dài chán nản:" Trương Sâm, ngươi nói xem... Bây giờ ta phải làm gì?"

Trương Sâm không đáp, một lúc lâu sau mới cúi đầu:" Thuộc hạ ngu muội."

--------------------

Đôi lời tác giả: Sao hôm nay lại viết nhiều hơn thường ngày một chút?

Lam Tuyết: Ai mà biết .-

Tử Cầm: Thê tử...Chương hôm nay cũng xong rồi, chúng ta về Thừa Lam nghỉ ngơi a~

Lam Tuyết: Được nha!

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.