Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn đe dọa?

Tiểu thuyết gốc · 1198 chữ

Trước đó Thuần Ly có nói với nàng, 3 tướng quân đã dẫn đầu 25 vạn quân Thừa Lam và 10 vạn quân triều đình đến Châu Linh Quốc, 10 vạn trấn giữ toàn biên giới Âu Hạ cư nhiên tại Thừa Lam chỉ còn hơn 5000 người... Nhưng mà, đầu Lam Tuyết có điểm mờ mịt: Khoan đã!!! Làm sao chúng biết hiện tại Thừa Lam không còn người?

Không nghĩ nhiều như thế, Lam Tuyết nhanh chóng phi ngựa ra khỏi cổng thành, đến 4 vị tướng quân kia đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Về phần quân binh Châu Linh đang vây quanh thành, vị khách không mời hiển nhiên là nàng công chúa yêu kiều được sủng ái: Kiều Linh Lam.

Lam Tuyết không tin Phụ hoàng, Ngọc Mễ và Cầm Nghi lại dễ dàng bị một tiểu cô nương bắt lại như vậy. Chắc chắn là y cố tình giở trò!!

Lam Tuyết ra khỏi cổng thành gặp vẻ mặt cao ngạo của Linh Lam, y cũng không hề biết rằng nàng đang ở đây. Theo sau nàng là 4 vị tướng quân, Linh Lam cất giọng:" Ồ? An Nhiên công chúa?"

Nghe vậy, 4 người đang bị đao khống chế ngay cổ lập tức biến sắc... Ai mà không biết, người Linh Lam nhắm đến là Lam Tuyết?

Lam Tuyết vẫn bình ổn nhìn Linh Lam, khí lạnh đến thấu xương bất giác tỏa ra làm Linh Lam phía này cách nàng 3 dặm cũng cảm nhận được. Đôi mắt sắc bén thúc ngựa đến gần, không nao núng chậm rãi nói:" Các ngươi động đến một sợi tóc. Bổn cung chặt đứt của các ngươi một ngón tay."

Linh Lam thoáng giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt:" Ngươi thật mạnh miệng! Còn không nhìn thấy người đang nằm trong tay ai?"

Vừa thốt ra lời khiêu khích, y phất tay ý bảo quân lính đối với từng người thật sự cứa vào cổ lộ ra vệt máu cho nàng xem. Lam Tuyết biết nữ nhân này là cố tình, cũng biết cùng chính mình có ác ý. Chẳng qua, Lam Tuyết lười để vào tai, nhưng hôm nay lại dám đem người của nàng ra uy hiếp quả thực là chê gan của bản thân quá nhỏ?

"Ngươi có biết đó là Phụ hoàng và Phụ thân ta?"

Linh Lam cười lớn:" Ta đương nhiên biết!"

"Có biết kia là tướng quân và phò mã của ta?"

Linh Lam nhìn nàng:" Nếu ta không biết, sao ta có tâm tư--"

Lời còn chưa nói hết, Lam Tuyết đã một phát từ con tuấn mã của chính mình nhảy lên đầu con bạch mã đối diện, một kiếm chặt đứt 4 ngón tay của y.

Máu phun ra tung tóe trước thần sắc hoang mang của Linh Lam. Một kiếm kia thực sự rất nhanh, chỉ trong vòng vài giây mà thôi, tiếp sau đó là tiếng hét kinh thiên động địa của y. Không thể một cái giữ thăng bằng liền ngã lộn nhào xuống đất.

Lam Tuyết nhảy xuống, chạm đất rất nhẹ nhàng, ánh mắt hiện lên một tia quỷ dị áp bức những người xung quanh:" Bổn cung đã cảnh cáo ngươi trước."

Những tên lính Châu Linh thấy cảnh tượng trước mắt liền nháo nhào lên, vài người không kìm được mà run run rẩy. Vẫn chưa kịp động tay, mà người kia như ánh sáng vụt tới, nhất thời khiến đối phương kinh hãi.

Linh Lam la lớn:" Còn đứng đó làm gì? Không mau xông tới giết ả??" Sự đau đớn làm giọng Linh Lam như cao hơn, nghe vô cùng chói tai.

Lam Tuyết vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào 5 vạn quân đang đứng xung quanh không thèm để ý tới Linh Lam bị thương đến sắp ngất bèn bước đến cạnh y, ngữ khí trông ôn nhu nhưng nghe kĩ thì lại thập phần tức giận:" Một nữ nhân ngu xuẩn!..Muốn bổn cung làm cung nữ của ngươi?.. Phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không."

Rồi nàng đi đến chỗ của Thiên Tư, trừng mắt nhìn mấy tên lính vẫn còn cầm đao kề cổ người khác khiến chúng phát run mà bỏ đao xuống.

Sau khi cởi trói, Lam Tuyết quỳ xuống hành lễ:"Nhi thần đến muộn, để phụ hoàng phụ thân phải chịu ấm ức."

Thiên Tư nghĩ thầm: Cũng may Lam Tuyết là nhi tử của hắn, bằng không...:" Nhiên nhi, đứng lên đứng lên."

Quay sang Linh Lam, giọng nói lại một lần nữa băng lãnh:" Để bổn cung xem, tên cẩu hoàng đế đó sủng ái ngươi tới mức nào... Người đâu?"

"Đem những ngón tay này gửi đến tân hoàng đế Châu Linh kèm theo nói đây là ngón tay của nàng công chúa hắn sủng ái nhất.. Đưa ả ta bắt trói, tống vào đại lao Châu Lợi! Thử xem, bao nhiêu ngày nữa hoàng đế Châu Linh đến đón người... Số quân lính hôm nay theo ả, cút hết vào thành!"

----------------------

Lão đại phu cuống quýt tay chân, vốn dĩ vết thương của 4 người nọ rất nhỏ nhưng bị ánh mắt bức người đó của Lam Tuyết nhìn chòng chọc làm lão đại phu toát mồ hôi lạnh.

Thiên Tư dở khóc dở cười mở lời:" Vốn trẫm, phụ thân ngươi, phò mã và Ngọc Mễ tướng quân đều không sao. Ngươi đừng dùng sát ý đó đối với đại phu a. Lão cũng già rồi, không khéo ngươi làm lão hồn bay phách lạc nha."

Vô Đình bên cạnh, buồn cười nói:" Ta biết ngươi lo cho chúng ta... Dù sao cũng qua rồi. Đừng để nhiệt độ xung quanh hạ thấp như vậy."

Lam Tuyết thở dài một hơi, lớp băng khí xung quanh người cũng tản đi hết:" Phụ thân..."

Tử Cầm bên cạnh cũng mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt chứa đựng đầy sự vui vẻ.

Sắp bước qua năm mới, khí lạnh mùa đông cũng dần biến mất, thay vào đó là sự ấm áp khiến trăm hoa đua nở. Không khó để thấy được những chiếc lồng đèn đỏ treo trước nhà, hai bên cửa dán đầy những câu đối tết.

Thành Châu Lợi người đi người về tấp nập. Một tháng trước tưởng chừng hoàng đế Châu Linh sẽ hùng hổ đến đòi người mà Lam Tuyết lại muốn xem kịch vui nên đã ra lệnh cho Trương Sâm đem Tào Hương Thảo về Phiên Mộc, nào ngờ ôn dịch đã được đẩy lùi song Hoàng đế Châu Linh Quốc vẫn biệt vô âm tín.

Các đại tướng quân cũng thống nhất dự định sau tết sẽ đem quân tiến đánh khắp Châu Linh, thuận tiện mở rộng bờ cõi Âu Hạ.

Mà hiện giờ, không thể về kinh cũng không thể trở lại Thừa Lam.. Họ chỉ đành ở Châu Linh đón tết..

---------------------

Lam Tuyết: Chương này lại ngắn lại..

Tiểu Đường Đường: Không thích viết dài thì nó đương nhiên phải ngắn rồi?

Lam Tuyết: Tùy hứng!

Tiểu Đường Đường: Ai?

Lam Tuyết: Ta.

Tiểu Đường Đường:...

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.