Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Nhi thần không có gì để bẩm báo."

Tiểu thuyết gốc · 1055 chữ

"Hi vọng lần sau ta sẽ thấy ngươi một thân soái khí xứng với ngôi vị quân vương."

"Ân...." Nam An vẻ mặt quá đỗi kinh ngạc, người trước mặt hắn đây chính là vị nữ tử có thể quyết định tương lai của hắn, đơn giản chính là tiếng tăm của nàng ai mà lạ nữa chứ?

Có trong tay gần 30 vạn quân binh, một thập đại ảnh thất toàn những vị tướng lĩnh từ đầu đến cuối đều không hề tầm thường, nắm trong tay đất phong Thừa Lam quyết định thắng bại của toàn cường quốc Âu Hạ. Đủ biết đối với hoàng đế nàng quan trọng như thế nào, chẳng qua... Đối với Nam An, hắn không muốn chỉ biết dựa vào cường quốc khác mà phục hưng đất nước. Ít nhất, hắn cũng phải cố gắng để một ngày không bị vị công chúa kia bỏ xa

" Hiện tại mặc dù lật đổ hôn quân, ngươi cũng không thể trèo lên ngôi vị đó được. Ngươi quá nhu nhược và mất kiên nhẫn." Cũng không để ý quá thái độ của người đối diện nàng tiếp tục: "Ta biết, ngươi có tự tôn của chính mình, thực sự ngoài đến lúc cần thiết ta cũng không đem quân đi tiếp viện, chỉ là...."

"Chỉ là?" Mạc tướng quân lặp lại câu nói

"Vị thế tử phi Nhược Vân kia.... dường như cùng ta có chút quen biết."

"Quen biết?" Nhược Vân nhíu mày:" thực sự có sao a?"

"Đương nhiên có."

"Quân Sư."

Nhược Vân toát mồ hôi lạnh, nàng vậy mà nhận ra thân phận của y một cách dễ dàng vậy sao?:"Công chúa nói gì ta không hiểu."

"Từ lúc người bước vào ta đã chín phần nhận ra người. Càng nhìn càng khiến người ta khó lòng quên được. Cả lớp giả trang đó cũng rất tỉ mỉ."

"Cái..." Biết rằng không thể giấu được, mà có giấu chắc chắn cũng bị Nam An nghi ngờ, về sau hắn sẽ đề phòng mình hơn. Hít một hơi, y nhỏ giọng: "Công chúa quả nhiên tinh tường."

"Vân nhi?" Chứng kiến y tháo lớp giả trang mà chính mình tâm đắc bao nhiêu năm xuống, Nam An còn không tin vào mắt. Dung nhan của y vô cùng mỹ lệ, đôi mắt long lanh làm cho ai nhìn vào cũng phải động lòng.

"Nam An.... Ta từng là quân sư của công chúa..."

"Quân sư?"

Đối với chuyện trước kia từng là ái nhân của hoàng đế Âu Hạ, y vẫn không thể nói ra, chỉ riêng chuyện này cũng khiến hắn khó tin rồi.

"Vân nhi sao?" Nam An hỏi lại, dường như đây hoàn toàn là một con người khác, không chút quen biết với hắn.

" Là ta, đều là Vân nhi của ngươi. Trước kia là do ta lẩn tránh ngươi. Hiện tại chưa phải lúc nhưng ta không có lừa cái gì ngươi, cũng không làm hại ngươi. Tin ta!"

Vân nhi ôm lấy hắn liên tục khẳng định, Lam Tuyết nghĩ nghĩ bản thân nàng thẳng thắn cũng không muốn giấu ai chuyện gì, phải hay không liền áp đặt nó lên quân sư?

Dường như biết được mình sai chỗ nào cũng im lặng nhìn họ một lúc. Tốt mà, phong cảnh xung quanh họ tốt như vậy nàng cũng không muốn phá vỡ.

" Ngươi, lâu ngày không gặp. Đến đây lại vừa lúc vạch mặt ta!"

"Chứ không phải quân sư cứ lảng tránh lý tưởng của người ta mà hảo hảo thành một hiền thê sao? Có phải quân sư không muốn hắn lên làm quốc vương?"

"Hắn đối với ngôi vị kia không thể từ bỏ, ta thật sự cũng hết cách."

Lam Tuyết nhẹ giọng:" Người muốn tự do lại yêu phải người muốn làm quốc vương. Đúng thật là.."

"Ngươi nói cái gì?"

"Không, không có gì! Chỉ là, ta thấy ta cũng không có hứng thú với cái hoàng thành kia nên ở đây cũng hết chuyện để làm rồi. Cáo từ quân sư, ta quay về Âu Hạ báo lại tình hình cho hoàng đế!"

"Được, cáo từ." Nhược Vân đấu hai tay, lại quay vào nhìn phu quân của chính mình mà nhếch môi cười nhẹ.

-----------

Âu Hạ năm 223, trước văn võ bá quan, hai vị thân vương và Đông Cung thái tử. Nhiều vị tướng trụ cột Âu Hạ và một số ảnh vệ thấp thoáng.

Không khí vô cùng uy nghi. Hoàng đế và hoàng hậu đang yên vị ở trên cao. Một thân toát ra đều là uy quyền.

Một thân ảnh nhỏ bé bước vào, nàng không quỳ vì vốn dĩ nàng là người duy nhất trong cung được miễn hành lễ.

"Nhi thần diện kiến hoàng phụ mẫu, hoàng phụ mẫu vạn an."

Diệp Quân nhìn vào khí thế của nữ hài tử còn không biết đứa nhỏ này do mình sinh ra hay là hoàng thượng sinh ra a?

Nam hậu ngồi trên cao khẽ cong môi. Tiểu bảo bối của người trở về rồi.

Hoàng đế nhìn một lượt:" Trẫm thấy con đi chuyến này cũng không xước mẻ chút nào. Báo lại cho trẫm chuyện con làm ở Thái Lạc đi."

Hoàng đế trước nay nói chuyện với An Nhiên công chúa cho dù ở nơi nào đi nữa cũng chưa từng kiêng nể. Quan viên trong triều cũng không cảm thấy lạ nữa.

"Nhi thần không có gì để báo."

Lần đầu tiên Lam Tuyết trở về mà không có gì bẩm báo thì quả thật rất lạ luôn.

"Tại sao?" Hoàng đế tiếp tục

"Bởi vì nhi thần chẳng làm gì cả." Nhìn thẳng lên hoàng đế đang an tọa trên long vị nàng nói tiếp ngữ khí bình bình thản thản:" Quốc vương Thái Lạc đam mê tửu sắc, yêu thích hưởng thụ trên sức lao động của bá tánh. Hoàng thành thù trong giặc ngoài. Vì vậy căn bản nhi thần không có vào hoàng thành."

"Không vào đến hoàng thành?" Thiên Tư hiểu rõ đứa con gái nhỏ này. Phải chán ghét như thế nào nàng mới không vào.

Lúc này nam hậu lên tiếng:" Con cũng không gặp ai là người hoàng thất hay sao?"

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.