Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Yêu Không?

Tiểu thuyết gốc · 1131 chữ

"Chỉ hi vọng con đường bản thân chọn là một con đường chông gai, bất quá trên con đường chông gai đó vẫn hi vọng trải thêm một tấm lụa đỏ."

---------------

"Hả?" Lam Tuyết bất đắc dĩ hỏi lại, "Cái tên khốn Vân Lam đã gửi thư cho huynh đến đây?"

Hoài Đức gượng cười:"Chỉ là ta đến thăm hắn một chút, thăm xong liền về." Hoài Đức sợ Lam Tuyết cảm thấy mình phiền phức vội nói.

Lam Tuyết cười rộ lên, cái gì phiền phức chứ? Nàng mong còn mong không kịp:" Không sao không sao mà! Chỉ cần..." Lam Tuyết nháy nháy mắt.

"Muội không cần lo, đều có đem theo." Hoài Đức vui vẻ xoa xoa đầu nàng.

Hoài Đức lập xưởng may dệt, vì vậy mà hắn cũng có vài mối liên kết với thợ xưởng rèn áo giáp, coi như cũng quen biết nên hôm nay đặc biệt mang áo giáp tốt tới cho nàng.

"Aaaaa--- Ta yêu huynh chết mất!" Lam Tuyết biết chuyện này là khoảng mấy ngày trước, hi vọng hắn không làm nàng thất vọng... Quả nhiên không thất vọng!

Lam Tuyết hí ha hí hửng lui đi, một bên cho người báo lại với Vân Lam.

Cấp dưới của hắn đưa Hoài Đức vào trại doanh dành cho đại tướng, Hoài Đức đây là trải nghiệm đặc biệt đầu đời a, không nghĩ đến sẽ có ngày y được vào đây, cũng không nghĩ đến người mà mình yêu sẽ ở đây.

Hoài Đức đứng trước cửa rèm doanh yên ắng, chần chừ không rõ có nên vào hay không.

"Công tử, sao người không vào?" Một tên lính gác ngoài cửa doanh tò mò hỏi.

Hoài Đức gượng cười, lịch sự gật đầu rồi vén rèm bước vào.

Bên trong doanh khác xa với tưởng tượng của Hoài Đức, một khung cảnh hỗn độn, giấy bút rơi dưới sàn, quần áo vứt lăn lộn trên tháp nhỏ, còn Vân Lam thì đang loay hoay băng bó vết thương cho chính mình.

"Hửm?" Vì ánh sáng bên ngoài rèm mà Vân Lam có hơi nhíu mày ngẩng đầu lên.

Hoài Đức khóe mắt đỏ hoe nhìn hắn, đôi môi run run mấp máy không phát ra được lời nào. Y lại gần Vân Lam, quan sát người y yêu từ trên xuống dưới, hắn hôm nay gặp lại gầy hơn, trên thân thể chi chít những vết thương lớn nhỏ, mớ băng trắng trước ngực được băng sơ sài, máu nhiễm đỏ dải băng trông vô cùng chói mắt.

Hoài Đức thút thít nhìn Vân Lam, hắn có chút không biết làm sao, luống cuống tay chân một hồi âu bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoài Đức khóc.

"Ngươi, ngươi sao vậy?" Vân Lam đưa tay lau trên khóe mắt y, dỗ ngọt:" Mấy vết thương này ngoài da thôi mà, cũng không đau như ngươi tưởng đâu."

Hoài Đức đang đưa tay định băng lại vết thương, nghe hắn nói vậy vô thanh vô thức lực tay nặng hơn một phần siết chặt.

"Ui ui ui...." Vân Lam giật mình nhẹ kêu vài tiếng, đôi mắt màu xanh ủy khuất nhìn y:" Ngươi... nhẫn tâm quá đi..."

Hoài Đức:"..." Giọng nói vẫn kiểu gợi đòn như cũ.

Vân Lam tâm cao hứng nhìn Hoài Đức, hắn thật ra cũng rất nhớ y, dáng vẻ y hiện tại càng thêm xinh đẹp thanh tú, đúng là bảo bối trời cao ban tặng.

"Cái đồ ngốc này..." Hoài Đức sụt sịt, giọng mũi than vãn hướng hắn.

"Ai, ta không có ngốc, ai bảo tướng công ngươi vừa làm Tướng quân vừa làm Ảnh thất chứ?"

Hoài Đức nghe vậy, tay chậm lại thầm nghĩ Lam Tuyết không đáng yêu, còn có phần xấu xa. Lần sau sẽ không mang binh khí tốt cho nàng nữa.

Vân Lam nhìn dáng vẻ như đang suy nghĩ chuyện xấu của y thì bật cười, tiểu tức phụ của hắn thật đáng yêu. Hắn nâng cằm của y lên, miệng thì thầm vào tai y:" Có ngươi ở hậu phương đợi, ta nhất định không sao."

Tai Hoài Đức dần dần biến thành một màu đỏ như máu, hậu tri hậu giác đẩy hắn ra. Tên này dù sao cũng là một tên lưu manh mà!!

"Au!!" Vân Lam ôm vết thương, vờ như bị đẩy đau. Hoài Đức thấy vậy lập tức hoảng hốt, rất nhanh tiến gần tới, đưa tay ra thăm dò:" Ngươi, ngươi không sao chứ?"

"Ngươi không thương tướng công..."

Hoài Đức nhanh chóng hùng hồn phủ nhận:" Không có!"

"Vậy...thương không?" Vân Lam được một tấc muốn lấn tới một dặm mặt dày nói.

"Thương! Thương mà..." Hoài Đức nào còn tâm trí nhận thức được mình đang nói cái gì, chỉ chăm chăm chú chú nhìn vết thương trên ngực không ngừng rỉ máu.

Vân Lam như nghe phải sấm giữa trời quang, một tia nhu hòa trên khuôn mặt góc cạnh dần lan ra, tim hắn mềm nhũn, lại hỏi:" Vậy có yêu không?"

"Đương nhiên là-----" Hoài Đức chợt nhận ra cái gì, đơ người năm giây, giây thứ sáu hai mắt y mở lớn trừng hắn, Vân Lam vẫn là một tên khốn lừa người, vậy mà dám lừa y suýt thì thổ lộ với hắn rồi!!!

Hoài Đức mặt đỏ tới mang tai, nhớ lại câu hắn hỏi vừa rồi, thẹn quá hóa giận định dậm chân đi ra khỏi doanh:" Ngươi còn nhiều sức để chọc ta như vậy, chắc không sao rồi nhỉ!?"

Vân Lam mắt thấy con mồi sắp chạy liền đưa tay ra bắt lại, hắn thực ra đau sắp ngất ấy chứ, chẳng qua trước mặt thỏ con vẫn không muốn y lo lắng nên mới giở thói trêu chọc như vậy, hắn dùng chút sức lực của bản thân kéo y vào lòng, nhỏ giọng:" Ở đây với ta."

Hoài Đức xoay người, mở miệng định mắng hắn lại thấy trên trán hắn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, tiếng thở dốc nặng nề, giọng nói trầm thấp:" Ngủ với ta đi, Hoài Đức ca ca~"

Hoài Đức mềm lòng, như nhận ra cái gì liền nhanh chóng đáp ứng:" Được, ta ở cạnh ngươi, ngủ với ngươi."

Vân Lam nghe y nói thì an tâm đôi chút, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Hoài Đức đưa tay sờ trán hắn, quả nhiên Vân Lam bị sốt. Lần thứ hai Hoài Đức nhẩm trong lòng, nhất định ngày mai phải tìm Lam Tuyết đòi lại hết áo giáp!!!

---------------

Tác giả có lời muốn nói: Cũng không có gì để nói đâu, tớ ghi phần này để chương dài thêm mấy từ thôi=]]].

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.